Lãnh đạo
Chương 54 : lấy ơn báo oán
Sáng ngày hôm sau Vương Học Bình cùng theo Giản Hựu Phong xuống đồn công an khu quy hoạch.
Vương Học Bình đứng ngoài lưới sắt mà thấy Tả Quang Tiêu với vẻ mặt tiều tụy, tay đeo còng, xám xịt ngồi dưới đất, lạnh phát run, rõ ràng tổn thương tinh thần khá nặng.
Vương Học Bình khẽ than một tiếng, hắn khẽ nói:
- Bạn học cũ, tôi đã đến chậm, để cậu chịu khổ rồi.
Tả Quang Tiêu uể oải ngẩng đầu, hắn phát hiện Vương Học Bình đến thì thiếu chút nữa đã chảy nước mats, hắn cố gắng bò lên rồi phóng sang, hai tay giữ lấy song sắt, hắn khàn giọng hô:
- Học Bình, bạn học cũ, cứu cứu tôi, tôi...Tôi không muốn tiếp tục ở địa phương quỷ quái này, mau cứu tôi ra... ....
Vương Hòa Bình quét mắt nhìn vào phòng, hắn phát hiện trong phòng còn có ba tên trai tráng bị nhốt chung, cánh tay của bọn họ còn to hơn cả chân của Tả Quang Tiêu.
Giản Hựu Phong này đã đủ nham hiểm, tìm vài tên trâu bò để chơi cùng Tả Quang Tiêu, như vậy sao hắn không sợ?
Vương Học Bình chỉ vào cổ tay tím xanh của Tả Quang Tiêu rồi chất vấn Giản Hựu Phong:
- Đây là có chuyện gì?
Giản Hựu Phong ngoắc hai viên cảnh sát trực ban, sau đó cố ra vẻ hỏi thăm:
- Các anh làm ăn thế nào vậy? Bình thường tôi dạy bảo các anh thế nào?
Tên cảnh sát kia uất ức nói:
- Báo cáo đội trưởng Giản, chúng tôi không động gì vào anh ấy, sau khi người này đi vào thì vừa khóc vừa gây rối, nhưng sau khi giam chung thì đỡ hơn. Sau đó chúng tôi sợ anh ta gặp chuyện không may nên tách ra, nhưng anh ta cứ kêu gào thảm thiết, vì vậy đành phải giam chung... ....
- Anh...Nói thúi lắm... ....
Tả Quang Tiêu tức đến mức gương mặt tím hồng, không nói nên lời.
Thật ra là người trên địa cầu thì đều biết có gì xảy ra, giữa phạm nhân ẩu đả nhau thì khó thể nào làm gì được.
Vương Hòa Bình cau mày nói với Giản Hựu Phong:
- Đồn trưởng Giản, anh Tả là bạn học cũ của tôi, có thể thả ra không?
Giản Hựu Phong cau mày, hắn do dự một lúc rồi nặng nề thở dài:
- Anh đã lên tiếng, tôi là thuộc hạ thì biết nói gì nữa đây?
Giản Hựu Phong khẽ vẫy tay, một tên cảnh sát mang chìa khóa đến mở cửa.
Giản Hựu Phong mời Vương Hòa Bình đến phòng làm việc của mình, cũng cố ý không gọi Tả Quang Tiêu đi theo, lúc này Tả Quang Tiêu có chút do dự, sau đó hắn cắn răng đi theo.
Tả Quang Tiêu khẽ vận động cổt tay đau đớn, hắn dùng ánh mắt trông mong nhìn Vương Hòa Bình, muốn nói gì đó nhưng không nên lời.
Giản Hựu Phong thấy Tả Quang Tiêu muốn nói thì thầm nghĩ giấy không gói được lửa, ngươi muốn nói thì ta cho cơ hội, vì thế hắn tìm lý do đi ra khỏi phòng.
Tả Quang Tiêu tiến lên đóng cửa, sau đó hắn giữ chặt tay Vương Hòa Bình rồi cầu khẩn:
- Bọn họ đánh tôi, quá độc ác, tôi không có biện pháp nào khác, đành phải thừa nhận. Bạn học cũ, tôi bị oan. Học Bình, tôi van cậu, cậu giúp tôi, phạt bao nhiêu tiền cũng được, nhưng không nên giữ án lại, quá mất mặt.
- Này, bạn học cũ, cậu cũng không phải không biết, đồn công an cũng không phải nằm dưới sự cai quản trực tiếp của tôi. Thôi được, để tôi nói chuyện với đồn trưởng Giản, xem có thể dàn xếp được không?
Vương Hòa Bình tỏ ra khó khăn.
- Bạn học cũ, tôi cầu xin cậu, nếu để cho ông nhà tôi biết được, nếu không lột da thì cũng đánh chết.
Tả Quang Tiêu lúc này không cần giả vờ giàu có, hắn giữ chặt tay Vương Hòa Bình, liên tục cầu xin.
- Được rồi, để tôi thử xem, cũng không dám chắc.
Vương Học Bình cố ý ra vẻ đồng ý lời yêu cầu của Tả Quang Tiêu.
Vương Học Bình ra khỏi cửa tìm được Giản Hựu Phong, hai người tùy tiện tìm một gian phòng rồi ngồi xuống.
