Lãnh đạo
Chương 53 : oan gia ngõ hẹp
Quách Tử Long chỉ phất phất tay, sau khi nói xong lời chúc mừng thì cố gắng nhẫn nhịn mà giữ gương mặt tươi cười đi đến.
Tả Quang Tiêu đĩnh đạc đứng lên, hắn chỉ vào Vương Hòa Bình rồi nói:
- Anh Quách, đây là một người bạn học cũ của tôi, là Vương Hòa Bình, bây giờ đang công tác ở khu quy hoạch, sau này mong anh giúp đỡ nhiều hơn.
Tả Quang Tiêu vừa nói vừa dùng ánh mắt đắc ý nhìn Lý Tiểu Linh.
Vương Học Bình nhìn về phía Quách Tử Long rồi mỉm cười:
- Giám đốc Quách, sau này cần anh quan tâm nhiều hơn.
Quách Tử Long thấy Vương Hòa Bình thì hai mắt không khỏi sáng ngời, hắn bắt chặt tay của Vương Hòa Bình rồi dùng giọng thân mật nói:
- Chủ nhiệm Vương, thật là trùng hợp, ha ha, anh là bạn học cũ của Giang Hoa sao?
- Ha ha, cứ xem là thế.
Vương Học Bình và Quách Tử Long không có quan hệ gì, vì thế Vương Học Bình cũng không muốn giới thiệu cho Lý Tiểu Linh, chỉ hàm hồ nói một câu mà thôi.
Quách Tử Long không phải chỉ là giám đốc đài truyền hình, hắn còn là phó phòng điện lực trong huyện, hắn là người ngồi trên đầu sóng, bây giờ Vương Học Bình vinh quang tột đỉnh, sao hắn không biết?
Quách Tử Long kéo Giang Hoa đến bên cạnh rồi đứng trước mặt mọi người cười nói:
- Tiểu Giang, khu quy hoạch là nơi nổi tiếng giàu có trong huyện chúng ta, bây giờ cô mời chủ nhiệm Vương đến dự tiệc sinh nhật coi như lập công lớn, tiệc hôm nay đài truyền hình sẽ bao trọn gói.
Giang Hoa đưa mắt nhìn Vương Hòa Bình, trong lòng rất vui mừng, đài truyền hình bỏ tiền, đây là chuyện tốt ngàn năm có một.
Quách Tử Long tiện tay lấy ghế ngồi bên cạnh Vương Hòa Bình, không có lời gì để nói cũng cố gắng tìm từ, coi như làm thân với Vương Hòa Bình.
Tả Quang Tiêu ngồi ở bên cạnh mà cảm thấy buồn bực, hắn phát hiện mình bị cho ra rìa. Quách Tử Long ít nhất cũng nói mười câu với Vương Hòa Bình nhưng không nói câu nào với hắn, điều này không khỏi làm hắn bức bối.
- Anh Quách, bố tôi có nói, đã lâu rồi không gặp anh, muốn mời anh đến nhà chơi, nếu có rảnh thì lên thành phố chơi một bữa, uống chén trà, trò chuyện vui vẻ.
Tả Quang Tiêu cố ý nhắc nhở Quách Tử Long, đừng quên trước đó ông đến cầu việc với nhà tôi.
Tả Quang Tiêu không nhắc đến thì tốt, bây giờ nhắc lại làm Quách Tử Long cảm thấy bực bội, hắn thầm nghĩ ông già cậu quá thạm, giúp chút việc như móng tay mà thu hai mươi ngàn, đúng là quá đen.
- Ha ha, nếu có rảnh sẽ nhất định lên thành phố thăm hỏi trưởng phòng Tả.
Quách Tử Long ngoài miệng nói vài câu cho qua, sau đó tìm cớ đi vệ sinh.
Không ngờ sau khi quay lại thì Quách Tử Long lại ngồi sang phía bên kia của Vương Hòa Bình và Lý Tiểu Linh, cố ý tránh Tả Quang Tiêu.
