Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 270
Edit: kaylee
Thương Nguyệt đột nhiên tức giận.......
Mặt của hắn sung huyết đỏ bừng, mắt chăm chú nhìn Hạ Lan Phiêu, hình như muốn từ trên mặt của nàng nhìn ra manh mối gì đó. Nhưng mà, hắn rốt cuộc thất vọng. Bởi vì, ở Hạ Lan Phiêu trên mặt hắn thấy được nghi ngờ, thấy được thương tiếc, lại chỉ không nhìn thấy thứ hắn muốn thấy nhất.
Những năm gần đây, quả nhiên chỉ là hắn đơn phương thôi...... Ha ha......
Thương Nguyệt tự giễu cười cười, cảm xúc phẫn hận trên mặt từ từ tiêu tán, có chỉ là thật sâu mệt mỏi. Hắn đứng lên, mắt thẳng tắp nhìn Hạ Lan Phiêu, rốt cuộc nói: "Nếu như ngươi hi vọng ta rời khỏi mà nói, ta sẽ đi."
"Tại sao tên tiểu tử này nói chuyện như vậy? Ta và gia gia cũng là vì tốt cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Mặc dù ngươi ở Tề quốc làm Đại Thần Tài Chính cũng là nghề nghiệp thật tốt, nhưng ta biết ngươi làm cũng không vui vẻ, còn có thế giới rộng lớn hơn chờ đợi ngươi đi khám phá. Thương Nguyệt, nếu như ngươi ở lại Tề quốc chỉ là vì Mộ Dung chữa hết vết thương ở chân của ngươi mà nói, thật sự không cần như thế. Ta tin tưởng Mộ Dung cũng hi vọng ngươi có thể vui vẻ."
......
"Ta biết rồi." Lý Thương Nguyệt lạnh nhạt nói: "Ta sẽ đi, không cần ngươi xua đuổi như vậy. Chuyện Ngọc Minh Trai là ta có lỗi với ngươi, chỉ là ngươi liền tự mình xử lý đi thôi."
"Ta biết rồi."
......
"Bảo trọng."
Lý Thương Nguyệt nói xong, đứng lên, đúng là không có chút lưu luyến nào. Hạ Lan Phiêu nhìn bóng lưng rời đi của hắn, khe khẽ thở dài, cười nói với Lý Hi Bạch: "Đứa nhỏ này, thật đúng là quật cường. Chỉ là, hắn sẽ là Gia chủ mạnh nhất của Lý gia."
"Ta biết rõ. Ta cũng biết rõ ngươi như vậy là vì tốt cho hắn."
"Đúng vậy...... Hiện tại thế cục loạn như vậy, chúng ta lại đứng ở đầu gió đỉnh sóng, làm sao ta có thể nhẫn tâm nhìn Thương Nguyệt lâm vào chiến loạn, thậm chí mất đi tánh mạng? Ta cũng coi như là nhìn Thương Nguyệt thành người, hắn giống như là đệ đệ của ta, ta đương nhiên sẽ bảo vệ hắn."
"Đệ đệ...... A ha ha, sợ rằng tiểu tử kia không nghĩ như vậy."
"Cái gì?" Hạ Lan Phiêu nghi ngờ nhìn Lý Hi Bạch.
Nha đầu này thật đúng là chậm lụt mơ hồ giống như trước đây ~~~ chỉ là, như vậy cũng tốt, có thể kích tiểu tử kia trưởng thành. Hi vọng lần gặp mặt sau, ngươi có thể coi hắn như là nam nhân, mà không phải một đứa bé.
Ai, thật là người lớn tuổi liền thích nghĩ nhiều, ta quan tâm đám hài tử này làm cái gì? Nhưng mà, ta thật đúng là thích nha đầu này...... Nàng nên sinh con đi!
Lý Hi Bạch nghĩ vậy, nheo mắt lại quan sát Hạ Lan Phiêu, bên môi lộ ra nụ cười âm hiểm. Hạ Lan Phiêu không tự chủ cảm thấy rét lạnh, theo bản năng nắm chặt ly trà trong tay, sau đó nói: "Mặc kệ nói thế nào, vẫn là cám ơn gia gia lúc trước giải vây. Nếu không có danh vọng và uy nghi của gia gia, cửa này sợ là khó qua."
"Đều là người một nhà, không cần khách khí như thế." Lý Hi Bạch cười ha ha: "Thương Nguyệt tiểu tử kia ta liền mang đi, cũng không cho ngươi thêm phiền toái nữa."
"Cám ơn gia gia. Như vậy chuyện quân tư của Tề quốc......"
"Xin lỗi, ta không thể đồng ý." Lý Hi Bạch quả quyết cự tuyệt: "Mặc dù Mộ Dung là tôn tử của ta, nhưng mà ta lại không có năng lực vì hắn làm trái tổ huấn ‘ tuyệt không tham gia vào chính sự ’ của Lý gia."
