Thái độ khinh bỉ phụ nữ của anh có lẽ đã có từ lâu, chắc là cứ chu du trong vòng tay con gái riết nên bị những cô gái nịnh bợ nuông chiều quen. Ưng Bang không phải là nơi tốt, giới hạn nhiều, tự có phương châm xử sự, coi pháp luật không ra gì, dẫm đạp Tư pháp xuống đất, ngang nhiên khinh thường nhân viên chấp pháp, lấy tiêu chuẩn của bản thân làm tiêu chuẩn. Nếu là cổ đại thì có lẽ là danh môn chính phái hành hiệp trượng nghĩa, tiếc rằng họ bây giờ trong thế kỉ 21 là đối tượng khiến cảnh sát đau đầu, đứng ngồi không yên phân vân bắt hay không bắt, sức mạnh của bóng tối như ngọn lửa lớn trong đám cỏ dại, lực tái sinh không giảm mà ngược lại còn tăng, tro sót lại thì biến thành nguồn dinh dưỡng sinh sống. Phân tích các bang phái thời nay, Ưng Bang có thể là không đục lắm, ít ra thì không buôn lậu ma túy và bán người nhập cư bất hợp pháp, cũng không cường chế thu phí bảo vệ, ngược lại thương gia chủ động tặng tiền, mời xin họ “tuần tra” nhiều hơn. Hiện tượng đáng cười, lưu manh duy trì trị an, cảnh sát tham ô, dựa vào thời thế câu kết với phần tử xấu, rốt cuộc ai mới là công lý? Có nên tố cáo không? Cô đang phân vân chưa quyết. “Ê! Em gái, em gái thân yêu, hoàn hồn đê, hoàn hồn đê.” 3 hồn 7 vía mau về chỗ. Một cây bút mua may trước mặt cô, Ngôn Túy Túy nhìn nhìn gã “đàn anh” con nít. “Kiểm sát quan có hứng thật, án trong tay phá hẴ rồi hả?” “Ngoài vụ của Ưng Bang, anh đang đợi giải đáp của em.” Thiệu Chi Ung đang dò tin từ miệng cô. “Anh đang ám chỉ điều gì, sợ em hại anh không thể thăng quan?” Cầm lấy xương cốt làm đối chiếu, máy tính đưa ra thông tin đã chứng thực phán đoán của cô. Xương nữ, khoảng 25 tuổi, chết gần 1 năm, nguyên nhân chết là đỉnh đầu phía sau bị vật cứng đập vào, vết móp rộng khoảng 6 công phân, có vết tích bị thiêu đốt qua, xác nhận là mưu sát. “Nửa tháng trước em mất tích mấy ngày, để lại bao nhiêu vụ án không lo, anh rất khó nói với cấp trên.” Mà 4 cái xác dường như đều có liên quan đến Ưng Bang. “Hội chứng chán công việc, em tự cho bản thân nghỉ phép, ẩn cư núi sâu không được sao?” Cô là người thêm một chuyện không bắng bớt một chuyện, cứ coi như không có gì xảy ra. “Em gái, em làm anh rất khó làm người, lệnh cựu muốn anh nói rõ với ông ấy kìa.” Cậu của cô ấy chính là cấp trên của anh, được xưng là pháp quan. Ngôn Túy Túy lấy 10 đồng từ con heo của mình (kiểu như heo đất =.=). “Băng nhựa 1 cuộn 10 đồng, anh bảo ông ấy xài tằng tiện thôi, đừng phung phí quá.” Khóc cười không được áh! “Ngôn pháp y, em muốn nói đùa với anh thì cũng tìm cái nào không lạnh chứ, em thật muốn anh ngửi mùi đế giày của pháp quan đại nhân àh.” “Dù sao thì có 1 thì sẽ có 2, đừng đến phiền em là tốt nhất.” Khóe mắt có vết nứt, người chết lúc còn sống đã từng chịu ngược đãi. “Chúng ta đứng trên cùng 1 đường dây, chí ít cũng cho anh chút manh mối.” Lửa lớn của hắc đạo đã hại đến bá