Hành động của Quách Tử Long nói rõ không muốn động vào Tả Quang Tiêu, vì vậy mà ánh mắt mọi người trở nên cổ quái, liên tục đảo mắt qua mặt Tả Quang Tiêu, ánh mắt ai cũng rất sâu sắc.
Tả Quang Tiêu nhận ra chút không đúng, mặt già không khỏi đỏ lên, cảm thấy đứng ngồi không yên, trong lòng càng cảm thấy bực bội, hôm nay xem như mất mặt.
Sau khi mở tiệc thì Tả Quang Tiêu cũng không còn tâm tư uống rượu, hắn miễn cưỡng nở nụ cười mời rượu Vương Hòa Bình vài ly, sau đó tùy tiện tìm lý do bỏ đi.
- Tôi tiễn cậu.
Vương Hòa Bình đứng lên định tiễn Tả Quang Tiêu ra khỏi cửa, nhưng Quách Tử Long cũng đứng lên đi theo.
Ba người cười nói đi ra ngoài cổng khách sạn, lái xe Vương Đại Sơn thấy lãnh đạo xuất hiện thì nghĩ rằng muốn rời khỏi đây, vì vậy mà khởi động xe chạy đến ngay.
Vương Đại Sơn xuống xe mở cửa, sau đó hắn nhìn Vương Hòa Bình, tỏ ý mời lãnh đạo.
Vương Học Bình khoát tay tỏ ý tạm thời không lên xe, vì vậy mà Vương Đại Sơn đóng cửa xe lại và cung kính đứng sang một bên.
Tả Quang Tiêu thấy tình cảnh này thì không khỏi hít vào một hơi, lại không có nơi phát tiết, có thể nói là cực kỳ nén giận. Hắn cũng không nói lời nào, chỉ biết đi về phía chiếc xe của mình với vẻ mặt tái nhợt.
- Bạn học cũ, sau này nếu đến huyện thì tôi sẽ đưa cậu đi câu cá.
Vương Hòa Bình vẫn nở nụ cười thản nhiên.
Tả Quang Tiêu cũng không quay đầu, đừng nghĩ đến chuyện mở miệng, hắn khởi động xe rồi chạy đi ngay.
- Tiểu tử này đúng là không biết cách làm người.
Quách Tử Long tức giận lẩm bẩm, Vương Hòa Bình chỉ mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ, đó là ông nói, tôi chưa nói.
Sau khi ăn tối xong thì Quách Tử Long đã bao tất cả phòng hát, vì vậy mà mọi người cùng đi qua.
Vì bao tất cả nên bên trong không có người ngoài, mọi ngườ tha hồ ca hát và nhảy múa.
Vương Hòa Bình cũng không để cho vợ mình nhảy với người khác, hắn ôm lấy Lý Tiểu Linh nhảy, không chừa thời gian.
Nhưng lúc này trong sảnh chợt vang lên bài Blue Danube của Johann Strauss, đây là một trong những vũ khúc Vienna Waltz mà Vương Hòa Bình rất thích.
Vương Hòa Bình ôm lấy Lý Tiểu Linh không ngừng xoay tròn, di chuyển lên phía trước, lui về phía sau, lướt ngang, quay người, lay động, lên xuống, dần dần dung hòa vào trong vũ khúc hân hoan. Bước nhảy khá nhẹ nhàng, tất cả không bị cản trở, kỹ thuật càng tao nhã và trang trọng.
Lúc này hai người bọn họ đã nhảy quên đi tất cả phiền muộn và ưu sầu, bọn họ liều mạng xoay tròn, Lý Tiểu Linh đi theo tiết tấu của Vương Hòa Bình, nàng vui sướng như tung bay, điều này làm Vương Hòa Bình sinh ra cảm giác phiêu diêu.
Một xám một xanh, hai bóng người liên tục xoay tròn, các loại tư thế được biểu hiện, càng nhảy càng nhanh, váy xanh như mây bay, áo xám như đón gió.
Lúc này sóng mắt Lý Tiểu Linh chợt xoay chuyển, nàng như si như say, giống như một cánh bướm cao quý đang muốn bay lên.
Đêm quá đẹp, giai nhân quá tuyệt.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, hơn mười phút sau khung cảnh mới trầm lắng.
