Lãnh đạo

Chương 59 : Khách quý đến từ thủ đô

Mã Tam Cao nháy mắt với Lương Quốc Toàn, tỏ ý an tâm, không nên nóng nảy. Lương Quốc Toàn thầm hít vào một hơi mà trong lòng không chút thoải mái, có chuyện gì? Không nói một câu được sao? Nếu bình tĩnh xem xét thì Mã Tam Cao xem như là một người rất có đầu óc, bình thường là không đơn giản nói ra vài lời thật, trên cơ bản đều không bộc lộ vui buồn hờn giận. Nhưng từ khi Nghiêm Minh Cao đến làm chủ tịch huyện Nam Vân, hơn nữa lại từng bước tiến lên, Lương Quốc Toàn cảm thấy Mã Tam Cao dần mất đi tính ổn định. Đặc biệt là gần đây Lương Quốc Toàn cảm thấy Mã Tam Cao có thêm khuynh hướng nhào về cái trước mắt, điều này rất khó đảm đương, làm hắn lo lắng. Nghiêm Minh Cao nhấp một ngụm trà, sau đó hắn đặt cộp lên mặt bàn, bầu không khí trong phòng vốn có chút thư thái, bây giờ lại xiết chặt, mọi người lại tập trung lên người bí thư. - Tôi nhớ khoảng thời gian trước có người nói cái gì là lý lẽ đâu khi nắm bắt tất cả ban ngành lãnh đạo của nhà máy? Còn có người liên tục tố cáo, đây không phải là hồ đồ sao? Tôi là một lãnh đạo, một người dẫn đầu tập thể, tôi đề nghị hội nghị thường ủy đưa ra quyết định, sau này cán bộ chúng ta, dù là ai, chỉ cần bảy ngày không đi làm, lại không gọi đến được, coi như xóa tên. Nghiêm Minh Cao nói có vẻ rất thoải mái, thật ra mọi người đều biết, điều này coi như nói thay cho Vương Hòa Bình. Đã gặp qua nhiều người bao che khuyết điểm, nhưng chưa từng thấy ai như Nghiêm Minh Cao, Lương Quốc Toàn thậm chí còn cảm thấy hâm mộ Vương Học Bình. Vương Học Bình phát hiện Lương Quốc Toàn đang nhìn mình, vì vậy hắn mỉm cười nhìn lại. Lương Quốc Toàn trong lòng khẽ động, hầu như hắn khẽ gật đầu với Vương Học Bình, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Sau khi tan họp thì Vương Hòa Bình đi đến phòng làm việc của Nghiêm Minh Cao. Nghiêm Minh Cao liếc mắt nhìn tâm phúc của mình, từ đáy lòng cảm thấy rất vui, hắn cười tủm tỉm nói: - Học Bình, lúc này cậu làm rất tốt, ha ha, tôi rất vui. Nói thật, tôi cũng có lúc đổ mồ hôi lạnh cho cậu. Vương Học Bình khiêm tốn nói: - Chú Nghiêm, cháu chỉ tương đối may mắn mà thôi, thành tích đều là của cán bộ công nhân viên nhà máy đồ hộp làm ra. - Ha ha, cậu cũng đừng nên quá khiêm tốn, trong lòng tôi biết rất rõ. Nghiêm Minh Cao vuốt trán rồi mỉm cười: - À, có thành tích, đến lúc đó tôi muốn xem còn có ai nói hươu nói vượn? Đây rõ ràng là một lời ám hiệu, Vương Hòa Bình nếu không hiểu thì coi như sống vô dụng. Với những cán bộ kinh tế như Vương Học Bình thì điều cần được coi trọng nhất chính là năng lực kiếm tiền, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà hắn tìm về cho huyện Nam Vân số tiền lãi sáu triệu đồng. Đây đối với một huyện mà cả năm chỉ thu vào được hơn hai mươi triệu là con số rất lớn, chiếm tỉ lệ tương đối cao, chiến tích có thể nói là "huy hoàng". Hai người đang vui vẻ trò chuyện thì chuông điện thoại vang lên, Vương Học Bình tất nhiên đi qua tiếp máy. - Xin chờ chút. Vương Học Bình nghe được một lời của đối phương thì lập tức đi đến bên cạnh Nghiêm Minh Cao không chút chậm trễ, hắn khẽ nói: - Chú Nghiêm, điện thoại của Cao Thành Thu. - À! Nghiêm Minh Cao nhanh chóng đứng lên đi đến bàn công tác cầm lấy điện thoại nói: - Thư ký Cao, tôi là Nghiêm Minh Cao... .... Sau khi thả điện thoại xuống thì Nghiêm Minh Cao lại ngồi lên ghế sa lông, hắn nói với Vương Học Bình: - Sắp tới sẽ có một vị khách quý từ thủ đô đến đây, người này muốn đến huyện Nam Vân chúng ta khảo sát hoàn cảnh đầu tư, bí thư và chủ tịch sẽ cùng đi theo, nói tôi chuẩn bị sẵn sàng. - Khách quý từ thủ đô đến huyện chúng ta khảo sát sao? Trong huyện chúng ta thì có tài nguyên gì? Vương Học Bình cau mày, hắn khẽ hỏi Nghiêm Minh Cao. - Ai mà biết được? Cụ thể là ai thì các vị lãnh đạo không nói rõ, nhưng có nói cho tôi biết, phải dựa theo tiêu chuẩn tiếp đãi đối với bí thư tỉnh ủy để sắp xếp mọi việc. Nghiêm Minh Cao suy nghĩ rồi nói: - Lãnh đạo thị ủy cũng không phải cố ý làm lớn chuyện, nhất định là người có bối cảnh thâm sâu, vấn đề khảo sát hoàn cảnh đầu