tánh vô tội. Cô đem những bản báo cáo vốn nên xét nghiệm nhưng chưa xét nghiệm đẩy qua cho anh. “Tự đi điều tra, em bận lắm.” Thật quá khoa trương. Cô ở trong Ưng Bang 9 ngày, những xác chết cần xét nghiệm gấp nguyên nhân chết lại cứ nằm im trong tủ băng không ai xử lý, mãi đến khi cô đi làm, mới do cô tiếp tục xét nghiệm, gia quyến của người chết đều thuận theo quyết định của bên cảnh sát. Vừa mới về đã có công việc làm không hết, những tư liệu và báo cáo không ai làm chất đống thành núi, sinh viên trợ lí Trương Tố Thanh thì về trường sửa điểm, phòng làm việc loạn hết cả lên. Xác chết, xác chết, xác chết khám không hết, pháp y không phải là Thiên Thủ Quan Âm, nhìn vào đống bừa bộn trước mắt, không mời 1 trợ thủ không được, phần chi tiêu đó cô sẽ xin với cấp trên. “Em không phải đã dính vào căn bệnh của người thường chứ! Nghe nói bang chủ của Ưng Bang nhìn rất đẹp trai.” Thuộc dạng nhìn được. Ngoại hình của anh ta……hình như không có ấn tượng. “Chai làm sạch bên trái, cám ơn, tiện thể lấy luôn chai Lugol’s Solution.” “Tiểu thư, đừng có tỏ vẻ không có gì như thế, giới Tư pháp cần em.” Thiệu Chi Ung không còn biết nói gì hơn, hai tay cầm lấy 2 chai thuốc cô chỉ định. Chỉ thiếu có chút xíu, anh có thể bằng những tội danh đã phạm hiện hành mà bắt vài nhân vật quan trọng trong Ưng Bang, tiếc là trong lúc anh đang điều binh hiển tướng, cô lại tự trở về vị trí của mình, uổng công anh tốn biết bao công sức điều tra hành tung của cô. Tòa nhà cô ở không cần nói cũng biết là đàn ông dừng bước, tuy có vài vị nam nhân có quyền ra vào, nhưng anh cũng chỉ có thể nhìn cửa than thở, tốn một món tiền nhờ Liên Liên xem thử cô có nhà không. Vừa phát hiện cô không ở nhà, anh đã huy động lực lượng lớn cảnh sát tìm kiếm, căn cứ vào lời nói của nhân viên quản lí bãi xe, đêm đó……không, là hôm đó đã 12h đêm mà cô vẫn chưa lấy xe, còn có vài người khả nghi lẩn quẩn quanh đó. Tất cả dấu vết đều chỉ đến Ưng Bang, một ngày trước khi cô mất tích chính là lúc vài thủ hạ của Ưng Bang xảy ra đọ súng với kẻ khác, chết 7 người, anh đã khóa chặt mục tiêu vào kẻ trọng thương. Với bối cảnh của người đó tuyệt không thể đi bệnh viện cầu cứu, 8 phần là trước cửa bệnh viện nhầm nàng pháp y này với bác sĩ trong bệnh viện mà đem đi, anh khẳng định phán đoán của mình không sai, vậy là ai đó không hòa nhập khiến anh không moi móc được chút gì. Nuốt hận thôi! Nếu cô về trễ nửa ngày thì tốt biết mấy, một hơi phá luôn liên hoàn án. “Thiệu Kiểm sát quan, anh giẫm phải cái ống dẻo của tôi rồi.” Cô có tư duy của chính cô, mặc kệ giới Tư pháp có thiếu pháp y hay không. Không thấy cô bận tối mắt tối mũi sao, từ sáng đến tối tiến hành oanh tạc vô nhân đạo khiến cô mệt mỏi rã rời, anh thật là nhàn tới khiến người ta ghen tức. Thiệu Chi Ung cúi đầu nhìn rồi lập tức tránh ra. “Em àh, chí ra cũng phải tiết lộ chút chút, là ai bị