Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 110
Ngươi vốn không phải là Khuyển Nhung công chúa, chỉ là một luồng u hồn? A….
Coi như là muốn trốn tránh huyết thống cùng sứ mạng của mình, cho dù không muốn thực hiện hôn ước với ta, cũng không cần soạn ra lời nói dối làm người ta tức giận như vậy chứ?
Ta yêu người kia bao lâu, đang lúc ta cho rằng cuối cùng cũng có thể có được ngươi, nhưng lại vẫn bị ngươi coi là huynh trưởng sao? Dù là suýt nữa lấy được, nhưng thế nào ta cũng từng là vị hôn phu của ngươi, vĩnh viễn không phải là người tự tay vẽ long mày cho ngươi…..
“Ta đã biết vị trí Thủy Lưu Ly, vừa có cơ hội sẽ trộm nó ra trả cho ngươi, cũng coi là…. Không uổng là công chúa của các ngươi rồi. Bảo trọng, Lạc Tang. Mặc kệ cuối cùng là vui hay buồn, con đường này là chính ta tự chọn, ta không biết, cũng không thể hối hận.
Mặc dù nói không biết tại sao mình lại bị chọn trúng, tại sao sẽ đi tới thế giới này, nhưng mà căn cứ vào cách ‘hắn’ nói, sau này cũng sẽ có người giống như ta. Chỉ mong nàng không đi theo con đường cũ của ta mới tốt….
“Cái gì mà thiếu nữ bị chọn trúng, chỉ là trò chơi của ông trời thôi! Lạc Tang, ta biết rõ ta người người phản bội không có tư cách cầu xin tha thứ, để cho mọi người coi như là ta…. Đã chết đi.” Liên Cơ mỉm cười nói, trong mắt lại tràn đầy nước mắt.
“Bảo trọng, Liên Cơ.”
Cái gì mà ‘u hồn’, cái gì mà ‘thiếu nữ bị chọn trúng’, cái gì mà ‘trò chơi của ông trời’? Tất cả chỉ là nói láo thôi! Chỉ vì phản bội mà tìm cớ thôi!
Lúc đó, ta cũng chỉ là một thiếu niên khí thịnh.
Cảm giác bị phản bội và vứt bỏ, ta xoay người rời đi, không dám nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp làm cho người ta không thể nào quên của Liên Cơ, cũng không dám suy nghĩ xem lòng của nàng cũng đau như ta không. Ta không thể hiểu công chúa, mà lúc ấy cũng cố chấp cho rằng đây là vì nàng phản bội mà tìm cớ thôi. Khi đó, thế nào ta cũng không nghĩ tới, đó là lần cuối ta thấy công chúa….
Chính là ta ra ngoài du ngoạn nhiều năm, lúc trở về lãnh thổ Đại Chu thì nghe được Liên Cơ có một đứa con trai. Ta yêu Liên Cơ, nhưng nghĩ đến nàng lại sinh con vì kẻ thù, tâm ta, thống khổ không cách nào kiềm chế.
Có lẽ là vận mạng chỉ dẫn, trong lúc ta vô tri vô giác đã đi đến Truy Vân tự.
Ở trước mặt ngôi chùa cổ trang nghiêm, ta liền nghĩ đến câu ‘trò chơi của ông trời’ mà Liên Cơ nói, gần như là không chút suy nghĩ đẩy cửa bước vào. Ở bên trong tự, nhận sự dạy bảo của sư phụ, dưới tác động của Phật hiệu, cạo đi ba ngàn sợi tóc phiền não.
Có lẽ trời sinh ta có duyên với Phật, cuộc sống ở Truy Vân tự dần mài đi lệ khí và không cam lòng của ta. Ta cũng bắt đầu hiểu lựa chọn ngày đó của công chúa. Có lẽ nghiệt duyên của nàng và vị Hoàng đế kia đã được trời cao an bài, hoặc là trò chơi của ông trời…..
Vì tìm kiếm đáp án có liên quan đến vận mạng, ta dốc long nghiên cứu Phật hiệu, từ từ bị người ta tôn xưng là ‘Đại sư’, kế thừa y bát (*) của sư phụ. Ngày ta trở thành trụ trì Truy Vân tự, ta nhận được Thủy Lưu Ly công chúa đưa tới, cũng nhận được bức thư cuối cùng công chúa để lại cho ta – hay nói là di thư càng thích hợp hơn….
(*) y bát: vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng ... truyền lại cho đời sau.
Chữ viết quen thuộc, công chúa nói với ta một số chuyện ta không dám tin tưởng – lúc thiếu nữ có ấn ký Hồ Điệp (bớt bươm bướm) xuất hiện, nói cho nàng biết bí mật ‘tam bảo’, để cho nàng hoàn thành nhiệm vụ nàng không thể hoàn thành. Chỉ cần tìm kiếm đủ tam bảo (ba bảo vật) này, nàng có thể về nhà….
