Lãnh Cung Hoàng Hậu
Chương 192
Khi ta tỉnh lại, Đường Vấn Thiên đang ngồi ở bên người ta, cau mày nhìn ta “Nghe nói nàng và Vấn Hiên ở cùng 1 chỗ! Đã thành thân rồi sao?”
Ta không nói, chống tay rời giường. Nơi nay cư nhiên là khách điếm. Rốt cục cũng tìm thấy giọng nói của mình, ta tức cười nói “Không cần ngươi trông nom!”
Hắn đè lại ta, “Thân thể bất hảo, không nên cậy mạnh. Nàng còn chưa trả lời ta! Có phải hai người đã thành thân rồi?”
Bên môi ta nở nụ cười xinh đẹp “Đúng vậy! Đại bá!” [“đại bá” = anh chồng]
Sắc mặt hắn thoáng cái tức giận đến xanh mét. Một chưởng đánh gãy cái bàn, buồn bực không lên tiếng, mở cửa rời đi. “Ầm” 1 tiếng, thiếu chút nữa làm tai ta thành điếc
Phát hoả cái gì chứ. Ta bất giác đỏ mắt. Trong khoảng thời gian ngắn, nhớ đến việc Vấn Hiên phản bội, lại nhìn thái độ của hắn, không khỏi tức giận đến cả người phát run. Nước mắt liền không chịu thua kém mà rơi xuống. Bò xuống giường, kéo lê triều phục trên người. Vừa mở cửa phòng đã thấy hai gã thị vệ đứng canh ở ngoài cửa
Thấy ta muốn đi ra, hai người bọn hắn liền vươn tay ra ngăn cản ta
“Làm gì!” Ta cả giận nói.
“Hoàng thượng phân phó, tuyệt đối không thể để cho nương nương bước ra khỏi cửa phòng này!” Hai người bọn hắn lạnh lùng nói. Bên ngoài tiếng gió kêu nhè nhẹ, nhưng lại làm cho ta ứ đọng trong lòng
“Hắn cũng muốn cầm tù ta sao?” Mũi ta cay cay, giận dỗi đóng cửa phòng lại. Hận đến cắn răng. Mới từ bên trong địa lao đi ra, liền lại bị Đường Vấn Thiên giam lỏng, hết thảy đều là do hắn tính kế sao? Ta ôm đầu, không cho mình suy nghĩ nữa
Nguyên lai, hối hận là như thế sao? Hắn phát hoả cái gì? Hắn tại sao phát hoả? Ta có phải cũng rất ủy khuất rồi không? Vô duyên vô cớ bị người vừa giàu vừa thông minh tức giận! Là bởi vì ta thành thân với Vấn Hiên sao? Nhưng, hắn tại sao lại ghen?
Bịch! Cửa phòng được một cước đá văng! Đường Vấn Thiên trong tay ôm 1 bình rượu lớn, đôi mắt đỏ ngàu, cả người nồng nặc mùi rượu đứng ở ngoài cửa
Mới chỉ trong chốc lát, hắn cư nhiên đã uống nhiều như vậy sao? Hành động quả nhiên là bất phàm! Ta cau mày nhìn hắn
Hắn vô thanh vô tức tiêu sái tiến vào, đóng cửa phòng. “rầm” một tiếng, đập vỡ vỏ rượu! Trong lòng ta cả kinh “Ngươi làm gì!”
Hắn chậm rãi tiêu sái đến bên người ta, một tay tóm lấy cằm ta, chậm rãi nâng lên “Nàng rốt cuộc muốn thế nào? Dẫu biết như thế, nhưng trái tim của ta rất đau!”
Ta cau mày. Một chưởng hất tay hắn ra. Bịt mũi, lạnh lùng nói “Mùi rượu trên người ngươi rất khó nghe! Mau đi đi! Cả phòng toàn mùi rượu!”
Hắn đau khổ cười “Rút đao đoạn thủy, thủy càng chảy; nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu. Diệp Dược Nô, ta càng thống khổ, thì cũng muốn nàng thống khổ cùng ta. Chỉ cần nàng đau đớn giống ta thì lòng nàng sẽ không thể quên tình yêu của ta dành cho nàng, không thể quên tổn thương ta gây ra cho nàng! Ta không rõ, tại sao ta không nên một mình chịu đựng nỗi đau khổ này. Tại sao chúng ta không như thế? Tại sao nàng lại gả cho Vấn Hiên? Nói!” Thanh âm của hắn càng lúc càng lớn, cuối cùng, cơ hồ là rống ra
Ta cười lạnh, “Ngươi hỏi ta? Đường Vấn Thiên! Sau khi ngươi đối xử với ta như vậy, ta như thế nào còn có thể trở lại bên cạnh ngươi? Thành thân với Vấn Hiên thì làm sao? Là ta theo hắn thành thân! Thế nào? Cho dù không thành thân với hắn thì ta cũng thành thân với người khác, không phải chuyện của Đường quốc chủ ngươi!”
Môi hắn run rẩy, một hồi lâu mới nói “Ta tưởng rằng, hết thảy có thể cứu vãn, nhưng nguyên lai, đều là công dã tràng rồi. Nguyên lai, quá khư chỉ có thể vĩnh viễn là quá khứ!” Đôi mắt hắn đỏ ngầu, nước mắt, liền như vậy rơi xuống
Ta nhìn bộ dáng của hắn, một hồi lâu mới nói “Đường Vấn Thiên! Nam nhân đại trượng phu, khóc cái gì! Nếu ngươi thật sự yêu ta, sao có thể tuyệt tình đối xử với ta như vậy! Nếu ngươi thật sự yêu ta thì sẽ không tranh đấu với ta nhiều năm như vậy! Hai người vẫn luôn đối địch đột nhiên nói là yêu nhau, nói cho ai nghe, ai cũng chỉ biết cười trừ!”
