Cảm giác có người dùng khăn ướt ôn nhuận chấm lên môi ta. Tìm thức trở lại, chưa kịp tỉnh, trong môi lại bị người khác hung hăng rót vào 1 ngụm nước. Làm ẩm yết hầu khô khốc của ta. Nguyên lai, ta đúng là khát nước như vậy. Tiềm thức muốn uống nhiều nước 1 chút. Chiếc thìa đổ vào rất nhiều nước, kiếp tiếp là rất nhiều cháo. Rất thô lỗ, rất chán ghét! Ta cau mày. Quay đầu sang 1 bên “Là ai?” “Ngươi thật sự muốn chết ở chỗ này? Diệp Dược Nô! Hay cho Diệp Dược Nô! Ngươi bị người khác phản bội còn ít sao? Tại sao lại lãng phí chính mình như vậy! Ngươi chết rồi, cừu oán của ngươi, ai báo thù? Ngươi còn chưa tìm được chân tướng mọi chuyện! Ngươi lại còn rất nhiều việc chưa làm! Ngươi chết cái gì! Ngươi chết chính là chịu thua! Ngươi muốn bị đánh bại bởi Tuyên Tuyết Dung sao?” Một nữ tử trẻ ẩn thân trong bóng tốt, trên đầu che khăn trùm làm cho người khác nhìn không rõ mặt nàng “Ngươi là ai! Sao ngươi biết tên của ta? Ngươi như thế nào biết ta?” ta lạnh lùng nói “”Ngươi chỉ là một phụ nữ độc ác. Ngươi trông cậy vào người khác sẽ đối đãi với ngươi như thế nào. Trên đời này ân giấu một quy tác: Ngươi tốt nên hảo báo, ngươi xấu, nhất là phụ nữ độc ác, bị 100 người phản bội cũng là lẽ đương nhiên! Ngươi là người xấu, hẳn phải có báo ứng mà thôi! Lúc ngươi quyết định làm 1 người xấu, ngươi nên nghĩ đến ngày hôm nay rồi, không phải sao?” Nàng lạnh lùng cười Ta lạnh lùng cười “Phải không? Như vậy, tại sao ngươi lại cứu 1 phụ nữ độc ác bị thế nhân oán nhận như ta? Ngươi muốn giáo hoá ta, làm ta buông đồ đao, trở thành phật tử sao? Vị thần của ngươi thật sự rộng lượng như vậy sao? Một người đã từng làm ngàn chuyện xấu, chỉ cần nguyện ý sửa đối, thì có thể được tha thứ sao?” Trong bóng tối, ta cảm giác được nàng nhẹ nhàng lắc đầu, thân hình của nàng rất đẹp, tuy đã che mặt, nhưng lại cảm giác được nàng vô cùng sức quyến rũ. Sắc đẹp của nàng tan ra trong giữa bóng đêm, vô cùng hoà hợp, cứ như thể nàng cho tới bây giờ đều thuộc về bóng tối. Ta có thể cảm thấy nét tương đồng giữa ta và nàng chính là khí chết. Một ngươi như vậy, sao có thể là sứ giả thánh thần! “Ta không muốn ngươi quy phật! ta chỉ muốn ngươi sống! Lúc một người lập chí muốn làm ngươi xấu liền hẳn có thể có dũng khí để nhận hết thù oán của thế nhân, nhận hết sự phản bội, hành hạ của người khác. Thế nhân, nhiều nhất cũng chỉ là thiện với ác thôi. Chỉ là có ngươi ác cũng bị thế nhân thù oán, bị tất cả những người tự nhân là lương thiện bỏ rơi! Thế nào là thiện? Thế nào là ác? Làm sao có thể phân biệt rõ ràng đây?” Trong thanh âm của nàng mang theo chút bi thương, cư nhiên hình như là cảm giác đồng cảnh ngộ “Nơi này là địa lao Tuyên phủ! Ngươi vào bằng cách nào? Vấn Hiên đâu?” Ta lộ vẻ hấp tấp, hỏi “Hắn? Ta làm cho hắn ngủ trong chốc lát! Không nguy hiểm đến tính mạng! Ta đến chỉ là cho ngươi 1 hi vọng, ngươi nói cho ta biết, ngươi có muốn báo thù hay không?” Nàng kiên định nói Ta hừ lạnh, “Đương nhiên là muốn! Không nên đem chính mình nói giống như thần tiên, ngươi có thể làm cái gì?” Nàng đứng lên, bình tĩnh cười “Ta chỉ là muốn cho ngươi 1 cơ hội mà thôi! Cho ngươi cơ hội báo thù! Ngươi có yêu cầu gì, có thể nói ra!” Trên đời này, không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ hận. Ta hoài nghi liếc mắt nhìn nàng chăm chú “Tại sao ta phải tin tưởng ngươi? Ta không biết ngươi! Tin tưởng ngươi, không bằng tin chính mình!” Nàng  bật cười ha ha “Ngươi vẫn cố chấp như vậy! Tính cố chấp của ngươi sẽ làm ngươi đánh mất rất nhiều! Ta chỉ là muốn cho ngươi 1 cơ hội mà thôi! Hơn nữa, hai người chúng ta, không thể nói là không quen biết! Ngươi, sớm đã gặp qua ta rồi! hơn nữa, hai