Lãnh đạo

Chương 49 : Hậu thuẫn kiên cường

Sau khi vào phòng thì Vương Hòa Bình phát hiện Nghiêm Minh Cao đang chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, hắn tranh thủ đến bên cạnh Nghiêm Minh Cao rồi khẽ nói: - Chú Nghiêm, cháu tới rồi. Nếu là Nghiêm Minh Cao trước đây, khi hắn đang nổi giận thì Vương Học Bình phải đợi lãnh đạo hạ hỏa mới dám nói. Vượt quá dự đoán của Vương Hòa Bình, Nghiêm Minh Cao xoay người lại với nụ cười đầy mặt: - Cậu không phải kẻ ngốc chính trị, tôi biết rõ cậu làm vậy là có nguyên nhân, vì vậy mới cố ý không điện thoại cho cậu. Ngồi đi, trà Tiểu Diệp đã pha sẵn rồi. Vương Hòa Bình cười cười nói: - Chú Nghiêm, chú thật sự rất tin tưởng cháu, chính cháu cũng có ý nghĩ. Nghiêm Minh Cao đi qua vỗ vai Vương Hòa Bình rồi cười nói: - Đừng nghĩ câu bây giờ là chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu quy hoạch mà tưởng bở, chuyện nhà máy đồ hộp tôi còn hiểu rõ hơn cả cậu, nếu quần chúng mà chạy đến thì tôi sẽ không tha cho cậu. Vương Hòa Bình nghe mà hiểu ngầm lời nói của bí thư, cán bộ chạy đến kêu oan thì chẳng có vấn đề gì, vì có nguyên tắc của tổ chức treo lơ lửng trên đầu bọn họ, bọn họ là những con cá nhỏ, không thể tạo nên sóng lớn. - Thật ra sự việc rất đơn giản, nhà máy đồ hộp sản xuất ra với giá trị hơn năm triệu, kho hàng không thể chứa nổi, đám người này còn cố gắng tăng ca, tiền lương lại không trả được, vì vậy càng sản xuất thì càng lỗ. Vương Hòa Bình tóm tắt một lần nguyên nhân ngừng sản xuất của nhà máy đồ hộp. - À, điều này tôi biết rõ, cậu không cần nhiều lời, điều quan trọng là sau này nên xử lý thế nào? Nghiêm Minh Cao nhìn chằm chằm vào mặt Vương Hòa Bình, cũng cảm thấy có chút lo lắng. - Thật ra nếu dựa theo logic bình thường thì phải là lãnh đạo nhà máy kích động dân chúng chạy đến náo loạn mới đúng, thực tế lại khác hẳn. Điều này nói rõ bọn họ không được nhân dân xem trọng, cũng không ai nghe lời bọn họ. Vương Học Bình mở miệng giải thích vấn đề quan trọng nhất cho Nghiêm Minh Cao. Những năm nay đảng luôn đứng đầu, người làm quan cầm quyền chỉ là cán bộ đảng, chỉ cần huyện ủy đưa ra kỷ luật đảng, đám người kia chẳng bao giờ dám hó hé. - À, anh Mã là người được phân công quản lý công tác đoàn thể, tôi đã ủy thác anh ấy đến tọa đàm với nhà máy đồ hộp. Nghiêm Minh Cao mỉm cười, hắn tiếp tục nói: - Vừa rồi khi có Mã Tam Cao thì tôi đã vỗ bàn mắng vài câu, cậu cũng đừng quá quan tâm nữa. Vương Hòa Bình thiếu chút nữa thì cười thành tiếng, trong lòng thầm cảm thấy hành động lần này của bí thư Nghiêm thật sự là rất cao. Cởi chuông cần phải tìm người buộc chuông, bí thư Nghiêm đẩy Mã Tam Cao ra sân khấu, để tên Mã Tam Cao này phát huy và biểu diễn một phen. Phong ba ở nhà máy đồ hộp, nói trắng ra chính là sự ăn ý không tiếng động giữa Vương Hòa Bình và Nghiêm Minh Cao. Vương Hòa Bình thật ra đã có ý nghĩ diệt đi nhà máy này, hơn nữa nếu giữ lại thì đám lãnh đạo vô dụng kia không nên giữ lại, nếu không sẽ là tai họa. - Mủ đã nặn ra ngoài, cậu có ý kiến gì không? Nghiêm Minh Cao nhấp một ngụm trà, hắn dùng giọng không chút hoang mang hỏi Vương Hòa Bình. - Nói thế nào đây nhỉ, nhà máy đồ hộp không mang lại hiệu quả và lợi ích cụ thể, không có xu thế thị trường. Cháu cảm thấy điều quan trọng là các cán bộ trong xưởng phải biết học tập và tiếp thu "Lý luận xây dựng xã hội chủ nghĩa khoa học đặc sắc của Đặng Tiểu Bình", tư tưởng giác ngộ còn cần phải được đề cao đẩy mạnh, phải được tiến thêm một bước trong công tác đào tạo và học tập. Vương Hòa Bình chậm rãi nói ra ý nghĩ của mình. Nghiêm Minh Cao nhìn bộ dạng nghiêm túc của Vương Hòa Bình thì nở nụ cười hiểu ý, tiểu tử này khá tốt, nên như thế. - Kinh doanh không phải chỉ là mở một cửa hàng, tôi nghĩ là như vậy, chúng ta cần phải thí điểm cạnh tranh cho đồ hộp của nhà máy. Tôi cũng không tin một nhà máy lớn như vậy mà không có ai có năng lực. Vương Hòa