Lý Tiểu Linh đã hoàn toàn say, nàng xụi vào trong ngực Vương Hòa Bình, nàng lẩm bẩm:
- Học Bình, khi nào anh nhảy tốt như vậy? Sao em không biết?
Vương Hòa Bình mỉm cười:
- Anh lén đi học, đợi đến khi có thành tích thì về khoe khoang một chút.
Nếu không phải Vương Hòa Bình trọng sinh, hắn căn bản còn chưa biết nhảy, vì lúc này hắn còn chưa thấy nó thú vị.
Nhớ ngày đó Vương Hòa Bình suốt ngày theo Nghiêm Minh Cao, không lên tỉnh thì xuống nông thôn, nào có thời gian mà học nhảy?
Đêm đã khuya, sau khi nhảy múa xong, Vương Hòa Bình đưa Lý Tiểu Linh về nhà.
Sau khi ngồi vào trong xe thì Vương Hòa Bình chợt nhận được tin nhắn của đồn trưởng đồn công an khu quy hoạch Giản Hựu Phong, vì vậy hắn lập tức chạy đến bên đường tìm điện thoại thẻ.
- Đồn trưởng Giản, đã trễ thế này rồi, có việc gì sao?
Vương Hòa Bình dùng giọng kỳ quái hỏi Giản Hựu Phong.
- Chủ nhiệm Vương, tôi là Tiểu Giản, xấu hổ quá, đã trễ thế này còn quấy rầy anh, sự việc là thế này, anh có quen một người là Tả Quang Tiêu không?
Giọng điệu của Giản Hựu Phong có chút quái dị.
Vương Hòa Bình cau mày hỏi Giản Hựu Phong:
- Đồn trường Giản, có chuyện gì xảy ra?
Trong lòng Vương Hòa Bình có dự cảm bất thường, đã trễ thế này mà đồn trưởng còn tìm hắn, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Giản Hựu Phong thở dài nói:
- Có một người tên là Tả Quang Tiêu, bị bắt đang mua dâm ở trung tâm bơi lội, nhân chứng vật chứng đầy đủ cả. Nhưng sau khi đưa về đồn thì anh ta sống chết không chịu thừa nhận, nói rằng muốn gặp anh, nói anh là bạn học cũ thời phổ thông, việc này náo loạn, ôi... ....
Vương Hòa Bình nghe vậy thì thiếu chút nữa cười thành tiếng, tiểu tử này đúng là, trong lòng bức bối muốn tìm tiểu thư phát tiết, không ngờ... ....
Vương Học Bình nghĩ lại mà thấy hơi xấu hổ, là bạn học cũ, da mặt của Tả Quang Tiêu này không phải dày như bình thường. Chưa nói đến vấn đề vay tiền không trả, còn có ý với vợ của bạn, đúng là quá lớn gan.
- À, đồn trưởng Giản, thời gian đã quá lâu, tôi cũng không rõ lắm. Bây giờ tôi có chút chuyện ở tỉnh thành, ngày mai anh đến phòng làm việc của tôi là được.
Vương Học Bình cố ý dùng lời hàm hồ nói.
Giản Hựu Phong thầm nghĩ Tả Quang Tiêu đã nói dối mình, trong lòng thầm mắng:
- Con bà nó, dám lừa ông, để xem ông thu thập mày thế nào.
- Được rồi, chủ nhiệm Vương, sáng mai tôi sẽ đến báo cáo với anh.
Giản Hựu Phong rất tôn trọng Vương Học Bình.
Dựa theo lẽ thường thì đồn công an khu quy hoạch chỉ nằm dưới sự khống chế của cục công an huyện, chỉ có chút quan hệ thượng cấp hạ cấp với hiệp hội quản lý khu quy hoạch mà thôi.
Trước đó khi nông dân gây rối thì Giản Hựu Phong thân là đồn trưởng khu quy hoạch cũng dẫn người chạy đến duy trì trật tự, lúc đó hắn biết cục trưởng Liễu Ngân Hà và Vương Hòa Bình có quan hệ rất thân mật.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
82 chương
1108 chương
284 chương
14 chương