tư, à, cậu quay về nhớ nói cho hiệp hội quản lý chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng có người gây rối. Vương Hòa Bình thấy có liên quan đến vấn đề nguyên tắc thì không dám củ quan, hắn về đến khu hiệp hội quản lý thì lập tức triệu tập hội nghị ban ngành. Vương Hòa Bình yêu cầu các lãnh đạo khoa xây dựng phụ trách thanh lý tất cả rác rưởi, đồn công an phụ trách thanh tra dân cư lưu động, phòng ngừa có kẻ gây rối. Sau khi bố trí xong tất cả thì Vương Học Bình tựu mình chạy xe xuống kiểm tra ban số bốn trong khu quy hoạch. Nếu nói thật lòng thì Vương Hòa Bình cực kỳ chán ghét căn bệnh hình thức, huy động nhân lực hao người tốn của nhưng không có chút tác dụng. Nhưng chủ tịch thành phố Kim Hữu Công tự mình chào hỏi sắp xếp, Vương Học Bình cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể cúi đầu chấp hành. Khu quy hoạch trước nay luôn rất tốt, vì Vương Hòa Bình luôn trước sau như một cường điệu vấn đề giữ hình tượng, vì vậy có thể nói là đường xá sạch sẽ, nhà xưởng sạch sẽ, dọn dẹp vệ sinh cũng không tốn nhiều công sức. Lúc này trong huyện đã náo loạn đến mức gà bay chó chạy, các ban ngành huyện ủy và khối chính quyền đều phải làm công tác dọn vệ sinh, quét dọn rác rưởi, thanh lý những bảng quảng cáo chói mắt, thu dụng đám ăn mày trên đường phố... .... Trong quan trường thì cán bộ cấp nào sẽ được hưởng quy cách tiếp đãi ở cấp đó, dù không có văn bản quy định rõ ràng nhưng từ xưa đến nay thì khắp nơi đều tạo nên quy luật, không thể loạn, nếu không sẽ mất đi tính nguyên tắc. Trên quan trường nếu tiếp đãi không đúng cách thì nhẹ sẽ bị mắng là đồ nhà quê, nặng sẽ bị hủy đi con đường làm quan, điều này có nhiều tiền lệ, ngàn vạn lần không được sơ suất. Sáng thứ hai, Nghiêm Minh Cao đã sớm chạy xe đến khu huyện ủy. Khi Nghiêm Minh Cao vừa xuống xe thì đã thấy Mã Tam Cao đứng ở góc sân phía đông, bên cạnh là vài cán bộ cấp phó của hội đồng nhân dân huyện. Một bên khác chính là những vị cán bộ cấp phó của huyện ủy và khối chính quyền huyện, bọn họ tốp năm tốp ba và dứng thành một đống. Chỉ cần nhìn vào vị trí thì thấy đám người này cách đám Mã Tam Cao một khoảng khá xa. Nghiêm Minh Cao mỉm cười, những cán bộ có thể lên đến cấp phó trong huyện thì không có ai ngốc, bọn họ đều thông minh. Bọn họ biết rõ Nghiêm Mã bất hòa, lúc này ở trước mặt công chúng mà đứng sang bên Mã Tam Cao, như vậy không phải cố tình gây phiền sao? Những năm nay trên quan trường coi trọng hai vấn đề, mũ quan và túi tiền. Mã Tam Cao là phó bí thư đoàn thể, lại được trưởng phòng tổ chức Lương Quốc Toàn hỗ trợ, có thể nói có lực lượng mạnh trên phương diện nhân sự. Đám người ở các cơ quan hội đồng nhân dân và mặt trận tổ quốc thường đã sắp về hưu, cũng không còn nhiều điều lo lắng, vì vậy cũng không có gì để nhờ vả. Những cực chiến binh sắp về hưu này biết rất rõ, bọn họ không có thực quyền, dù có lôi kéo làm quen với Mã Tam Cao thì Nghiêm Minh Cao cũng không kiêng kỵ. Nghiêm Minh Cao vừa lộ diện thì đã hô bên này nói bên kia, chỉ sau khoảng khắc thì tất cả các cán bộ cấp phó của huyện ủy và khối chính quyền đã tập trung lại chung quanh. Ngay sau đó ngoài lãnh đạo bệnh viện đã đi công tác bên ngoài, phần lớn tất cả thành viên ban ngành đều tập trung đầy đủ. Nghiêm Minh Cao nhìn đồng hồ, thời gian cũng không còn sớm, hắn nói: - Chúng ta đi thôi. Nghiêm Minh Cao dẫn đầu đoàn người chui vào trong xe. - Rầm rầm rầm... .... Trong khu nhà liên tục vang lên những tiếng đóng cửa, sau đó là tiếng xe hơi khởi động rộn rã. Nhưng không có chiếc xe nào chạy đi, tất cả lái xe đều nhìn về chiếc xe số một huyện ủy. Lúc này Liễu Ngân Hà nhận được một cuộc điện thoại, hắn ngồi vào xe cảnh sát. Tiếng còi chói tai của xe cảnh sát vang lên, vài chiếc xe cảnh sát khởi động theo sát chiếc xe số 1 huyện ủy. Sau đó hiện trường không có bất kỳ ai chỉ huy nhưng từng chiếc xe đi ra theo thứ tự, xe số ba, số bốn, số mười...Tất cả đều nối đuôi nhau chạy ra khỏi khu nhà huyện ủy. Nghiêm Minh Cao đưa theo tất cả thành viên của năm khối ban ngành chạy đến biên giới huyện Nam Vân, khi đó mới đúng tám giờ.