Bình chính thức nghĩ đến phương pháp thay máu nhân sự. - Những trạng thái này tôi biết rất rõ, nhưng bây giờ tôi đang quan tâm một vấn đề, đó chính là nhà máy còn tồn hơn năm triệu đồ hộp, làm sao bây giờ? Nghiêm Minh Cao nói đến đây thì nhíu mày. - Chú Nghiêm, chú cứ yên tâm, hai tháng sau tất cả đồ hộp kia sẽ biến thành chi phiếu mệnh giá lớn. Vương Học Bình tin tưởng mười phần. - À, nói ra xem thế nào? Nghiêm Minh Cao vì kiêm nhiệm chức vụ chủ tịch huyện, vì vậy không thể không chú ý đến vấn đề tài chính. - Chú Nghiêm, trước đó chú đã chuyên môn đưa cháu đi nghiên cứu, hương vị đồ hộp của chúng ta khá tốt, chủ yếu là bao bì quá kém, phương pháp tiêu thụ cũng lạc hậu. Cháu định đưa những thứ này lên biên giới bán đi, vì bây giờ chú đã cho xuống khoản tiền hai triệu, kinh phí sung túc, hoàn toàn có thể tự chủ thao tác. Trước tiên đổi bao bì, quảng cáo trên tivi, sợ rằng chỉ làm một lần đã có thể thành công. Vương Hòa Bình cũng chẳng cần phải tự mình chạy đi làm nghiệp vụ, bây giờ có tiền, cũng tự do thao tác. - À, làm thế nào để đóng gói lại? Nghiêm Minh Cao cảm thấy hứng thú, hắn tò mò hỏi Vương Hòa Bình. - Ha ha, bây giờ vỏ đồ hộp quá xấu, ngay cả nhãn hiệu cũng không có, cấp bậc thấp kinh người. Theo kế hoạch của cháu thì trước tiên phải có nhãn hiệu, sau đó biến hộp đơn thàn hộp đôi, có thể dùng để biếu xén. Tất nhiên những loại hộp thế này không phù hợp với thành phố lớn, mục tiêu của chúng ta là các huyện thành và các thị trường nông thôn mà thôi. Vương Hòa Bình thản nhiên nói ra kế hoạch của mình. Nghiêm Minh Cao cảm thấy kế hoạch của Vương Hòa Bình là không tệ, chẳng qua chỉ không nắm chắc mà thôi, dù sao thì hắn cũng là một người thường trong vấn đề kinh doanh và tiêu thụ. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu nói đến tài sản quốc hữu thì sẽ có nguy hiểm nhất định, với kiến thức của Nghiêm Minh Cao, dân quê hiện nay quà cáp ngoài rượu thì sẽ là thuốc lá, thực phẩm, tất nhiên cũng phải thử đồ hộp một lần. - Cậu cứ buông tay đi làm, có gì tôi lo. Nghiêm Minh Cao cũng muốn thử sức, vì vậy quyết định giúp đỡ kế hoạch của Vương Học Bình. Vào thời buổi rối loạn phải dùng kế hoạch đúng hướng, vì phần tử hủ bại như Lý Đại Giang đã lãng phí quá nhiều tài chính quốc gia, lúc này là buổi giao mùa quyền lực, gánh nặng đường xa. Sau khi thương lượng đối sách thì Nghiêm Minh Cao đi đến bàn nhấc điện thoại nội tuyến lên, điện thoại cho thư ký Diệp Kim Sơn tìm đến vài vị cán bộ. Sau khi nói chuyện điện thoại xong thì Nghiêm Minh Cao ngồi xuống bên cạnh Vương Học Bình, hắn cười nói: - Dì Tô của cậu đã nghĩ thông, lần này quyết định mang theo con gái đến cùng ở một chỗ với tôi. Cậu là sinh viên giỏi, còn nhớ thành tích thi đại học của cậu chỉ kém một chút nữa thì đã là thủ khoa của cả tỉnh rồi phải không? Đến lúc đó cậu nhớ đến nhà giúp em học tập dùm cái nhé? Con gái của Nghiêm Minh Cao là Nghiêm Băng, Vương Hòa Bình rất quen thuộc cô gái này, là một tiểu nha đầu, năm nay mười sáu tuổi, rất tinh quái. Trong ký ức của Vương Hòa Bình, kiếp trước hắn đùa giỡn với cô gái này năm lần, mà lần nào cũng đầy bụi đất trên người. - Ha ha, chú Nghiêm, trường trung học trong huyện cũng khá tốt, trong tỉnh cũng không có nhiều trường chuyên, mà lực lượng giáo viên bây giờ lại rất mạnh, cháu chỉ là dân thường, có được bao nhiêu năng lực? Vương Học Bình dùng giọng uyển chuyển để thoái thác. Nghiêm Băng là con gái độc nhất của Nghiêm Minh Cao, từ nhỏ nàng đã bị Tô Dung làm hư, Vương Hòa Bình là một tâm phúc của Nghiêm phái, thật sự không dám nhúng tay vào, nhẹ thì không ổn, nặng lại không được, đau đầu. - Ha ha, Tiểu Băng nhà tôi có hơi nghịch ngợm, tôi cũng không làm khó cậu, cuối tuần không có việc gì thì đến dạy vài thứ. Tiếng Anh của nó quá kém, cho đến bây giờ còn chưa được điểm khá. Nghiêm Minh Cao là người thông minh, tất nhiên đoán trúng tâm tư của Vương Học Bình.