Lãnh đạo
Chương 50 : Thuận ta thì sống
Chú Nghiêm, Tiểu Băng thật sự rất thông minh, nhưng bây giờ phương pháp giảng dạy tiếng Anh thật sự quá lạc hậu, giáo viên còn chưa nói được tiếng Anh lưu loát... ....
Vương Học Bình nói ra hàng đống lý do khách quan.
Nghiêm Minh Cao mỉm cười nói:
- Cậu lo lắng con bé sẽ không dễ dạy phải không? Điều này cậu cứ yên tâm, trước mặt tôi thì con bé sẽ không giở trò quỷ.
Nghiêm Minh Cao còn thở dài nói:
- Nhiều năm tôi không đưa nó theo bên mình, dì Tô của cậu lại nuông chiều thái quá, tôi làm cha nhưng rõ ràng không có nhiều trách nhiệm.
Vương Học Bình thấy Nghiêm Minh Cao nói đến đây thì cũng chỉ còn cách bấm bụng đồng ý.
Lúc này Diệp Kim Sơn khẽ đi vào, hắn báo cáo:
- Bí thư, bí thư Mã đã đến, anh ấy đang chờ bên ngoài.
- À, mời anh ấy vào.
Nghiêm Minh Cao trở lại chiếc ghế của mình, sau đó mới phất tay để Diệp Kim Sơn cho mời Mã Tam Cao.
Sau khi Mã Tam Cao đi vào thì Nghiêm Minh Cao đứng lên khỏi ghế, sau đó hắn đứng yên rồi duỗi một tay cười nói:
- Bí thư Mã, vất vả cho anh.
Mã Tam Cao không nhanh không chậm đi qua bắt tay Nghiêm Minh Cao, hắn cười nói:
- Vất vả gì đâu, tôi là người được phân công quản lý đoàn thể, làm chút công tác tư tưởng cho các đồng chí là công tác của mình.
- Tiểu Diệp, pha trà cho bí thư Mã.
Nghiêm Minh Cao tươi cười mời Mã Tam Cao sang ngồi bên ghế sa lông.
Mã Tam Cao đưa mắt nhìn Vương Hòa Bình đang cúi người chào, hắn thở dài nói:
- Học Bình, không phải tôi nói cậu, sự việc lần này có chút khác người, dù ngừng sản xuất thì chuyện lớn như vậy không thể báo cáo trước cho huyện ủy được sao?
- Anh Mã, anh trách oan Học Bình rồi, trước đó cậu ấy đã báo cáo cho tôi, tôi còn chưa kịp nói cho anh biết, ha ha.
Nghiêm Minh Cao chủ động đứng ra hạn chế Mã Tam Cao mượn chuyện mình để nói về người.
Mã Tam Cao biết rõ Nghiêm Minh Cao đang chủ động gánh vác trách nhiệm thay cho Vương Hòa Bình, nhưng hắn cũng không có biện pháp, cái gọi là báo cáo cho huyện ủy thực chất chỉ là báo cáo cho bí thư mà thôi.
Nếu bí thư đã biết thì coi như cả huyện ủy đều biết.
- Bí thư Nghiêm, vừa rồi tôi đã trò chuyện với lãnh đạo nhà máy đồ hộp, tất cả mọi người đều không chuẩn bị tư tưởng với vấn đề ngừng sản xuất, vì vậy mới muốn phản ánh tình huống với huyện ủy.
Mã Tam Cao nói lời này vô tình đã giúp đám người đến đây gây rối cởi bỏ một nửa trách nhiệm.
Cán bộ đến phản ánh tình huống và đến gây rối, nếu nói về tính chất thì hoàn toàn khác biệt, là hai thái cực khác nhau.
Nghiêm Minh Cao không vội vã chối bỏ cách làm của Mã Tam Cao, hắn vẫy tay với Vương Hòa Bình rồi nói:
- Đừng đứng đó, đến đây ngồi xuống.
Đợi Vương Hòa Bình ngồi xuống thì Nghiêm Minh Cao mới hỏi:
- Cậu là người phụ trách khu quy hoạch, cậu nói ý kiến của mình đi.
