Lãnh đạo

Chương 82 : Số 3.

Một lát sau Vương Học Bình mở đĩa, là một giọng hát "Trời cao biển rộng" trầm bổng du dương: "Tối nay đêm lạnh gió tuyết thổi qua, khung cảnh như thổi trái tim con người về vùng viễn xứ... ...." Vừa rồi Vương Hòa Bình tìm một lúc lâu, cuối cùng mới thấy một chiếc đĩa, ngoài vài đĩa của Tiểu Phương như Sóng Vỗ, Tiếng Sóng Bên Bờ...Lại không có đĩa của Dương Ngọc Oánh. Điều này cũng khó trách, vào năm 1993 như thế này thì VCD vừa mới được sản xuất, thị trường đĩa lậu còn chưa phát triển như sau này, vì thế số lượng đĩa rất ít ỏi. Lúc này hai tiếng cốc cốc vang lên, cửa phòng bị gõ vang, Hác Cương thuận miệng nói: - Mời vào. - Chào các vị, trước tiên em xin giới thiệu, em là quản lý khách cao cấp của Bất Dạ Thiên, là A Mị, ông chủ gọi em là Mị Tử, hì hì... .... Ngoài cửa tiến vào một cô gái khá quyến rũ, nàng vừa giới thiệu vừa ngồi xuống bên cạnh Hác Cương. Liễu Sướng thấy Hác Cương có chút không tự nhiên, vì vậy thầm buồn cười, quản lý khách cao cấp ở đây chẳng qua chỉ là má mì dẫn mối mà thôi. Vương Hòa Bình liếc mắt và phát hiện má mì này không lớn tuổi, cũng có chút xinh đẹp, không trang điểm quá nhiều, không giống như những má mì sau này, mặt như mông khỉ, rất đáng ghét. - Các ông chủ, em xin mời các anh một ly, cung chúc các anh đại phát tài, tiền vào như nước. A Mị nâng ly, thừa dịp Vương Hòa Bình đang đổi đĩa mà mời mọi người. A Mị vừa nói vừa chú ý đến chai Louie XIII còn chưa mở ra trên bàn, nàng thầm nuốt nước miếng, loại nhà giàu mới nổi này mà không thịt thì đúng là xin lỗi đồng tiền. Vương Hòa Bình quay trở lại vị trí của mình, hắn cười ha ha nói: - Mượn câu nói tốt lành của em, uống một lâm yến Vị công chúa đã sớm đến phòng hầu rượu, đã thay Vương Hòa Bình uống một ly, lúc này hắn nâng ly với A Mị, sau đó làm một hơi cạn sạch. Hác Cương và Liễu Sướng cảm thấy khó hiểu, hôm nay đến đây chủ yếu xem xét, nếu đã tìm ra vấn đề ở chai Louie XIII, cần gì phải dây dưa với loại má mì như A Mị? Lưu Đạo Vân giống như một cây lớn cắm rể sâu bên trong hiệp hội quản lý khu quy hoạch, nếu có một kẻ nội ứng như vậy thì tất cả hành động của hiệp hội quản lý khó thể nào qua mắt Mã Tam Cao. Quan trọng là Lưu Đạo Vân chỉ thích chút tiện nghi, thôn tính, cũng không làm việc gì xấu, không dễ chụp tóc. Nếu Cổ Văn Cường đã tiết lộ chi tiết ông chủ của Bất Dạ Thiên là Ngô Giang, như vậy Vương Hòa Bình sẽ đến đây tìm hiểu. Chỉ cần chụp được tóc của ông chủ mở tụ điểm giải trí, như vậy sẽ khui ra được một mớ, lúc nay Louie XIII là hàng giả, coi như chưa ra tay đã có kẻ đưa đến tận cửa. A Mị là người phong trần, nàng chỉ cần liéc mắt là biết Vương Hòa Bình là kẻ đứng đầu, vì vậy nàng đến bên cạnh hắn và cười nịnh nọt: - Ông chủ, ba người đàn ông nghe hát không buồn sao? Em sắp xếp cho các anh vài cô em trắng trẻo xinh đẹp, bảo đảm chơi đùa không biết chán, hì hì. Vương Hòa Bình cũng không muốn ra vẻ thánh nhân, chẳng qua tìm vài người đẹp đến hát mà thôi, cũng chẳng có gì không được. Hác Cương thật ra cũng không có gì, hoàn toàn là người nhà, chủ yếu là có Liễu Sướng ở đây, Vương Hòa Bình phải chú ý đến hình tượng của một người làm anh. - Ha ha, các anh chỉ thích tự mình tìm nguồn vui thôi... .... Vương Hòa Bình còn chưa dứt