Lãnh đạo

Chương 46 : Đây là dương mưu

Vương Học Bình nhấc điện thoại lên, hắn điện thoại đến văn phòng để thông báo cho các thành viên ban ngành, nửa giờ sau sẽ tập ở phòng họp. Khi đến thời gian thì Cổ Văn Cường đến gõ cửa mời Vương Học Bình đi họp. Vương Hòa Bình sau khi vào phòng họp thì tùy tiện tìm ghế ngồi xuống, tất nhiên đó là chiếc ghế được chừa ra cho lãnh đạo. Cổ Văn Cường vô tình ngồi ngay bên cạnh cửa sổ, nơi đó rất dễ làm công tác phục vụ, là chỗ ngồi dành riêng cho hắn, cũng không ai dám đến cướp đoạt. Sau khi Vương Học Bình ngồi vào chỗ của mình thì móc gói Hồng Tháp Sơn trong túi ra, hắn mồi thuốc, sau đó mới bình tĩnh nói: - Hôm nay tôi mời mọi người đến đây là muốn thương lượng một chút, công tác chứng thực việc kêu gọi đầu tư có vấn đề rất lớn, huyện ủy giao cho chúng ta nhiệm vụ rất nặng, phải kêu gọi đầu tư với số vốn năm chục triệu, nếu chỉ dựa vào những tình huống trước mắt thì sợ rằng khó thể hoàn thành. Lưu Đạo Vân hôm nay đi làm thì luôn lo lắng Vương Hòa Bình sẽ mượn cớ mà ép mình, hôm nay Vương Học Bình lại tỏ ra như không có gì, hoàn toàn không nói đến chuyện ngày hôm qua, vì vậy mà trong lòng Lưu Đạo Vân càng khó hiểu. Kêu gọi đầu tư rất quan trọng, điều này căn bản không cần Vương Học Bình phải cường điệu, tất cả thành viên ban ngành ở đây đều biết rõ ràng. Khu quy hoạch không nắm chặt đầu tư thì nắm cái gì? Cái gọi là tìm người chứng thực, mọi người đều đã từng trải qua công tác này, còn gọi bằng một biệt hiệu, gọi là "khoán sản phẩm đến từng hộ". Vương Học Bình thấy mọi người không nói gì thì nói bằng giọng không chú biểu cảm: - Đầu tiên tôi tỏ thái độ, tổng cộng có năm chục triệu, cá nhân tôi gánh hai mươi lăm triệu, còn lại là phần của các anh. Một câu nói của Vương Hòa Bình làm mọi người khiếp sợ. Vương Hòa Bình một mình đảm nhiệm một nửa mục tiêu, đám người nơi đây đều không ngờ, dù là Lưu Đạo Vân cũng vậy. Trước kia khi anh Tần còn đang là lãnh đạo hiệp hội quản lý khu quy hoạch thì chỉ dám nhận một phần tư nhiệm vụ, còn lại đều cưỡng chế lên người cán bộ từng cơ quan, nếu cuối năm không hoàn thành nhiệm vụ thì trừ lương trừ thưởng, thậm chí cho ra khỏi hiệp hội quản lý. Bây giờ đến đời lãnh đạo mới, Vương Hòa Bình lại chiếm một nửa nhiệm vụ, đám thành viên ban ngành cảm thấy kinh hoàng, nhiệm vụ nặng nề như vậy sẽ hoàn thành được sao? Vương Hòa Bình giống như đoán trúng ý nghĩ của mọi người, hắn cười cười nói: - Nếu đến cuối năm mà tôi không hoàn thành nhiệm vụ thì tự động nhận lỗi và từ chức. Cổ Văn Cường nghe xong lời này thì cũng tự nhủ, dù sao cũng là cán bộ trẻ, chưa đủ kinh nghiệm, những lời hung ác như vậy sao có thể tùy tiện nói ra được? - Để tôi nói hai câu, tất cả mọi người đều là lãnh đạo một tập thể, có khó khăn gì thì mọi người cùng nghĩ biện pháp giải quyết, sao có thể ném tất cả khó khăn lên người chủ nhiệm Vương? Không có lý này được. Cổ Văn Cường bất chấp tôn ti trật tự trên quan trường, hắn cướp lời nói. Lưu Đạo Vân dùng ánh mắt hung hăng liếc Cổ Văn Cường, trong lòng cực kỳ bức bối, cảm thấy giống như nuốt phải một con ruồi bọ vậy. Nhớ ngày trước Cổ Văn Cường còn đi theo làm đầy tớ cho chủ nhiệm Tần, đấu tranh rất anh dũng, luôn phất cờ hò reo. Hôm nay anh Tần đã đứng sang bên cạnh, tên họ Cổ kia lại dán lên người họ Vương, đúng là tắc kè hoa. - Ha ha, chủ nhiệm Vương của chúng ta có vẻ quá bốc đồng, tôi thấy làm thành viên ban ngành chỉ có thể khuyến khích mà không nên làm nhụt chí. Lưu Đạo Vân nghiêm trang nói. Cổ Văn Cường nghiêm túc nói: - Chủ nhiệm Vương là người mới đến, không quá quen thuộc tình huống, nhiệm vụ đã sớm được phân theo quy luật củ, tôi nghĩ... .... Vương Hòa Bình đặt bút trong tay xuống rồi cười khoát tay nói: - Tôi vừa đến khu quy hoạch, nếu không có công chỉ sợ kẻ dưới khó phục tùng, việc này cứ quyết định như vậy. Lúc này chúng ta sẽ thương lượng nhiệm vụ của các thành viên, chủ nhiệm Lưu, bản thân anh thì thế nào? Lưu Đạo Vân chỉ suy nghĩ vài giây đã cảm thấy rất xấu hổ, Vương Học Bình là lãnh đạo và đã nắm lấy một nửa nhiệm vụ, hắn là lãnh đạo xếp ở vị trí thứ hai, bây giờ nói đến chuyện nhận nhiệm vụ thì thật sự khó mở miệng. Cổ Văn Cường muốn khuyên nhưng nghe Vương Hòa Bình điểm danh Lưu Đạo Vân, hắn cẩn thận xem xét mà không khỏi cười trộm một tiếng. Lưu Đạo Vân này chỉ giỏi nghĩ ra đủ âm mưu nhỏ nhặt, bây giờ bị Vương Hòa Bình ép vào góc tường. Điều quan trọng là Vương Học Bình đã nhận nhiệm vụ, nếu Lưu Đạo Vân mà nhận nhiệm vụ quá thấp thì chứng tỏ không co bản lĩnh, nếu nhận nhiều thì sẽ không hoàn thành nhiệm vụ. Điều này có thể ứng với câu nói: Chuột vào ống tre, bị nhốt cả hai đầu. - Điều này...Điều này...Tôi lớn tuổi, năng lực có hạn, chỉ hoàn thành được một triệu mà thôi. Lưu Đạo Vân rất khó chịu, cuối cùng nói ra con số làm cho cả phòng ngạc nhiên. Vương Học Bình liếc mắt nhìn Lưu Đạo Vân, trong lòng thầm nghĩ, nếu anh có chút bản lĩnh như vậy mà truyền ra ngoài, không mất hết uy tín mới là lạ. Cổ Văn Cường lại đứng ra nói: - Chủ nhiệm Lưu mà nhận một triệu, tôi đây năng lực có hạn cũng dám nhận ba triệu. Lưu Đạo Vân thiếu chút nữa đã nổ phổi, hắn muốn vỗ bàn mắng chó má, nhưng thấy Vương Hòa Bình nhìn mình chằm chằm, hắn nghĩ đến vấn đề Vương Hòa Bình là tâm phúc của bí thư Nghiêm, vì vậy mà trong lòng chợt mềm nhũn không hiểu nguyên nhân, hắn ngồi ngây trên mặt ghế. Mọi người đều nhận nhiệm vụ, Vương Học Bình không quan tâm bọn họ nhận nhiều hay ít, sau đó mọi việc coi như được xác định. Sau đó chính là nhiệm vụ dành cho tất cả cán bộ hiệp hội quản lý dựa theo tỉ lệ dĩ vãng, còn chuyện phân giải thế nào là chuyện của tuyến dưới, không cần phải nhúng tay. Tóm lại chỉ cần nhiệm vụ được chứng thực lên đầu từng người là được. Sau kih Cổ Văn Cường tập hợp số liệu lại thì đưa đến trong tay Vương Học Bình, lúc này Vương Học Bình phát hiện ngoài Lưu Đạo Vân nhận nhiệm vụ quá thấp, các thành viên khác căn bản đều nhận nhiệm vụ như bình thường. - Chủ nhiệm Cổ, sắp xếp những thư ký trong văn phòng, gõ bản báo cáo đống thành sách đưa lên cho huyện ủy và khối chính quyền