Vương Học Bình bắt đầu nói:
- Hiệp hội quản lý thật sự không có tài chính dư thừa, nếu tiếp tục ném tiền để nhà máy đồ hộp sản xuất lãng phí, như vậy năm mươi ngàn còn lại trong khoa tài chính của hiệp hội quản lý sẽ chẳng đủ. Như vậy tháng sau sẽ không có tiền phát lương, không ngừng sản xuất thì làm sao?
- Không phải phòng tài chính vừa đưa đến cho hiệp hội quản lý hai trăm ngàn sao?
Mã Tam Cao cũng rất linh thông tin tức, hắn đã biết tất cả nhưng vẫn cố gắng mở miệng hỏi
- Ôi, số tiền đó lấy ra cứu cấp cho dân rồi. Khi Lý Đại Giang còn tại vị đã thu đất của dân nhưng không trả tiền, nông dân không có đất không có tiền, như vậy không thể sống được, chắc chắn sẽ đến gây rối... ....
Mã Tam Cao nghe xong những lời giải thích của Vương Hòa Bình thì ôn hòa nói:
- Bây giờ đám cán bộ ở nhà máy đồ hộp có ý kiến, cậu lại là chủ trì công tác của hiệp hội quản lý, bí thư Nghiêm, tôi thấy nên giao toàn quyền phụ trách cho Học Bình.
Nghiêm Minh Cao dùng giọng không chút biểu cảm nói với Vương Hòa Bình:
- Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Mã, việc của nhà mình phải do chính mình xử lý.
Mã Tam Cao thầm nhĩ, tiểu tử ngươi chạy xuống nhận việc, Nghiêm Minh Cao lại muốn ta đến chùi đít cho ngươi, trên thế giới này có chuyện tốt vậy sao?
Câu cửa miệng trước nay là pháp không trách chúng, Vương Học Bình ỷ mình là tâm phúc của Nghiêm Minh Cao, trước đó cũng không liên hệ với cán bộ nhà máy đồ hộp, không phải chỉ huy mò mẫn sao?
Bây giờ nhiều người đến tố cáo, Mã Tam Cao tôi cũng muốn xem bí thư Nghiêm xử lý thế nào?
Mã Tam Cao cũng không muốn ở lỳ trong phòng bí thư, hắn nói xong thì đứng lên cáo từ.
Nghiêm Minh Cao nhìn bóng lưng Mã Tam Cao khuất sau cánh cửa, hắn cười nói:
- Mọi người có lẽ đã đến đông đủ, cậu đi đi.
Khi Vương Học Bình và phó phòng thường vụ phòng tổ chức Hoa Văn Cương sóng vai đi vào phòng họp thì giám đốc nhà máy đồ hộp Hầu Tả Tân đã cảm thấy không ổn, hắn đột nhiên cảm thấy có dấu hiệu điềm xấu với mình.
Một lúc sau Vương Hòa Bình cười nói:
- Tôi là Vương Hòa Bình, trước mắt là người chủ trì công tác ở hiệp hội quản lý khu quy hoạch, mọi người có vấn đề gì cứ nói thoải mái.
Mọi người ném ánh mắt về phía Hầu Tả Tân, điều này làm Hầu Tả Tân biết, nếu mình không làm kẻ đi đầu thì chẳng ai dám đứng lên. Vì vậy hắn bạo gan chất vấn Vương Hòa Bình:
- Chủ nhiệm Vương, vì sao không liên hệ với chúng tôi, để cho nhà máy chúng tôi phải ngừng sản xuất.
Trên mặt Vương Học Bình lộ ra nụ cười trào phúng, hắn hỏi ngược lại:
- Các anh mỗi ngày sản xuất được bao nhiêu? Tiêu thụ bao nhiêu?
- Chủ nhiệm Vương, kế hoạch sản xuất do trưởng khoa Giang ký kết, chúng tôi chỉ dựa theo kế hoạch mà chấp hành nhiệm vụ sản xuất.
Hầu Tả Tân đã bắn phát pháo đầu tiên thì cũng không thể kéo lại, chỉ còn cách nói rõ chi tiết mà thôi.
- Nếu như vậy thì các anh đến huyện ủy để trình bày ý kiến cũng đã xin chữ ký của trưởng khoa Giang rồi sao? Anh có tính kỷ luật tổ chức nữa không?
Vương Hòa Bình chụp lấy điểm hạch tâm, hắn cũng không tha cho đám cán bộ có hành vi tố cáo vượt cấp.