"Được rồi." Hạ Lan Phiêu gật đầu, lại cảm thấy có chút mệt mỏi: "Là ta yêu cầu quá mức vô lễ. Gia gia, sau khi trở về Giang Đô người phải bảo trọng thân thể, thường xuyên thư từ qua lại với con đấy."
"Biết, thật là nha đầu thích càu nhàu!" Lý Hi Bạch liếc Hạ Lan Phiêu một cái, sau đó hình như lầm bầm lầu bầu nói: "Chỉ là, cùng Ngọc Minh Trai buôn bán lui tới, để cho ngươi kiếm chút tiền cũng là có thể......"
"Gia gia thật tốt!"
"Ngươi đừng ôm ta... ta, ta sắp tắt thở......"
————— tuyến phân cách ————
Mặc kệ nói thế nào, Hoa Mộ Dung rốt cuộc đã bình an vượt qua nguy cơ lớn nhất, mà Tề quốc mặt ngoài gió êm sóng lặng, một mặt phái người hòa đàm (đàm phán hòa bình) với Đông Câu quốc, mặt khác lại tiến vào trạng thái tích cực chuẩn bị chiến tranh. Hoa Mộ Dung và Hạc Minh vì chuyện triều chánh mà vội vàng đến bể đầu sứt trán, Hạ Lan Phiêu không tiện nhúng tay, chỉ đành phải ở hậu cung chán đến chết đùa với Hoa Thác để tiêu phí thời gian.
Trong đoạn năm tháng phiền não này, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn mềm nhũn và nụ cười ngọt ngào của Hoa Thác mới có thể xua tan lo lắng trong lòng nàng, mà nàng rốt cuộc không hề mang mặt nạ lạnh lẽo nữa, mà dũng cảm đứng ở dưới ánh mặt trời, làm nữ chủ nhân chân chính của Vương thất Tề quốc. Ở dưới sự dẫn dắt của nàng, hậu cung bớt chi tiêu, vì đại quân tiết kiệm được không ít quân tư, mà nàng cao quý ưu nhã và tiến lùi thỏa đáng cũng được trên dưới tất cả mọi người ở Vương Cung kính nể.
Thật ra thì, nàng cũng không ngờ mình có một ngày mặc y phục hoa lệ, lạnh lùng xử lý sự vụ trong cung ——ưu nhã như vậy không thích hợp với nàng. Mỗi khi nàng bỏ đi đồ trang sức phức tạp, mặc cho một đầu tóc đen tán lạc ở trên vai, mệt mỏi nằm ở trên giường thì Hoa Mộ Dung cũng sẽ đau lòng nhìn nàng, trong lòng có chút áy náy. Nàng (HMD) thật sự không muốn đến người vốn là ngây thơ vui sướng gánh lên trên người gánh nặng của nàng, nhưng nàng cũng thật sự không thể ra sức. Cho nên, nàng chỉ có thể ôm Hạ Lan Phiêu, nhẹ nói: "Hạ Lan, thật xin lỗi."
"Cái gì?" Hạ Lan Phiêu mơ mơ màng màng hỏi.
"Vốn tưởng rằng ta đang giúp ngươi, lại không nghĩ rằng liên lụy làm ngươi mệt nhọc như vậy...... Ngươi đứa ngốc này, nếu Hoa Mộc Vân thật muốn mạng của ngươi thì làm thế nào? Vì ta đáng giá không?"
"Đáng giá...... Chúng ta là bằng hữu mà."
Hạ Lan Phiêu hỗn hỗn độn độn nói xong, liền tiến vào giấc ngủ, khóe môi còn mang theo nụ cười, nhất định là nằm mơ thấy chuyện gì tốt rồi. Hoa Mộ Dung yêu thương vuốt tóc của nàng, lẩm bẩm nói: "Bằng hữu...... Thì ra có bằng hữu chính là cảm giác như vậy...... Nếu như có thể mà nói, ta thật sự hi vọng ngươi có thể hạnh phúc. Ai......"
Trong đêm đen, ánh mắt của Hoa Mộ Dung vẫn mở. Nàng nhớ lại tất cả những gì xảy ra khi mình ở Đông Câu quốc, nhớ tới nam tử cương quyết bướng bỉnh đó, một giọt lệ rốt cuộc theo gò má của nàng chậm rãi chảy xuống. Nàng không có lau nước mắt, mặc cho nó chảy, bởi vì nàng không thể khóc.
Lãnh Phi Tuyệt...... Rốt cuộc vẫn phải đến thời khắc tỷ thí với ngươi! Ta tuyệt đối sẽ không thua! Bởi vì, ta là Vương.
Mà Hạ Lan Phiêu đang ngủ say lại rốt cuộc không nghĩ tới, số mạng lại dắt nàng và Tiêu Mặc đến với nhau. Bởi vì, Tiêu Mặc phát hiện bí mật của Thủy Lưu Ly.
Hồ Ly nói: khụ khụ, mấy chương này quá dài, phía dưới Tiêu Mặc đồng học sẽ ra sân, mọi người vỗ tay hoan nghênh.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
111 chương
42 chương
33 chương
21 chương