Năm ngón tay hắn nắm lại, siết lấy cổ họng ta, nâng mặt ta lên nhìn hắn “Nàng có nghĩ rằng, nếu như trên đời không có Đường Vấn Thiên này, không có người cùng nàng tranh đấu, nàng có cảm thấy tịch mich? Nàng có nghĩ rằng, ta tranh đấu với nàng, không phải bởi vì hận!”
Hắn xuống tay rất nặng, ta thiếu chút nữa không thở được. Ta cố gắng đẩy tay hắn ra, nhưng không thành công. Đưa tay lên tóc, gỡ trâm cài tóc trên đầu ra, đâm thẳng vào tay hắn
Hắn vẫn không thấy đau, vẫn siết chặt ta như trước. Quyết tâm kiên định tuyệt không buông tha ta
Ta đem cây trâm từ trong tay hắn nhổ ra, máu chảy như nước. Nhưng hắn lại hình như không có cảm giác. Cứ như vậy hung tợn mà rống giận
Ta không nghe được hắn đang nói cái gì, hắn cũng không cảm thấy đau đớn, ta liền điên cuồng đâm vào tay hắn, cánh tay, thậm chí cả ngực hắn! Cho đến khi, bàn tay khác của hắn tóm lấy tay ta
“Nàng hận ta như vậy! Hận không thể giết ta sao?” Hắn nói giọng khàn khan, vô cùng thương tâm mà thở phì phò. Buông tay ra
Cả người ta phát run, cảm giác cổ mình sắp bị hắn siết đứt. Bây giờ được giải phóng, liền ôm cổ, cố gắng ho “Là ngươi muốn giết ta!”
Lúc này, trên người hắn, khắp nơi đều là vết máu. Hắn cởi quần áo ra, lạnh giọng ra lệnh “Giúp ta xử lý vết thương!”
Ta hừ lạnh “Bây giờ biết đau rồi? Mới vừa rồi không phải là một đại anh hung sao? Anh hùng cũng muốn trị thương sao?”
Hắn hừ lạnh nói, “Chỉ một thanh trâm trên đầu mà thôi! Đâm không chết người! Chỉ lúc trên người đau đớn mới biết được mình vẫn đang còn sống!” Trong thanh âm hắn mang theo sự đau đớn, một chút truyền vào trong tâm ta. Trái tim của ta cũng mơ hồ trở nên đau đớn
“Vậy thì cứ làm cho vết thương thối rửa! Đừng có băng bó! Mỗi ngày ngâm trong nước! Cam đoan ngươi sẽ còn đau đớn!” Ta hừ lạnh nói, đáng chết, cổ họng đã nghẹn lại rồi
“Hắn đột nhiên cười to thành tiếng “Đúng vậy! Đúng vậy! Nhưng là, vết thương của ta không thể để cho người khác nhìn thấy! Nô nhi! Nếu đâm bị thương hoàng đế, nàng nói nàng sẽ như thế nào? Mười người cũng không đủ đền mạng đâu!”
Ta chọn mi, “Trước thiếu chút nữa không đem ngươi giết chết, cũng không chuyện gì!”
“Nàng ở trong cung, có lúc nào nghe qua, ta bị nàng đả thương chưa? Có phải là một chút cũng không nghe qua? Không phải bởi vì ta không bị thương, không phải bởi vì ta không đau! Mà là, đau ở trong lòng. Ta, thật sự là hoàn lại không kịp. Người trong cung không ai nhìn thấy vết thương của ta, nếu có người thấy thì cũng nói không ra lời! Nàng có tin hay không?” Khoé môi hắn nở nụ cười xinh đẹp
Ta hừ lạnh. Quay đầu không để ý tới hắn. Nhưng trong lòng biết hắn nói không sai! Nếu trước đây trong cung có người biết ta đâm đả thương hoàng đế, lúc này Diệp Dược Nô ta đã sớm đi thăm Hoàng thổ, nơi nào còn có thể đứng ở chỗ này mà đâm hắn bị thương. Lại còn có thể làm ra loại sự tình này
Mặc dù không nói, nhưng lại mở cửa, kêu người đem nước nóng vào. Cho đến khi nhìn thấy những vết thương lớn nhỏ trên người hắn, ta mới biết được, nguyên lai ta cư nhiên đâm hắn nhiều như vậy. Mặc dù bị hắn bóp cổ, lực đạo đâm xuống cũng nhỏ đi rất nhiều, cho nên, vào thịt cũng không sâu. Nhưng là, người thường cũng không thể chịu được ngân châm [ngân châm dùng để châm cứu ếy], càng huống chi là trâm cài đầu
Tinh tế giúp hắn xử lý vết thương, ta phát hiện, ta đúng là đang nín thở. Sợ làm đau hắn. Nhưng hắn mày [lông mày] cũng không nhăn 1 chút. Tựa tiếu phi tiếu nhìn ta
Ta liền tập trung vào công việc. Sau lúc dùng vải trắng băng bó thân thể hắn lại, cả người ta, liền bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp của hắn
Ta muốn đẩy hắn ra, rồi lại nghĩ đến vết thương của hắn. Không dám lộn xộn.
Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
8 chương
70 chương
4 chương