Lãnh đạo

Chương 60 : Khách quý mất tích

Vương Hòa Bình cũng đã sớm đi đến khu văn phòng của hiệp hội quản lý khu quy hoạch, hắn đứng trong đại sảnh. Trong hiệp hội quản lý thì Vương Hòa Bình là lãnh đạo đứng đầu, nhưng hắn chỉ là một cán bộ cấp phó khoa nho nhỏ, còn chưa đủ tư cách để cùng các vị lãnh đạo trong huyện đi đón tiếp khách quý đến từ thủ đô. Khi nhà máy đồ hộp dần phát triển thì Vương Hòa Bình cũng dần cải cách hiệp hội quản lý khu quy hoạch, trước mắt đại sảnh xử lý hành chính mà hắn đang đứng cũng là một trong số đó. Đại sảnh hơn năm trăm mét vuông chính là nơi tập trung của các ban ngành chức năng như khoa tài chính, khoa xây dựng, khoa công thương... .... Lúc bắt đầu thì các ban ngành còn có chút mâu thuẫn, cho rằng làm vậy là phân quyền. Lúc này Vương Hòa Bình đưa ra thủ đoạn mạnh mẽ, hắn tỏ ra một mặt cứng rắn của mình, hắn mở đại hội và tuyên bố: - Hễ là những khoa mà quá ba ngày không đến đại sảnh thì trưởng khoa mất chức, hễ đã vào đại sảnh mà không cho nhân viên phê duyệt văn kiện hành chính, lãnh đạo bị miễn chức. Dưới áp lực nặng nề, kết quả là các khoa đều vào trong đại sảnh, hơn nữa tỉ lệ và hiệu suất phục vụ là rất tốt, được các xí nghiệp đến chứng thực hoan nghênh nhiệt liệt, Vương Học Bình cũng vì vậy mà lấy được danh dự khá lớn. Phó chủ nhiệm hiệp hội quản lý Tiết Văn mỉm cười nói: Chủ nhiệm, trước đó một hạng mục muốn được vào khu quy hoạch thì phải có chuyên gia chạy mỏi chân, ít nhất phải mất hai tháng mới làm xong tất cả thủ tục. Bây giờ nhiều nhất chỉ mất bảy ngày đã làm xong tất cả thủ tục. Ha ha, đại sảnh xử lý hành chính tập trung thế này coi như hiếm thấy trong cả nước. - Anh Tiết, trước mắt chỉ là giai đoạn sáng lập mà thôi, thật ra chúng ta còn rất nhiều công tác cần phải làm. Ví dụ như tôi thấy có vài ngành chỉ phụ trách phạm vi của mình, không biết đến những vấn đề của các ngành khác, hỏi gì cũng không hiểu, trả lời qua loa cho xong. Tôi thấy bước tiếp theo chính là cường điệu vấn đề trách nhiệm, dù là xử lý thủ tục gì, chỉ cần hỏi một người sẽ biết được tất cả quá trình. Chỉ như vậy thì phục vụ hành chính mới không có vấn đề, giảm bớt rất nhiều phiền toái. 163888 - Hừ, thật sự được như vậy sao? Một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng nhưng dễ nghe mà gấp rút và không kịp đề phòng chui vào trong tai, Vương Hòa Bình nghiêng đầu, một gương mặt tinh xảo đập thẳng vào mặt. Vương Hòa Bình trước nay thường đi cùng tuyệt đại mỹ nhân Lý Tiểu Linh nên ít nhiều cũng có sức miễn dịch với các người đẹp, nhưng lúc này trước mặt xuất hiện một dung nhan xinh đẹp tuyệt luân, có thể làm tâm thần dao động kinh sợ. Chỉ thấy mái tóc như mây của cô gái được búi lại, hai sợi tóc từ hai tai phủ xuống dán trên gương mặt không chút tì vết, hai hàng mi như trăng khuyết, môi như anh đào, cổ như thiên nga, vai như được tạc tượng, bộ ngực cao ngất phập phồng có tiết tấu, chiếc váy che mất đôi chân trắng chỉ lộ ra một nửa bên dưới, có thể nói là xinh đẹp mờ ảo, hoa cả mắt. Cô gái dáng người cao gầy được một bộ trang phục công sở màu tím nhạt phụ trợ làm cho càng thêm phi phàm, khí chất thanh nhã nhưng cũng mơ hồ có chút kiêu ngạo và lạnh lùng làm người ta chùng bước. Vương Học Bình đặc biệt chú ý đến hai mắt như hai mũi tên được gói trong sương mù, giống như hồ sâu không thấy đáy, làm người ta không dám nhìn thẳng. Trên người cô gái, đặc biệt là bàn tay có vẻ cực kỳ cao quý, làm người ta cảm thấy vô tình bị áp bách, cảm thấy tự ti mặc cảm, không dám khinh nhờn. Vương Học Bình ngây người một lúc lâu, sau đó hắn mới thanh tỉnh trở lại, hắn cười nói: - Làm đại sảnh xử lý hành chính là muốn tiện lợi cho dân, tôi cũng không muốn làm cho đẹp. Vương Hòa Bình thấy cô gái cầm trong tay một phần tài liệu, hắn tưởng rằng đây là phóng viên đến phỏng vấn, vì vậy mà không khỏi có chút đề phòng. Vì đám