huyện. Vương Học Bình chỉ hời hợt nói một câu mà làm cho da đầu Lưu Đạo Vân chợt run lên, hắn không ngờ Vương Hòa Bình lại chơi trò như vậy. Nếu thật sự đăng báo như thế, đừng nói là bí thư Nghiêm không đồng ý, thậm chí ngay cả vị phó chủ tịch được phân công quản lý cũng làm khó dễ, đến lúc đó thông tin Lưu Đạo Vân vô năng sẽ truyền khắp huyện. - Chủ...Chủ nhiệm Vương, anh cho nhiệm vụ của tôi tăng thêm bốn triệu nữa được không? Lưu Đạo Vân cắn chặt răng nói ra một lời không phù hợp với thân phận, trước kia hắn cũng không phải không làm nhiệm vụ kêu gọi đầu tư, coi như lần này diễn lại một vở tuồng mà thôi. Vương Hòa Bình cau mày, hắn định mở miệng từ chối thì Lưu Đạo Vân sợ tiến vào bẫy rập, Lưu Đạo Vân liên tục nói với Cổ Văn Cường: - Đăng báo nhiệm vụ của tôi là năm triệu. Tất cả thành viên ban ngành đều thở dài, sớm biết có lúc này thì trước đó đắc ý làm gì? Sau khi trở lại phòng làm việc thì Vương Hòa Bình nhấp một ngụm trà, Cổ Văn Cường cũng đi vào, hắn đau khổ nói: - Chủ nhiệm, tôi muốn làm kiểm điểm với anh. Vương Học Bình dùng ánh mắt thú vị nhìn Cổ Văn Cường: - Anh Cổ, vất vả cho anh rồi, ngồi đi. Vương Hòa Bình thuận ta ném thuốc cho Cổ Văn Cường. Cổ Văn Cường nhận lấy điếu thuốc mà chân thành nói: - Chủ nhiệm, tôi cũng không quá quen thuộc nghiệp vụ, dù sao cũng là người tổng hợp phụ trách ban ngành, tôi đứng trước mặt anh cũng chỉ có thể nói thật, vừa rồi tôi nói mình có thể nhận nhiệm vụ ba triệu, điều này là hơi quá, có lẽ nhiều lắm cũng chỉ hoàn thành được một triệu, anh xem... .... Vương Học Bình nở nụ cười, hắn đẩy bật lửa sang rồi ngẩng đầu nói: - Tôi biết rồi, anh cứ cố gắng hết sức là được rồi. Cổ Văn Cường khẽ thở ra, thầm nghĩ vị chủ nhiệm Vương này thật sự là khôn khéo hiểu lòng người, biết rõ mình vì làm cho Lưu Đạo Vân không có đường lui nên mới nhận như vậy, thật ra rất bất đắc dĩ. Nếu có ác nhân thì không có cừu non. - À, trọng trách tổng hợp là rất nặng, sau này anh cũng rất khổ. Vương Học Bình cười nhạt nói. Cổ Văn Cường lập tức cảm thấy thoải mái, lần này thổ lộ không uổng phí, rõ ràng là lãnh đạo thích nghe lời thật tình. Vương Hòa Bình cười cười hỏi Cổ Văn Cường: - Hiệp hội quản lý được phân đến bao nhiêu sinh viên mới? Cổ Văn Cường không suy nghĩ mà trả lời ngay: - Năm người. Vương Hòa Bình gật đầu nói: - Đưa hồ sơ nhân sự của năm người kia đến đây. Cổ Văn Cường hiểu, thì ra chủ nhiệm Vương muốn tuyển thư ký trong đám sinh viên kia. Ngay sau đó Cổ Văn Cường đã đưa hồ sơ nhân sự đến, Vương Hòa Bình tiện tay cầm qua, hắn xem xét rất cẩn thận. Cổ Văn Cường biết đây là lúc mình nên đi, vì vậy xoay người rời khỏi văn phòng không một tiếng động. Vương Học Bình giương mắt nhìn bóng lưng của Cổ Văn Cường mà thầm nghĩ, Cổ Văn Cường này thật sự rất trơn trượt. Nếu bây giờ Lưu Đạo Vân ngồi ở vị trí của Vương Hòa Bình, sợ rằng Cổ Văn Cường cũng phải làm như vậy. Vương Học Bình nghĩ đến đây thì cười ung dung, Cổ Văn Cường chính là một tắc kè hoa, chỉ cần nắm giữ đủ thực lực thì sẽ là thủ hạ trung thành, mặc sức sử dụng.