Vương Hòa Bình tiện tay ném một điếu thuốc cho Giản Hựu Phong, sau đó hắn châm thuốc cho mình mà hít vào một hơi, lại nhấp một ngụm trà đặc, sau đó nhìn Giản Hựu Phong, không nói lời nào.
Giản Hựu Phong dùng hai tay cầm bản ghi chép đưa đến cho Vương Học Bình, hắn cười hối lỗi:
- Chủ nhiệm Vương, đã để cho bạn học của anh chịu khổ, thật sự xin lỗi.
- Ôi, hôm qua tôi cũng sơ suất, không ngờ anh ta là bạn học cũ của tôi, nhưng chẳng qua xa cách hơi lâu, cũng không nhớ. Đồn trưởng Giản, anh nể mặt tôi, thả người này ra, cũng đừng lưu án, đừng xử phạt.
Vương Học Bình nhận bản ghi chép rồi nhét vào cặp, hắn bình tĩnh nhìn Giản Hựu Phong.
Giản Hựu Phong gật đầu nói:
- Cục trưởng Liễu đã từng giao phó, tất cả tôi đều nghe theo anh.
Vương Học Bình chỉ chờ những lời này, lúc này hắn cười nói:
- Đồn trưởng Giản, anh đã nể mặt, nếu có cơ hội tôi sẽ mời cục trưởng Liễu, mọi người cùng đi làm vài ly.
- Chủ nhiệm Vương, anh quan tâm đến tôi, sau này nếu có gì chỉ cần nói một tiếng, Giản Hựu Phong tôi sẽ cố gắng hết sức.
Giản Hựu Phong kích động đứng lên nắm chặt tay Vương Học Bình rồi dùng sức lắc.
- Ha ha, đồn trưởng Giản, anh quá khách khí, sau này còn nhiều chuyện cần anh hỗ trợ.
Vương Hòa Bình nói lời này giữ lại rất nhiều dư âm, Giản Hựu Phong sao không hiểu cho được?
Sau khi trở lại phòng làm việc thì Giản Hựu Phong liên tục chắp tay thở dài, coi như nể mặt Tả Quang Tiêu.
Sau khi tiễn Tả Quang Tiêu lên xe, Vương Hòa Bình đứng bên cạnh xe thở dài, hắn nói với Tả Quang Tiêu:
- Đồn trưởng Giản đã nể tình, tiêu hủy án trước mặt tôi, cậu cứ yên tâm.
- Bạn học cũ, lần này thật sự cám ơn cậu, nếu không...Tôi... ....
Tả Quang Tiêu ngồi vào trong xe, vành mắt đỏ lên, hắn nhìn Vương Hòa Bình, thật sự rất cảm kích.
Vương Học Bình thở dài nói:
- Lần này anh coi như rất may mắn, lần sau...Được rồi, bạn học cũ, tôi sẽ không tiễn, tạm biệt.
- Bạn tốt, nếu đến thành phố nhớ báo cho tôi biết, tôi sẽ chiêu đãi thịnh soạn.
Tả Quang Tiêu thầm cảm thấy may mắn, Vương Học Bình rõ ràng là lấy ơn báo oán.
Tả Quang Tiêu dù sao cũng có chút chột dạ, hắn phất tay với Vương Hòa Bình rồi chạy đi trối chết.
Vương Hòa Bình nhìn chiếc xe khuất dần ở phương xa mà trong lòng thầm nghĩ, thủ đoạn của mình có tàn nhẫn quá không?
Vương Hòa Bình chợt có một ý nghĩ, Lý Tiểu Linh dù sao cũng là vảy nghịch của hắn, dù nghĩ thế nào cũng được, ích kỷ cũng được, độc ác cũng được, hắn bắt buộc phải làm như vậy.
Ba ngày sau, Vương Học Bình đang ở trong phòng làm việc phê văn kiện thì Cổ Văn Cường gõ cửa tiến vào, hắn khẽ nói:
- Chủ nhiệm, đã đến rồi.
- À, mời anh ta vào.
Vương Học Bình đặt bút xuống nhìn ra ngoài cửa.
Lúc này Vương Hòa Bình thấy một người đàn ông cao gầy khoảng ba mươi tuổi đang từ ngoài cửa đi vào.
Người này tên là Cao Danh Thịnh, là một phó phòng tiêu thụ trong nhà máy đồ hộp, công trạng cũng không tệ, nhưng vì đắc tộ với giám đốc Hầu Tả Tân nên bị thuyên chuyển đến chức vụ phó chủ tịch công đoàn nhà máy.
Lần này Vương Hòa Bình đã hạ thông báo, cổ vũ tất cả nhân viên nhà máy đồ hộp báo danh cạnh tranh chức giám đốc.
Sau khi điều tra lý lịch, lên diễn thuyết, báo cáo văn bản, rất nhiều người bị đào thải, cuối cùng chỉ còn lại một người xuất chúng là Cao Danh Thịnh.
Trước lúc đưa ra quyết định cuối cùng, Vương Hòa Bình gọi Cao Danh Thịnh đến, hắn muốn tùy cơ hành động, để đối phương nhanh chóng thích ứng với thân phận
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
82 chương
1108 chương
284 chương
14 chương