ngươi chúng ta cũng là làm qua 1 giao dịch! Bây giờ nhớ không ra, không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ nhớ không ra!” Đã là một giao dịch? Chuyện khi nào? Tại sao 1 chút ấn tượng ta cũng không có? “Thả ta ra”. Cái này tốt, chỉ cần có thể đi ra ngoài, ta liền cái gì cũng không quan tâm nữa” Nàng lạnh lùng cười “Đi ra ngoài, có thể! Nhưng là, ngươi không thể nói cho người khác ngươi đã ta! Còn nữa! Ngươi có muốn đem người bên trong nam lao ra ngoài không?” Ta cau mày.”Ta không ở chỗ này, hắn đương nhiên sẽ được thả đi! Cần gì ta phải mang ra!” Nàng trầm mặc một hồi lâu mới nói, “Ta chỉ không muốn ngươi hối hận mà thôi!” Ta cười to nói, “Hối hận cái gì! Mặc kệ chuyện gì, đã làm thì sẽ không hối hận! Hắn phản bội ta, còn muốn ta rộng lượng tha thứ cho hắn sao? Ta là phụ nữ độc ác! Phụ nữ độc ác không nên hữu tình. Có tình, thì chỉ biết thương tổn chính mình. Trên đời này, chỉ có nữ tử lương thiện mới có thể đạt tới hạnh phúc cuối cùng. Mà ta, không phải!” Nàng gật đầu, liền rầm rầm ở cửa lao ra, lục lọi trên mặt đất bên cạnh cửa lao một hồi lâu mới tìm được 1 cơ quan Người này, không phải cũng giống Kim long sao? Ta tưởng rằng nàng chỉ cần vung tay lên liền có thể mang ta ra ngoài Tuyên phủ, nhưng lại nguyên lai không phải! Nàng cư nhiên trộm chìa khoá đại lao, mở cửa lao. Nguyên lai, nàng cũng là 1 con người sao? Trong lòng đang tự nghi hoặc, cửa lao bên ngoài liền cách cách mở. Ta chắp tay, nói với nàng “Như thế, đa tạ ân cứu mạng! Sau này có cơ hội, sẽ ổn thoả báo đáp cô nương!” Nàng phất phất tay, “Không cần cám ơn ta! Giúp ngươi, vốn là chuyện hiển nhiên. Bất quá ngươi phải đáp ứng chính mình, mặc kệ trong tương lai có gặp phải chuyện gì, ngươi đều phải đối đãi chính mình tốt 1 chút! Có một số chuyện không có cách nào thay đổi!” Dứt lời, nàng liền “ba” 1 tiếng, biến mất ở trước mặt ta Ta vân vê dụi mắt, là thật! Nàng thật sự biến mất! Tựa như cho tới bây giờ chưa hề có người này. Trong không khí ẩm ất chỉ để lại mùi hương hoa mai lành lạnh Ta ngửi ngửi quần áo trên người mình, mấy ngày không tắm rửa rồi, vốn định ra ôn tuyền bên ngoài tắm rửa, nhưng nhớ lại con cừ xạ ngày ấy. Hàn mao [long lạnh ==] không khỏi dựng thẳng Không có việc gì! Ngày đó, nó đã bị giết chết! Không có việc gì! Trong tâm ta đau đớn! Hết thảy tất cả đều bắt đầu từ nơi này Ta còn nhớ, nơi này là nơi ở của 1 nữ tử, mở ngăn tủ ra, ta thấy có 1 kiện quần áo đỏ tươi. Hồng y kim tuyến [chỉ vàng], bên trên thêu hình xích phượng màu vàng. Đúng là một bộ triều phục tốt nhất. Hơn nữa, vẫn còn mới tinh. Đây là của nữ tử kia chuẩn bị cho ta sao? Không khách khí cầm quần áo vào ôn tuyền. Tháo tóc ra, liền đi vào bên trong nước. Ta tinh tế gội đầu [nguyên văn là tẩy tóc, mà ta chẳng biết edit từ “tẩy” thành từ gì], bởi vì mấy ngày không có 1 hạt nước, ngay sau đó, cả người suy yếu vô lực Trước mắt tối sầm, ngã vào trong nước. Mang theo lưu hoàng thủy [nước ở ôn tuyền] tiến vào trong miệng. Bốn phương tám hướng đều là nước, làm cho ta không mở miệng kêu lên được, ta thoáng cái liền mất đi toàn bị khí lực! Ta lại không thể giãy dụa, nguyên lai, đây là lời nàng ta nói, sẽ hối hận. Lúc này, nếu mang hắn theo bên cạnh thì có thể sống sót. Có thể! Tay được người khác tóm được, chậm rãi kéo lên. Ta cau mày. Chuyện gì xảy ra! Ngoi lên khỏi mặt nước. Ta nói không ra tiếng! Không thể hô hấp. Lúc bên môi được truyền vào 1 luồng khí tức, khoé môi ta chậm rãi mổ lên 1 nụ cười bất đắc dĩ! Ta cư nhiên, được Đường Vấn Thiên cứu! *tung bông*, cuối cùng anh Thiên cũng đã tái xuất giang hồ a *nước mắt lưng tròng* Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết