Lãnh đạo
Chương 47 : Giúp nhau cấu kết
Sau khi Mã Tam Cao chui ra khỏi xe thì ngẩng đầu nhìn sắc trời, hắn hít vào một luồng không khí mới lạ, cảm thấy tâm tình thoải mái một cách khó hiểu.
- Bí thư Mã, hôm nay khí trời rất tốt.
Lưu Hổ và cha hắn là Lưu Ngũ Cao tiến ra đón chào với vẻ mặt tràn đầy nụ cười.
Mã Tam Cao nở nụ cười nhàn nhạt, hắn bắt tay với Lưu Ngũ Cao, sau đó lại rút ngay về.
Lưu Ngũ Cao cũng không thèm quan tâm, anh Mã quyền cao chức trọng hôm nay có thể đến đây chính là nể mặt lão lắm rồi, đây là vị khách quý mà bình thường cũng khó thể mời được.
Lưu Ngũ Cao làm xây dựng nhiều năm cũng lời được hơn chục triệu đồng, nếu nói trong xã hộ thì hắn là một nhà giàu mới nổi, địa vị chỉ mạnh hơn các tiểu thương một chút mà thôi, nhưng trong mắt huyện ủy thì lão chẳng qua không có gì hơn người.
Lý Đại Giang trước đây là như vậy, khi muốn dùng Lưu Ngũ Cao thì đẩy ra, khi không có lợi ích thì qua loa cho xong, hoàn toàn không xem ra gì.
Sau khi Lý Đại Giang suy sụp thì Lưu Ngũ Cao cảm thấy nghẹn họng, cầu mong sao những gì lão và Lý Đại Giang cấu kết với nhau không lộ ra ngoài sáng thì tốt.
Lúc này Nghiêm Minh Cao vừa mới lên đài, có lẽ còn chưa chú ý đến Lưu Ngũ Cao, nếu ra tay thì hậu quả... ....
Hơn nữa Lưu Hổ vô tình lỡ miệng nói ra một lời làm cho Lưu Ngũ Cao cực kỳ khiếp sợ, đó chính là tiểu tử khốn nạn này dám tranh giành tình nhân với Vương Hòa Bình, hơn nữa còn liên hợp với tên Cát Lâm xui xẻo định hãm hại Vương Hòa Bình.
Người làm ăn thường không thể nào sinh ra cừu oán với những lãnh đạo trực tiếp trong huyện, Lưu Ngũ Cao nghĩ đến sự việc này, vì vậy đêm ngày ngủ không yên, lão chỉ mong có cuộc sống bình an, vì vậy mà cực kỳ mất tự nhiên.
Vất vả chắp nối thì, viện lý lẽ đã quen biết từ trước, lúc này Lưu Ngũ Cao mới đến được sát bên Mã Tam Cao, tất nhiên lúc này lão cũng an tâm hơn một chút.
- Bí thư Mã, mời, mời.
Lưu Ngũ Cao khom người cực kỳ khách khí mời Mã Tam Cao đi đầu.
Mã Tam Cao nhìn tòa biệt thự năm lầu trước mặt mà phải đẩy kính xem xét, hắn cố ý muốn làm hòa hoãn bầu không khí, vì vậy cười nói:
- Nhà của giám đốc Lưu đã đủ khí phái rồi.
Lưu Ngũ Cao nở nụ cười nịnh nọt, lão khiêm tốn nói:
- Tôi chỉ là đồ nhà quê không có văn hóa, tùy tiện xây một căn nhà, chỉ mong sao xây rộng một chút, cũng không phải có khí phái.
Mã Tam Cao khoát tay nói:
- Giám đốc Lưu, anh quá khiêm nhượng rồi, anh là xí nghiệp nổi tiếng nhất trong huyện Nam Vân này.
Mã Tam Cao vừa nói ra khỏi miệng thì Lưu Ngũ Cao lại phải xem xét, dựa theo logic của Lý Đại Giang, mỗi lần bí thư Lý nhắc đến vị trí của xí nghiệp trong huyện thì cơ bản đã đến lúc phải thò tay ra giúp đỡ, lúc này bí thư Mã nói như vậy là có ý gì?
Mã Tam Cao đi đầu tiến vào trong một phòng khách, Mã Tam Cao chợt phát hiện bên trong rất xa hoa, cách điệu kinh người, nào có bộ ghế sa lông nào bằng da thật mà phối với bàn bát tiên?
"Đúng là một lão nhà quê!"
Mã Tam Cao thầm nghĩ, vẻ mặt không chút biểu cảm, hơn nữa còn giả vờ rất thưởng thức, còn tiện tay tán thưởng vài lời làm cho hai cha con Lưu gia cảm thấy có mặt mũi, cười rất vui vẻ.
Sau khi hai bên ngồi xuống thì Lưu Hổ dâng trà thơm, Mã Tam Cao cũng không đưa tay nhận, chỉ khẽ gật đầu tỏ ý bỏ xuống bàn trà là được.
Trong lòng Lưu Hổ cũng không thoải mái, nhưng hắn nghĩ mình có việc cần nhờ Mã Tam Cao, vì vậy chỉ biết nén giận mà không biết làm gì hơn.
Lưu Hổ luôn cảm thấy không ổn, khi hắn biết được tin tức Vương Hòa Bình đã xoay người lật trời thì cảm thấy giống như bị sét đánh, hắn trợn mắt há mồm mà hoảng sợ không chịu nổi.
Lưu Hổ suy bụng ta ra bụng người, tất nhiên hắn sẽ rất lo lắng Vương Hòa Bình sẽ dùng phương pháp hèn hạ để chơi mình, có lẽ bây giờ đối phương đang chờ thời cơ thích hợp để ra tay.
Mã Tam Cao nhấp một ngụm trà mà phát hiện hai cha con Lưu gia nãy giờ liên tục đưa mắt nhìn nhau, vì vậy mà hắn không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Hắn đến đây với mục đích rất rõ ràng, đó chính là muốn đùng tài lực của Lưu gia để làm ra chút thành tích.
Tần Lập Bản vừa mới nhận chức phó bí thư đoàn thể thị ủy đã nói rõ vấn đề với Mã Tam Cao, có rất nhiều người muốn cạnh tranh vị trí chủ tịch huyện Nam Vân, mà Mã Tam Cao là người luôn trông coi công tác đảng, tuy thực quyền không nhỏ nhưng lại chưa tạo nên chiến tích cứng nhắc.
Dưới tình thế mà nhà nhà đều coi vào GDP thì Mã Tam Cao rõ ràng là không đủ thành tích, Tần Lập Bản là phó bí thư đoàn thể thị ủy, cũng không thể nói được nhiều lời cho Mã Tam Cao.
Điều này còn chưa phải vấn đề quan trọng nhất, mà hạch tâm của vấn đề chính là Kim Hữu Công thay mặt chủ tịch thành phố khẳng định sẽ ủng hộ chủ trương của Nghiêm Minh Cao, khốn nổi trước đó Mã Tam Cao lại trường kỳ đối phó với Nghiêm Minh Cao, tình huống vì vậy mà trở nên phức tạp, hỗn độn không rõ.
Mã Tam Cao không chút hoang mang, hắn tiếp tục chơi trò thái cực quyền với cha con Lưu gia, đông kéo tây đẩy, quyết định làm một trò lừa lọc xem ai thua cuộc trước. Lúc này hai cha con Lưu Ngũ Cao và Lưu Hổ thật sự choáng váng đầu óc, không biết vấn đề nằm ở nơi nào.
Lưu Hổ là người chịu không được, hắn bắt đầu chọc vào Lưu Ngũ Cao, tất nhiên Lưu Ngũ Cao là người có nhiều kinh nghiệm, đại khái suy xét rõ vấn đề, lão biết Mã Tam Cao đến đây là có chuyện cần nhờ mình.
Nếu hai bên cứ tiếp tục chờ nhau mở miệng thì thật sự không quá tốt, Lưu Ngũ Cao mới lợi dụng cơ hội châm trà mà cười nói:
- Bí thư Mã, tôi đây trước nay chỉ làm ăn nhỏ, trước kia phần lớn nhờ vào sự trợ giúp của anh và một vài lãnh đạo cũ, lúc này nếu anh có gì cần thì cứ phân phó, Lưu Ngũ Cao tôi tuyệt đối không nói hai lời.
Khi thấy Lưu Ngũ Cao chính thức chường mặt ra thì Mã Tam Cao nở nụ cười ung dung, hắn nói không chút biểu cảm:
- Trà của giám đốc Lưu rất tốt, lần sau nếu có cơ hội sẽ tiếp tục đến thưởng thức, tôi bây giờ còn có việc, xin cáo từ trước.
Mã Tam Cao thầm cười lạnh, nếu muốn chơi chiêu với tôi thì loại người nông thôn như các người vẫn còn kém lắm.
