Lãnh đạo

Chương 83 : Tình cừu năm xưa.

- Ha ha, theo ý cô. Vương Hòa Bình vỗ bàn, A Mị thì thầm nghĩ, nếu loại heo béo này thường xuyên xuất hiện thì có phải tốt không? - Ông chủ, anh cứ ngồi đó một chút, tôi sẽ đưa cô ấy đến ngay. A Mị cũng là một ngươi sảng khoái, sau khi đàm phán làm ăn xong, nàng nghiêm túc đứng lên dẫn người đi. Vương Hòa Bình nhấc chân bắt chéo, hắn ngồi tê mông trên ghế, nâng một ly rượu rồi khẽ vuốt vuốt, biểu hiện điềm nhiên như không nhưng trong đầu khó thể bình tĩnh. Nếu ánh mắt của Vương Hòa Bình không có gì sai sót thì người đẹp số ba kia chính là một hoa hậu học sinh mà cả thời phổ thông hắn tôn sùng làm nữ thần và thầm yêu mến, đồng thời là cô gái đã từng quét rác trên mặt hắn, là Trương Nguyệt Thiền. Thời phổ thông thì Vương Hòa Bình còn chưa hiểu tình đời, hắn ỷ vào tài năng văn chương xuất chúng mà viết một bức thư tình đầy nhiệt huyết cho Trương Nguyệt Thiền. Kết quả là Trương Nguyệt Thiền công khai đưa bức thư tình của Vương Hòa Bình ra ánh sáng, điều này kinh động cả lớp, thậm chí là lãnh đạo cả trường. Cũng may khi đó sắp đến kỳ thi, dưới sự dàn hòa của giáo viên chủ nhiệm, lãnh đạo trường lại căn cứ vào nguyên tắc trị bệnh cứu người, vì vậy đồng ý cho Vương Hòa Bình một cơ hội "hối cải làm người", điều kiện là hắn phải làm kiểm điểm, đồng thời công khai xin lỗi trước mặt toàn trường. Đến ngày hôm nay ký ức kia vẫn còn mới mẻ với Vương Hòa Bình, vẫn làm hắn đỏ mặt, hận không thể đâm đầu vào tường chết đi cho rồi. Nhưng khi đó Trương Nguyệt Thiền vẫn tỏ ra như không, nàng nâng má ngồi bên dưới nghe lời sám hối của hắn. Sau này Vương Hòa Bình đóng cửa khổ học và thi đậu đại học, mà Trương Nguyệt Thiền với thành tích luôn tốt lại thi rớt, sau này hai người cũng không xen vào cuộc sống của nhau. Vương Hòa Bình tuyệt đối không ngờ hai người bọn họ hôm nay lại gặp trong tình cảnh thế này, dưới bầu không khí thế này. Vận mệnh đôi khi quá kỳ diệu. Lúc đầu Trương Nguyệt Thiền liều chết không qua, cũng không biết A Mị nói bên tai nàng điều gì, sau đó nàng cúi đầu chậm rãi đi đến, nàng đứng bên cạnh Vương Hòa Bình như một tượng gỗ. - Còn không mau rót rượu cho ông chủ? Bình thường tôi dạy cô thế nào? A Mị dịu dàng nói, nhưng khi đưa lưng về phía Vương Hòa Bình thì nàng trừng mắt nhìn Trương Nguyệt Thiền, ánh mắt bùng lên hàn quang làm người ta không rét mà run. Trương Nguyệt Thiền nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng, nàng không khỏi kinh hoàng, phải ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Vương Học Bình. liễu sướng cũng chọn một người đẹp để cùng hát, Hác Cương không muốn bị xem thường, tất nhiên cũng chọn một người đẹp, như vậy coi như xong giai đoạn chọn người. A Mị uống một ly rượu với Vương Hòa Bình, lúc này nàng mới cáo từ, hắn thấy khi nàng ra khỏi cửa vẫn còn quay đầu nhìn chai Louie XIII mà không khỏi buồn cười, chỉ là một lọ rượu giả mà thôi, có lẽ nàng cũng không phát hiện được điều này. Cửa đóng lại, Vương Hòa Bình phát hiện Trương Nguyệt Thiền đang cúi đầu rất thấp, có chút đứng ngồi không yên. Vương Hòa Bình chợt có ý nghĩ mới, hắn muốn trêu chọc nàng, vì vậy chỉ vào đùi mình và nói: - Đến đây ngồi. Thân thể Trương Nguyệt Thiền khẽ run lên, nàng do dự một lúc, cuối cùng chậm rãi đứng lên nơm nớp lo sợ ngồi lên đùi Vương Hòa Bình. Nhưng nàng chỉ biết nhìn về một bên, không dám nhìn vào Vương Hòa Bình. - Cô cứ như vậy thì chúng ta sao có thể nói chuyện? Vương Hòa Bình thầm thở dài, người phụ nữ này đã như vậy mà còn chưa có tư tưởng giác ngộ. Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận, Vương Học Bình nghĩ đến năm xưa nàng thiếu chút nữa đã hủy hoại tương lai của hắn, vì vậy mà trong lòng có chút tức giận. Vương Hòa Bình dùng tay giữ lấy cằm Trương Nguyệt Thiền, sau đó hắn khẽ dùng sức, hai người đối mặt nhau. Là một gương mặt trái xoan tinh xảo, hai hàng chân mày như lá liễu, đây cũng chính là những gì năm xưa hấp dẫn Vương Hòa Bình. Bây giờ gặp lại sau vài năm, hắn lại thấy hai hàng chân mày này, trong lòng hắn có chút cảm khái, nếu nói về cặp mày thanh tú, sợ rằng Trương Nguyệt Thiền còn vượt qua cả Lý Tiểu Linh. Trương Nguyệt Thiền chậm rãi quay sang, nàng chợt phát hiện ra tướng mạo của Vương Hòa Bình, vì vậy mà không khỏi kêu lên: - Anh...Á....Là cậu? Trương Nguyệt Thiền cũng không biết lấy được sức lực từ nơi nào, nàng nhảy cẩng khỏi đùi Vương Hòa Bình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Vương Hòa Bình thầm cười khổ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, thì ra vừa rồi nàng hoàn toàn không phát hiện ra mình, chẳng qua vì trong lòng do dự, cố ý không muốn khách chọn trúng mà thôi. Dưới trường hợp như vậy thì biểu hiện của Trương Nguyệt Thiền lại càng dễ bị khách nhìn trúng, Vương Hòa Bình là một ví dụ điển hình. Vương Hòa Bình thấy Trương Nguyệt Thiền cúi đầu, gương mặt đỏ bừng, lỗ tai tím tái hầu như sắp chảy nước. - Tâm sự vài lời, thẹn thùng cũng không giải quyết được vấn đề, bây giờ tôi có thể giúp cô. Vương Hòa Bình không khỏi thở dài, từ một hoa hậu học sinh cao cao tại thượng rơi xuống mức người đẹp trong tụ điểm giải trí, chẳng qua chỉ là vài năm mà thôi. - Tôi không cần anh tỏ ra đáng thương, anh đã bao tôi, tôi giúp anh lên giường là được, chỉ cần trả tiền là được. Trương Nguyệt Thiền không biết lấy ra sức lực từ nơi đâu, lời lẽ bây giờ có chút khác biệt. Vẻ mặt Vương Hòa Bình chợt trầm xuống, thầm nghĩ đã đến nước này còn giữ tác phong như xưa, đúng là không biết sống chết. Vương Hòa Bình ngoắc cô công chúa, sau đó hắn lạnh lùng phân phó: - Đi gọi A Mị đến đây, tạp đài! Công chúa phục vụ tất nhiên hiểu ngôn ngữ trong này, tạp đài chẳng qua chỉ có nghĩa là đổi tiểu thư. Nàng đứng lên đi về phía cửa, sau đó dùng ánh mắt có chút kỳ quái nhìn Trương Nguyệt Thiền, nàng thầm nghĩ, mới vừa rồi còn ngồi trên đùi người ta, bây giờ đã trở mặt nhanh vậy sao? Trương Nguyệt Thiền vừa nghe thấy hai chữ tạp đài thì toàn thân run lên, nàng vội vàng vung tay lia lịa rồi la lên: - Không cần, không cần! Thủ đoạn của A Mị có thể nói là người thường khó tưởng, nàng đã từng thấy kết cục bi thảm của vài người đẹp không nghe lời. Rượu mời không muốn lại thích rượu phạt, Vương Hòa Bình chẳng tốn nhiều công sức đã thành công, hắn chỉ tay vào vị trí còn trống bên cạnh mình, sau đó lạnh lùng ngồi đốt thuốc. Trương Nguyệt Thiền run rẩy đi đến bên cạnh Vương Hòa Bình, nàng cúi đầu, cặp môi đỏ tươi khẽ run, nàng nói khẽ: - Thật xin lỗi. Vương Hòa Bình thở dài: - Cô nói ra chuyện của mình, tôi không muốn làm nhục cô, chỉ thật lòng muốn cô vượt qua cửa ải khó khăn này. Với kinh nghiệm của Vương Hòa Bình thì trong lòng như tấm gương sáng, Trương Nguyệt Thiền lòa một cô gái xinh đẹp, nếu không phải gặp hoàn cảnh khó khăn khó thể giải quyết, nàng sẽ không sa lầy như thế này. - Hu hu hu... .... Trương Nguyệt Thiền cuối cùng cũng không chịu được áp chế tâm lý, nàng khóc thành tiếng. Trương Nguyệt Thiền đã từng là hoa hậu học sinh cao cao tại thượng, bây giờ khóc trước mặt Vương Hòa Bình, điều này làm hắn sinh ra cảm giác khó chịu. Hắn thầm than một tiếng, sau đó lấy khăn giấy giúp nàng lau nước mắt, lại dịu dàng nói: - Cứ khóc đi, khóc xong sẽ tốt. Trương Nguyệt Thiền chợt ôm lấy Vương Học Bình, nàng kêu lớn: - Số của mình đúng khổ sở... .... Trương Nguyệt Thiền dùng giọng thút thít nói ra những gì nàng gặp phải trong những năm qua.