phóng viên thích nói rối loạn cả lên, rất dễ chọc vào phiền toái, vì vậy hắn quyết định lên giọng quan, coi như qua loa cho xong. Cổ Văn Cường đứng ở bên cạnh há hốc miệng trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào người đẹp trước mắt. Mỹ nhân cau cặp mày xinh, gương mặt lạnh như sương, nàng duyên dáng giơ cằm: - Quan nhỏ mà làm trò lớn, nói còn hay hơn hát. Cô gái nói ra một câu như vậy thì quay đầu bước đi. - Người phụ nữ này đúng là không hiểu nổi... .... Cổ Văn Cường còn muốn tiếp tục phát tiết sự bất mãn thì đột nhiên thấy được ánh mắt sắc bén của Vương Học Bình, chỉ đành ngậm miệng. Vương Học Bình thầm cảm thấy có chút kỳ quái, dựa theo lý thì vài tháng qua hễ là những xí nghiệp vào trong khu quy hoạch, dù là giám đốc hay nhân viên quản lý cao tầng đều được Vương Hòa Bình cơ bản gặp qua một lần, trong ấn tượng của hắn chưa từng thấy một cô gái nào lạnh lùng ngạo mạn như vậy. Vương Hòa Bình nở nụ cười ung dung, hắn thầm lắc đầu, chưa hỏi xanh đỏ đen trắng mà đã nhận định mình đang ra dáng, chỉ biết làm vỏ bọc, đúng là võ đoán. Nghiêm Minh Cao ngồi trong xe rồi lại nhìn đồng hồ, trong lòng buồn bực, đã mười một giờ, sao còn chưa thấy động tĩnh gì. Đột nhiên điện thoại bộ đàm trong túi của Diệp Kim Sơn chợt vang lên, hắn nhanh chóng nhấn nút nghe, chợt nghe thấy đối phương nói: - Tôi là Kim Hữu Công, mời bí thư Nghiêm nghe điện thoại. Âm thanh lớn đến mức lỗ tai của Diệp Kim Sơn trở nên ù ù. Nghiêm Minh Cao cũng nghe thấy âm thanh của Kim Hữu Công, hắn tranh thủ tiếp điện thoại rồi cười nói: - Lãnh đạo, khách quý còn chưa tới sao? - Anh Nghiêm, tôi và đồng chí bí thư Chu đã đi đón được nửa ngày, bây giờ đã nhận được tin tức xác thực, khách quý đã đến huyện anh được vài ngày. Anh Nghiêm, trước hết cho người bên cạnh tản ra, tôi có vài lời quan trọng cần nói. Nghiêm Minh Cao nghe vậy mà trong lòng chấn động, vẻ mặt trở nên cực kỳ ngưng trọng, hắn phất phất tay với lái xe và thư ký. Diệp Kim Sơn và lái xe nhanh chóng xuống xe, trong xe chỉ còn lại Nghiêm Minh Cao. - Anh Nghiêm, trước đó tôi đã nói với anh vị khách quý kia là một vị cháu gái ruột của Lão Tạ, là một trong chín lão. Ôi, anh cũng biết Lão Tạ rồi đấy, chỉ có một cô cháu gái, nếu cô ấy có vấn đề gì trong thành phố chúng ta... .... Nghiêm Minh Cao dù lòng dạ sâu sắc thì vẻ mặt cũng không khỏi biến đổi, hắn vội vàng hỏi: - Lãnh đạo, thật sự có thể xác định cô ấy đến Nam Vân rồi sao? - Chủ tịch Hà ở bên kia truyền tin đến, cực kỳ chính xác, tôi và bí thư Chu đang chạy đến, anh nhớ cho kỹ, cô ấy chạy đến bằng một chiếc Santana, biển số xe Axxxx... .... Kim Hữu Công ở bên kia nặng nề thở dốc một hơi: - Anh Nghiêm, anh lập tức sắp xếp cho tôi, dù phải đào ba thước đất lên cũng phải tìm được người, nếu không... .... Kim Hữu Công nói giống như vẫn chưa thỏa mãn, Nghiêm Minh Cao cảm thấy không rét mà run, một cô gái con nhà quan, nếu đến đây và có vấn đề gì, hậu quả sao có thể tưởng được? Nghiêm Minh Cao lấy lại bình tĩnh, hắn lôi bút ra ghi rõ biển số xe, sau đó mới hạ cửa sổ gọi thư ký Diệp Kim Sơn và Liễu Ngân Hà đến. Liễu Ngân Hà ngồi vào trong xe, vẻ mặt Nghiêm Minh Cao tái nhợt, hắn nói: - Lập tức điều động toàn thể công an trong huyện, phong tỏa các bến xe ga tàu, cần tìm cho ra chiếc xe này. Khi tiếp nhận biển số xe thì Liễu Ngân Hà dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Nghiêm Minh Cao, trong lòng thầm nghĩ bí thư hôm nay làm sao vậy? Bộ dạng như muốn ăn thịt người. - Không cần nói nhiều, tìm được người trong xe thì lập tức đưa đến huyện ủy, không được trì hoãn. Nghiêm Minh Cao cưỡng chế sợ hãi trong lòng, hắn thúc giục Liễu Ngân Hà bắt đầu hành động. Sau đó Nghiêm Minh Cao điều động viện kiểm sát, tòa án, cả huyện đội đến tham gia công tác tìm người. Sau khi sắp xếp xong thì Nghiêm Minh Cao mới phát hiện sau lưng ướt đẫm mồ hôi.