thương vậy.” “Cầm lấy, xếp theo độ dài ngắn, Trần Kiếm sát quan đang đợi bản đối chiếu xương cốt hoàn chỉnh.” Trọng lượng xương đầu hơi nhẹ, mức độ phong hóa khá nghiêm trọng. “Trần Tâm Nghi sao lại tìm đến em, Pháp viện thứ 2 không có pháp y sao? Chỉ thích phá phách.” Anh oán trách lấy tờ báo bê lấy túi xương người. “Nếu không phải ai đó cứ thích rêu rao sư muội của mình là đao hạ vô oan án, em đâu cần cực khổ như vậy.” Danh tiếng của cô toàn nhờ anh PR. Thiệu Chi Ung cười không tự nhiên 1 tay dựa lên máy tính của cô. “Đều giúp đỡ lẫn nhau cả mà! Cùng nhau xây dựng xã hội hạnh phúc an hòa.” “Quảng cáo tuyên truyền của Bộ Xã Hội, trước khi anh định điều chức thì nhớ lên tiếng, em sẽ mua tràng pháo bông vể tiễn anh đi.” Chúc mừng khổ hải đã đi xa. “Em có thể đem chút lương tâm ra đường không? Anh cầu xin em cả nửa ngày trời, vậy mà vẫn không động lòng.” Đời người trắc trở. “Ở nhà không có hàng, anh đi tiệm tạp hóa hỏi thử, có khi có bán thùng hay bán bình đấy.” Xương chậu hoàn chỉnh, chỉ thiếu 1 xương cụt. Đâu rồi? Là nhân viên điều tra bỏ sót hay bị chó hoang mang đi, hay là sát thủ biến thái cố ý đem đi? Uhm! Cần phải thâm cứu, đợi chút gọi điện hỏi thăm đội cảnh sát phụ trách vụ này,, xem thử hài cốt họ phát hiện có phải là cả túi hoàn chỉnh hay là phân tán khắp nơi, hiện trường vứt xác không thể bỏ qua, trong đó ẩn giấu manh mối phá án. Sắp 4 giờ rồi, Tâm Nghi chắc 5 giờ đến lấy, cô phải làm nhanh chóng để kịp bàn giao, hôm nay lại phải tăng ca rồi. “Ngôn Túy Túy, em có bản lĩnh làm tức chết thánh nhân, một đống xương người em cũng chơi vui vẻ đến vậy.” Làm người quả không đáng, không đáng tiền bằng một khúc xương. “Tiên sinh, đống xương khô này đại diện ột vụ án oan, lòng hính nghĩa của Kiểm sát quan bị mai một trong cảnh xa xỉ phồn hoa rồi sao?” Ánh mắt Ngôn Túy Túy tập trung vào nhát dao trên xương ngực. Hung khí sắc nhọn nhỏ dài chắc là dao, loại dao chặt cá, hoặc là cây giá Thập Tự, vì hốc xương không có bị có da thịt nát vướng vào, nên không thể phán đoán hình dạng vết thương, chỉ có thể ước lượng phương hướng bị đâm và hướng cầm dao. “Làm ơn, những lời này đừng nói bừa, em muốn hại anh bị cấp trên mời đi uống trà hả?” Anh là người đàn ông tốt biết giữ thân, gần 30 mà chỉ hẹn hò qua có 5 lần. “Vậy thì phiền anh tốt bụng mà giữ yên lặng cho em, cửa ở phía bên phải cứ tự nhiên, không tiễn.” Ngước cũng không ngước mặt lên, cô cầm lấy kính phóng đại nghiên cứu vết dao. Thiệu Chi Ung cái mặt như phân (shit ý =.