Mã Tam Cao lúc này đã ra tay, Lưu Ngũ Cao cảm thấy khó thể ngồi yên, lão tranh thủ cười như hoa rồi dùng giọng khép nép cầu khẩn:
- Bí thư Mã, đã đến giờ cơm trưa rồi, anh nể chút tình mọn ở lại dùng một bữa cơm rau dưa với gia đình chúng tôi.
Mã Tam Cao giống như không nghe thấy gì, hắn chắp tay sau đít đi ra ngoài sân, khi đến bên cạnh xe thì hắn mới nghiêng đầu rồi khẽ nói:
- Tôi có gì cần anh hỗ trợ?
Mã Tam Cao tiến vào trong xe rồi nghênh ngang bỏ đi.
Lưu Ngũ Cao cảm thấy xấu chuyện, lão liên tục giậm chân, lại liên tục thở dài. Lưu Hổ cảm thấy bức bối, hắn lầm bầm nói:
- Không phải là một phó bí thư huyện ủy sao? Có con mẹ gì mà như vậy? Bố, chúng ta đã mua nhà trong thành phố, cũng có sạp ngoài chợ, ba mươi sáu kế thì chuồn là thượng sách, cần gì phải hầu hạ loại quan tép riu này?
- Mày thì biết cái gì? Ông đây khổ sở lắm mới phát triển được sự nghiệp, có hơn phân nửa ở trong huyện, nhưng trước đó chúng ta ném cho con chó Lý Đại Giang ăn no nê, bây giờ nó suy sụp, chúng ta gặp tổn thất lớn. Còn thằng Mã Tam Cao này là kỹ nữ nhưng muốn lập bàn thờ, muốn chúng ta tự tay dâng lên đệm lưng, hắn lại không chịu gánh chút trách nhiệm, có chuyện dễ dàng vậy sao?
Lưu Ngũ Cao tuy chỉ học hết lớp ba tiểu học nhưng kiến thức trường đời lại không ngắn.
Lưu Hổ quệt miệng nói:
- Bây giờ có thời gian rảnh thì chúng ta bám vào một vị lãnh đạo thành phố, việc quái gì phải dây dưa với tên phó bí thư huyện ủy này làm gì?
- Mày thì biết gì, chỉ giỏi ăn nhậu chơi gái, nếu được như tao, như vậy người làm cha như tao còn khổ sở suy xét sao? Sao mày không biết dùng cái đầu mà suy xét một chút?
Lưu Ngũ Cao với bộ dạng chỉ hận rèn sắt không thành thép, lão giơ tay lên nhưng lại không nỡ mà ũ rũ bỏ xuống, lão thở dài:
- Người chưa lập nghiệp thì nào biết gian nan? Chúng ta ném tiền cho chó ăn no, nhưng kết quả là làm xong công trình cũng không thu về được bao nhiêu. Bây giờ cảnh tượng của Lưu gia chúng ta có một vài vấn đề không được lộ ra ngoài sáng, nếu có người muốn thanh toán nợ cũ mà tố cáo, chúng ta sẽ toi sạch.
Lưu Hổ không phải anh chàng lỗ mãng, những gì Lưu Ngũ Cao nói thì hắn cũng hiểu rõ, chẳng qua hắn không quen nhìn bộ dạng không coi ai ra gì của Mã Tam Cao, chỉ cần nhìn đã cảm thấy khó chịu.
Lưu Ngũ Cao xem xét một lúc thì tiến đến ghé sát bên tai con trai bảo bối nói vài câu, vẻ mặt Lưu Hổ chợt tái nhợt, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên chửi chó má.
- Bố nói cho con biết, nhìn được chuyện nhục nhất thời mới làm người đứng trên vạn người. Năm xưa bố đây đã từng uống nước tiểu, giờ mày có làm được không?
Lưu Ngũ Cao ném ra những lời đó thì vung tay bỏ đi.
Lưu Hổ rất hiểu tính tình của cha mình, hắn dám vỗ bàn chửi chó má với vẻ khác, nhưng với người trong nhà thì chịu.
Nếu Lưu Ngũ Cao ở vào trạng thái tỉnh táo mà đưa ra quyết định thì phần lớn mọi việc sẽ thành.
Lưu Hổ không nghe Lưu Ngũ Cao là không được, sản nghiệp Lưu gia bây giờ phần lớn đều nằm trên tay Lưu Ngũ Cao, hắn chỉ thay mặt quản lý mà thôi, chỉ cần Lưu Ngũ Cao nói một câu, Lưu Hổ thậm chí không dám hó hé một lời.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
82 chương
1108 chương
284 chương
14 chương