lời thì A Mị đã chạy ra cửa, nàng nũng nịu kêu lên: - Các em, tất cả vào đây. Sau đó là những tiếng bước chân, một nhóm người đẹp ăn mặc trang điểm xinh xắn theo thứ tự bước vào trong phòng. Sau khi đi vào thì các nàng đứng thành hàng, cũng không cần có người ra lệnh mà cùng khom lưng cúi chào Vương Hòa Bình, trong miệng còn nói lời hay: - Chào ông chủ, chúc ông chủ phát tài. Có thể thấy nhóm người đẹp này đã được huấn luyện ở một mức độ nhất định, không những động tác chỉnh tề, hơn nữa trên mặt áo còn có cả số thứ tự. Vào thời đại 1993, ở một huyện thành nhỏ phía tây như Nam Vân có phục vụ như thế này thì cũng coi như khá tốt. Vương Hòa Bình không muốn được gặp vị Ngô Giang kia, người này rõ ràng có chú đạo hạnh. Vương Hòa Bình vừa định phất tay đuổi nhóm phụ nữ phong trần này ra ngoài thì phát hiện bên trong đội ngũ có một người mà biểu hiện rất cổ quái. Những người đẹp khác đều tỏ ra rất thoải mái, bộc lộ tất cả "vốn liếng" của mình, nhưng cô gái kia lại che giấu dung mạo, rõ ràng không có ý "làm ăn", nhưng nếu nói người khác không chú ý đến thì hoàn toàn là không thể. Vương Hòa Bình chỉ nhìn qua một lần đã chấn động, trong lòng thầm nghĩ không đến mức như vậy chứ? Sao cô ta lại luân lạc đến mức này? Vương Hòa Bình áp chế nghi vấn trong lòng, hắn ngoắc A Mị đến rồi dặn dò: - Gọi số ba đến đây cho tôi, còn lại thì cô tùy ý sắp xếp thêm hai cô nữa. Hác Cương nhận được dấu hiệu đưa tiền, hắn dự đoán công việc theo ý của Vương Hòa Bình, vì vậy lấy trong bóp ra hơn một ngàn đưa vào trong tay A Mị. A Mị cầm tiền và ước lượng, chỉ biết hơn một ngàn, vì vậy thầm nghĩ, đám heo béo này quá dễ thịt. Lúc này thân thể ngọt ngào của nàng hầu như muốn ngồi vào trong lòng Vương Hòa Bình, chỉ cần nhìn bộ dạng thân mật của nàng thì giống như muốn ám chỉ, nếu Vương Hòa Bình có cần, nàng hoàn toàn có thể tái xuất giang hồ, phục vụ công tác "thiếp thân phục vụ". A Mị tiến đến bên tai của Vương Học Bình rồi khẽ nói: - Ông chủ, anh thật sự có ánh mắt, hôm nay là ngày đầu tiên số ba đi làm, anh lại chọn trúng. Hì hì, còn có vẻ rất tốt đấy nhé, nếu anh thích, đêm nay cứ mang về... .... A Mị trừng mắt nhìn Vương Hòa Bình, trong ánh mắt có chút mập mờ, không nói cũng hiểu. Nhưng Vương Hòa Bình lại chú ý đến hành động của A Mị, tay phải của nàng lén mở ra năm ngón, sau đó bóp lại thành quyền. Ám hiệu của A Mị là "Mở ra", còn nói sẽ bao đêm, ở Bất Dạ Thiên thế này cũng không phải năm trăm, càng không là năm mươi, chỉ có thể làm năm nghìn. Thời đại này, ở một huyện thành nhỏ, năm nghìn cũng coi như là một con số lớn. Cố tình thịt dê béo sao? Vương Hòa Bình dùng ánh mắt dò xét nhìn đối phương rồi cười nói: - A Mị, làm gì cũng có luật lệ, cô phải hiểu chứ A Mị muốn vung tay ôm cổ Vương Hòa Bình, nhưng Vương Hòa Bình lại đưa thuốc lên miệng, con như chặn đường đi của cánh tay đối phương. A Mị thầm liếc mắt, ông chủ không có hứng thú với mình, vì vậy cố gắng kiềm chế tâm tình uể oải, trên mặt là nụ cười nghề nghiệp, nàng khẽ nói: - Hàng thật giá thật, em bao anh, còn chưa có ai chạm qua, một bồi mười. Vương Hòa Bình thấy A Mị không nói dóc, vì thời này chưa lưu hành phương án "tu bổ hàng hóa", vì vậy hắn có thể xác định người đẹp số ba kia còn chưa hoàn toàn rơi vào hố lửa.