Nhà? Là nhà của công chúa sao? Chẳng lẽ nàng đã quên, từ lúc thiết kỵ (đội quân tinh nhuệ) của Đại Chu đạp lên quốc thổ của chúng ta, chúng ta đã không còn nhà rồi sao? Làm sao ai cũng có thể có ấn ký Hồ Điệp?
Khi con chim bồ câu chúng ta nuôi lớn từ nhỏ, chỉ nhận được ta và công chúa mang theo Thủy Lưu Ly và bức thư của công chúa nhẹ nhàng rơi vào tay ta thì nội tâm phủ đầy bụi của ta cũng nổi lên gợn sóng. Ta lẳng lặng vuốt ve lông vũ khô héo của chim bồ câu, nhìn nó bởi vì bay đường dài mệt mỏi mà từ từ nhắm mắt lại, nước mắt của ta không tự chủ được mà chảy xuống.
Chim bồ câu trắng già rồi, ta và công chúa cũng già rồi. Chúng ta cũng không trở về được rồi…. Từ đó, nàng làm sủng phi, mà ta chỉ làm tăng lữ thôi, sẽ không cùng xuất hiện nữa.
Những năm gần đây, ta một mực tìm kiếm tộc nhân khắp nơi, rốt cuộc để bọn họ ẩn cư trong một làng chài bí ẩn của Giang Đô. Ta lấy thân phận ‘Đại sư’ tuyên bố nơi đó là cấm địa của Phật tổ, mà cuối cùng ta cũng có thể bảo vệ bọn họ sống cuộc sống yên bình không tranh đoạt.
Không phải là ta không muốn để cho bọn họ bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng các tộc nhân – đặc biệt là mấy lão nhân không có cách nào quên đi thù hận với Đại Chu. Nếu là thả bọn họ gặp mặt dân chúng Đại Chu, sợ là sẽ tạo ra từng trận tai nạn kéo dài. Cho nên, ta lại khuyên mọi người không nên dễ dàng rời đi thôn trang, chính là muốn để thời gian hóa giải tất cả.
Ta giao thánh vật Thủy Lưu Ly cho tộc trưởng, nhìn ông bởi vì xúc động mà lệ nóng doanh tròng, rốt cuộc cảm thấy có chút an ủi. Nếu như ta chỉ là Vân Kính, ta có thể làm được tứ đại giai không vô dục vô cầu, nhưng mà ta còn là Lạc Tang – vị hôn phu của công chúa….
_____________ Hồ Ly quá đáng nhảy qua cắt ____________
“Đại sư, ngài làm sao vậy, sao ngài lại khóc?”
Vân Kính ngẩng đầu lên, trong mông lung thấy một khuôn mặt thanh tú khả ái của một cô gái. Khuôn mặt này, không hiểu sao lại hợp thành một với khuôn mặt tuyệt mỹ trong trí nhớ, làm cho hắn nhịn không được duỗi tay ra.
Nhưng mà, tay của hắn còn chưa chạm đến khuôn mặt của Hạ Lan Phiêu đã vô lực rũ xuống, bắt đầu nhắm hai mắt, chuyên tâm niệm kinh phật. Khi hắn đọc xong một lượt ‘Tĩnh tâm chú’ mới bình tĩnh mở mắt, cuồng vọng và đau thương trong mắt sớm đã biến mất không thấy gì nữa, đôi mắt bất ngờ chỉ còn lại một mảnh trấn tĩnh.
“Thật xin lỗi, để cho thí chủ chê cười rồi.” Vân Kính cười nhạt: “Từng có ma nữ hóa thân thành mỹ nữ đến làm loạn tâm trí ngã phật, ngã phật từ bi, cảm hóa ma nữ, mà bần tăng cũng chỉ là người phàm, không phải thành Phật.”
“Đại sư….”
“Không sao, không sao. Vân Kính vốn là người trần thế, có thể tu luyện thành Phật đương nhiên tốt, nếu không thể coi như cũng không uổng một đời. Hạ Lan thí chủ, cảm ơn ngươi nghe bần tăng nói nhảm nhiều như vậy. Thủy Lưu Ly ở bên trong thôn trang tại hòn đảo bên cạnh, chỉ cần ngươi để bọn họ thấy ấn ký Hồ Điệp, tự nhiên bọn họ sẽ giao Thủy Lưu Ly cho ngươi.”
“Rốt cuộc ấn ký Hồ Điệp này là cái gì? Nó rất quan trọng sao?”
“Chỉ là…. Lạc ấn của mệnh định chi nữ trong truyền thuyết thôi.” Vân Kính thản nhiên nói ra: “Đi thôi, nên đi gặp các bằng hữu của ngươi rồi. Hôm nay, xin mời các ngươi nghỉ tại tệ tự (**) một đêm, ngày mai lại lên đường. Hạ Lan thí chủ, xin cứ tự nhiên.”
(**) tệ tự: ngôi chùa rách nát, đây là cách nói khiêm tốn.
“Đa tạ Đại sư.”
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
22 chương
52 chương
69 chương
82 chương
106 chương
13 chương
35 chương
153 chương