- Tôi...Là cán bộ đảng viên, chúng tôi có quyền báo cáo tình huống với huyện ủy, điều lệ đảng cho chúng tôi quyền lợi này.
Hầu Tả Tân không hỗ danh là lão quan liêu, chỉ có chút do dự, sau đó lấy điều lệ đảng ra làm thượng phương bảo kiếm.
- Trong điều lệ của đảng có quy định, các anh đã sắp mất cả quần rồi mà còn cố gắng sản xuất nhiều phế phẩm như vậy?
Vương Học Bình cười lạnh lùng, đối phương lấy cớ cũng không lấy cho rõ ràng, đúng là thùng cơm.
Hầu Tả Tân đỏ mặt lên, coi như biết mình đuối lý, nhưng hắn vẫn phải cố gắng chống đỡ. Nếu bọn họ đã cố ý chạy đến huyện ủy, như vậy bọn họ đã như nước với lửa cùng Vương Hòa Bình, không còn đường lui nữa rồi.
- Các anh là cán bộ xí nghiệp, làm xí nghiệp sống động là chức trách của các anh, nhưng xí nghiệp đã bị các anh làm cho trở thành như vậy, các anh không thấy xấu hổ sao? Nếu đổi lại là tôi, đã cảm thấy xấu hổ không biết đặt mặt đi đâu rồi.
Vương Học Bình lập tức đả kích mặt vô năng của đối phương không chút lưu tình.
Vương Học Bình thấy đám người không nói lời nào thì ngẩng đầu lên nhìn, hắn đơn giản đếm đầu người, phát hiên nơi đây có bốn mươi cán bộ trung tầng của nhà máy đồ hộp.
Một nhà máy đồ hộp nho nhỏ mà nhiều cán bộ như vậy, còn làm ăn cái quái gì?
Vương Hòa Bình cũng lười nói nhiều lời, hắn khẽ gật đầu với Hoa Văn Cương, lúc này Hoa Văn Cương mới móc ra một phần thông báo, sau đó dùng giọng không nhanh không chậm đọc:
- Vì tăng cường công tác tư tưởng chính trị, xâm nhập và học tập lý luận "xây dựng chủ nghĩa xã hội đặc sắc của Đặng Tiểu Bình", mời đồng chí Hầu Tả Tân....Cùng các đồng chí sau đây đến trường đảng huyện ủy báo danh học tập, chế độ giáo dục ba năm... ....
- Vương Học Bình, đây là lấy công trả thù tư... ....
Hầu Tả Tân tức giận đến mức cuống họng nổi lên những sợi gân to tướng, đồng thời cũng đứng lên chất vấn.
Vương Hòa Bình che giấu nụ cười, hắn hỏi ngược lại:
- Giám đốc Hầu, anh cho rằng lý luận "xây dựng chủ nghĩa xã hội đặc sắc của Đặng Tiểu Bình" không đáng để học tập sao?
Hầu Tả Tân bị chụp mũ như vậy và thật sự á khẩu không nói được lời nào, bộ dạng khổ sở nói không nên lời. Hắn biết Vương Hòa Bình đang mượn cơ hội để áp chế người khác, nhưng thông báo học tập là của phòng tài chính huyện ủy, cán bộ đảng viên sao có thể từ chối đến học tập ở trường đảng?
- Vấn đề sản xuất ở nhà máy thì làm sao bây giờ?
Hầu Tả Tân suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới tìm được lý do để gắng gượng.
- Chuyện nhà máy thì trưởng khoa Giang sẽ sắp xếp, trong lúc các anh học tập cũng không cần quan tâm, chỉ cần thanh thản học tập là được.
Vương Học Bình đứng lên, hắn dùng một câu nói lạnh như băng để triệt để đánh tan tất cả si tâm vọng tưởng của đám Hầu Tả Tân, vì vậy cả đám xụi lơ trên mặt ghế.
Đã có quyết định, bọn họ nhiều lời cũng vô ích.
Vương Học Bình muốn dùng thủ đoạn cứng rắn mạnh mẽ này để nói cho đám cán bộ trong hiệp hội quản lý khu quy hoạch biết, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Truyện khác cùng thể loại
229 chương
14 chương
23 chương