Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 271
Edit: kaylee
"Tối nay gặp nhau ở Ngọc Minh Trai, hoàn thành cam kết thứ ba của ngươi. Chữ của Tiêu Mặc...... Tiêu Mặc này, lúc nào cũng ngắn gọn như vậy! Hắn không thể viết nhiều thêm mấy chữ sao?"
"Ơ ơ, Tiểu Hạ Lan tức giận ~~ vậy ngươi sẽ đi gặp hắn sao?" Hạc Minh mỉm cười hỏi.
"Sẽ." Hạ Lan Phiêu gật đầu: "Dù sao, là lần gặp mặt cuối cùng...... Chờ chuyện Ngọc Minh Trai kết thúc, ta cùng với hắn hoàn toàn không có qua lại."
"Chỉ mong chuyện Ngọc Minh Trai không phải lý do và cái cớ để ngươi gặp mặt hắn ~~ nếu ngươi vẫn thích hắn, ta sẽ rất thương tâm."
"Hạc Minh, ngươi lại nữa rồi! Không phải đã nói với ngươi ta không thích Tiêu Mặc ư, có thể không chơi trò mập mờ cũ hay không? Rất nhàm chán đó!" (L: anh Minh ghen nên mới nói mập mờ vậy đó ~ ai kêu chị Phiêu đi gặp anh Mặc chi ~)
"Tính tình của tiểu Hạ Lan thật lớn ~~ ngươi xác định ngươi không tới mấy ngày đó?"
"Hạc Minh!"
Hạ Lan Phiêu cực kỳ tức giận nhìn khuôn mặt cười tà mị của Hạc Minh, thuận tay nhắm ngay ly trà trong tay đập tới mặt của hắn liền. Hạc Minh cười hì hì tránh khỏi ly trà, ai oán nói: "Tiểu Hạ Lan thật hung dữ nha ~~~ ngộ nhỡ mặt của người ta bị ném rách, ngươi phải phụ trách với người ta đó ~~"
"Phụ cái đầu quỷ của ngươi á!"
Hạ Lan Phiêu cũng không biết tại sao, đột nhiên liền phát tính khí với Hạc Minh, hơn nữa càng lúc càng tùy hứng, càng lúc càng mãnh liệt. Nàng mắng từ tính khí của Hạc Minh đến kiểu tóc của Hạc Minh, thậm chí ngay cả chuyện mấy ngày trước trong tiệc tối hắn ***** với nữ nhân cũng mắng luôn.
Hạc Minh đầu tiên là mặt cười khổ mặc cho nàng phát giận, đến lúc nàng chửi "Hành vi không ngay thẳng" của mình đột nhiên ánh mắt sáng lên. Hắn cười hì hì nhìn Hạ Lan Phiêu, ý vị sâu xa nói: "Không ngờ Tiểu Hạ Lan lại có thể...... Ghen vì ta?"
"Ghen cái đầu ngươi! Ta chỉ là cảm thấy ngươi đang làm mất mặt Tề quốc!"
"Ha ha...... Ta rất vui mừng." Hạc Minh đột nhiên ôm Hạ Lan Phiêu, ấn của đầu nàng dựa xuống vai mình: "Ta thích Tiểu Hạ Lan ghen vì ta."
"Ngươi......"
"Muốn ta đi với ngươi không?"
"Không. Ta muốn tự mình giải quyết."
"Vậy cũng tốt......"
Bả vai của Hạc Minh chính là dày rộng và an toàn, khác với cảm giác làm trái tim người đập nhanh của Tiêu Mặc, có chỉ là an tĩnh và lệ thuộc vào sâu nhất.
Hạ Lan Phiêu ngửi mùi thơm ngát truyền lại ra nhàn nhạt từ túi thơm Hạc Minh đeo bên người, chỉ cảm thấy tâm tình rối loạn kia từ từ bình tĩnh lại, có chỉ là an tĩnh và bình thản. Ở trong lồng ngực của Hạc Minh, tình cảm khác thường vì hẹn lần gặp mặt cuối cùng của nàng và Tiêu Mặc mang đến rốt cuộc hoãn hòa xuống, mà nàng nhìn Hạc Minh, có chút mê mang nói với Hạc Minh: "Hạc Minh, ngươi có người trong lòng sao?"
"Tại sao hỏi như vậy?" Hạc Minh vẻ mặt biến đổi, sau đó khôi phục ngả ngớn như cũ.
"Bởi vì ta và ngươi quen biết lâu như vậy, chỉ thấy bên cạnh ngươi nữ nhân không ngừng đổi, lại không gặp ngươi thật đối tốt với người nào...... Ngươi không biết, có một số cung nữ biết chúng ta quan hệ tốt, ngày ngày tới khóc lóc kể lể với ta, đầu của ta đều đau muốn chết! Ta cầu xin ngươi cho dù muốn tìm thú vui, cũng tìm cách xa Vương cung một chút có được hay không?"
Hạ Lan Phiêu mê mang dịu dàng rốt cuộc chuyển biến thành tức giận mắng, mà Hạc Minh chỉ là lẳng lặng nghe nàng phát tiết ***, lẳng lặng nhìn phương xa. Khi Hạ Lan Phiêu rốt cuộc phát tiết xong tất cả, hắn vuốt đầu của nàng, mỉm cười nói: "Thật ra thì, ta có người trong lòng đấy ~~"
"A, là ai?" Hạ Lan Phiêu bát quái hỏi, sau đó không biết xấu hổ nói: "Sẽ không phải là ta đi!"
"Ha ha ~~~ không phải."
"Vậy là ai? Mộ Dung?"
"Cũng không phải."
"Rốt cuộc là ai! Ta có biết hay không?"
"Ngươi đương nhiên là biết."
"Là ai nha! Ngươi nói! Này, không cho phép ngươi chạy, ngươi trở lại cho ta!"
Trong lời nói của Hạc Minh mười câu có chín câu là giả, trêu chọc nàng vui vẻ, cho nên Hạ Lan Phiêu cũng không có tiếp tục hỏi nhiều nữa, chỉ là vì lần gặp mặt cuối cùng vào buổi tối mà bắt đầu phát ngốc. Mặc dù trên miệng nàng nói thoải mái, nhưng nàng lại vẫn lo lắng không biết nên mặc quần áo gì, nên dùng đồ trang sức gì vì lần gặp mặt này.
Tiêu Mặc đã biết thân phận chân thật của ta, ta không thể tiếp tục mang mặt nạ xuất hiện nữa, lại ăn mặc thành cái dạng gì mới tốt đây? Là ăn mặc thành thục chững chạc chút, hay là trang sức ngây thơ, thanh thủy xuất phù dung (ngây thơ như hoa sen nở trên nước trong)? Một lần gặp mặt cuối cùng, rốt cuộc ta vẫn có tâm hư vinh buồn cười, muốn cho hắn nhớ bộ dáng của ta...... Thật đúng là buồn cười......
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới, chỉ có cảm giác hành động của mình thực sự quá ngây thơ nhàm chán, nhưng nàng lại không cách nào khống chế được suy nghĩ muốn ở lần gặp mặt cuối cùng mình sẽ hoàn mỹ xuất hiện làm cho người ta nhớ kỹ, mà bắt đầu phiền não chọn lựa quần áo và đồ trang sức. Nàng biết, mình chỉ có thể có được một chút hồi tưởng có thể để nàng nhớ lại về sau, mặc dù nhớ tới hồi tưởng này sẽ chỉ làm nàng càng thêm đau long mà thôi.
Biết rất rõ ràng gặp mặt một lần sẽ đau lòng một lần, mà ta rốt cuộc không cách nào cự tuyệt nhìn thấy bộ dáng vui vẻ phát ra từ trong nội tâm của hắn...... Cho dù sau khi gặp mặt phải dùng nhiều thời gian hơn để quên đi, cho dù mỗi khi hồi tưởng lại sẽ đau lòng đến hít thở không thông, thì ta vẫn không cách nào cự tuyệt một khắc khác thường kia. Cảm thấy...... Ta thật sự là kẻ điên......
Hạ Lan Phiêu rối rắm hồi lâu, rốt cuộc vẫn đổi lại bộ lụa mỏng màu trắng bình thường. Nàng vấn tóc đen thành một búi tóc, tại giữa tóc cắm một cây bạch ngọc trâm thượng hạng, thoạt nhìn liền đặc biệt dịu dàng xinh đẹp giống như bạch ngọc này.
Nàng soi gương tỉ mỉ vẽ lông mày, dùng son phấn tô ra môi hồng răng trắng để khí sắc tốt, cũng che giấu tiều tụy ở khóe mắt. Nàng lẳng lặng nhìn nữ tử xinh đẹp an tĩnh trong kính kia, chỉ cảm thấy tiểu nha đầu nhiều năm trước không chút phấn son, thích mặc quần áo màu hồng đó đã biến mất không thấy. Nàng đã chết rồi......
Đây mới là ta, Vương Hậu của Tề quốc, ha ha......
Hạ Lan Phiêu nhìn gương, ngây người hồi lâu, rốt cuộc đứng dậy, bước lên xe ngựa xuất cung. Kể từ sau khi Thương Nguyệt đi, bên cạnh nàng ít đi tùy tùng nhỏ líu ríu lại thích giận dỗi làm cho nàng có chút không quen, nhưng nàng biết Thương Nguyệt vẫn luôn không thuộc về nàng, phải có bầu trời rộng lớn hơn.
Nàng nâng rèm lên, nhìn cảnh vật không ngừng lùi lại ngoài xe ngựa, móng tay đã thật sâu cắm vào da thịt, đầm đìa máu tươi. Cũng chỉ có như vậy, mới có thể làm cho nàng cố gắng giữ tỉnh táo, mới có thể làm cho nàng đối mặt với chuyện gì cũng có thể trấn định tự nhiên.
Ta cũng không phải đứa bé mặc ngươi định đoạt nữa rồi, Tiêu Mặc..
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
111 chương
42 chương
33 chương
21 chương