=) hình như sắp khóc, sao anh lại bị chê tới mức này? “Không thể thương lượng sao?” “Có! Đợi em rảnh rồi đặt hẹn, em sẽ để trống 1 cái giường giải phẫu cho anh nằm tới thiên trường địa cửu.” Sau đó mua 1 bộ dụng cụ với phục vụ cho anh. Người phụ nữ ác độc. “Miễn đi, để lại cho em tự xài, a phải đi ăn 1 bữa no nê để bù đắp vết thương mà em tặng anh.” “Đóng bao một phần đem về đây, em muốn ăn nóng đừng để nguội.” Giơ tay lên, cô mở miệng “gọi món”. “Phụ nữ như em thật quá đáng! Anh nhìn giống người đưa thức ăn àh?” Đường đường nhân tài lại trở thành bồi bàn. Vô lý, sao anh lại phải nghe cô sai tới sai lui, anh là sư huynh mà, cũng là cấp trên của cô, đâu cần phải nghe lời cô, nhưng…….chết tiệt anh lại suy nghĩ nên mua gì cho cô. Cô rõ ràng ăn đứt anh vì anh đang cầu xin cô nên không thể cự tuyệt, vì thế đương nhiên anh phải làm trâu làm ngựa làm nô tài, làm tới chết vẫn phải tiếp tục! “Bỏ hai chữ ‘phụ nữ’, em kị, thưa sư huynh.” Ngôn Túy Túy hiếm lắm bố thí 1 ánh nhìn. Anh quái dị nhìn một cái, vừa muốn đi nhưng dừng bước. “Em không ổn đấy! Thù Lang của Ưng Bang sử dụng chiêu độc ác gì với em sao?” Theo căn cứ chắc chắn, Thù Lang vô cùng khinh bỉ phụ nữ, coi phụ nữ là sinh vật hạ đẳng. “Anh chưa nếm qua mùi lợi hại của dao mổ của em sao?” Vẻ mặt cô cực vô tư, trời sụp xuống cũng không quan tâm. “Đồng nghiệp bao nhiêu năm, lần đầu tiên em gọi anh 1 tiếng sư huynh!” Thật quái dị, khiến người ta không yên từ đáy lòng. Kinh nhiều hơn ngạc. “Đừng mừng quá, em không ăn cá, cám ơn.” Cô hôn gió một cách qua loa cho có, không nói gì thêm. “Em……” Thôi, hứng thú của cô đối với xác chết vĩnh viễn nhiều hơn đối với người sống……trừ phi anh chết cho cô xem. Thiệu Chi Ung tiêu điều bước ra không quên đóng cửa giùm cô, dặn dò cảnh vệ trông chừng phòng pháp y, giới Tư Pháp không thể tổn thất nhân tài ưu tú, không thể để người khác tùy tiện “trộm” đi. Nhìn vào trời xanh không mây thở 1 hơi, anh bước lớn dưới ánh mặt trời, chuẩn bị về phòng chỉnh lý tư liệu ngày mai ra tòa. Và cô gái ở lại một mình cần mẫn làm việc trong phòng pháp y đương nhiên lỗ tai thanh tịnh hơn nhiều rồi, khiến cô có thể yên tĩnh đối mặt với nhúm lông tóc kia, từng cọng từng cọng để dưới kính hiển vi, cô phát hiện có 2 cọng tóc đặc biệt thô đen. Ngâm trong OXYUI 3% và nitrate 3% loại đi màu sắc sau đó cắt nhỏ kiểm tra, cô phán định là lông trên nam thể, có thể là do hung thủ để lại chưa kịp phân hóa…… 5 giờ hơn, Trần Tâm Nghi đến lấy bản báo cáo giám định hoàn chỉnh, cô không kịp nghỉ ngơi tiếp tục cái xác nữ 17 tuổi, chết thảm khiến cô lắc đầu, than tiếc hung thủ quá ác độc. Thời gian từng phút từng giây trôi qua, màn đêm buông xuống mặt đất, bóng tối xâm nhập vào phòng pháp y. Bật sáng đèn, cô quên cả đói mà đeo lấy găng tay nhựa, cầm lấy dụng cụ giải phẫu, quyết định cắt từ đầu, chỗ bị thương rõ ràng nhất, giơ dao lên cô cắt vào da đầu…… Không biết qua bao lâu, tiếng báo giờ từ máy tình truyền đến, Ngôn Túy Túy hai tay nhuốm đầy máu tập trung tinh thần, qua khẩu trang lên tiếng hỏi. “Anh lên Đảo Rùa mua bữa tối đó àh? Thiệu tiên sinh.” “Ai là Thiệu tiên sinh?” Giọng nam trầm gần bên tai, lòng cô lắng xuống ngước đầu lên nhìn gã đàn ông âm hồn bất tán. “Sao anh vẫn chưa chết vậy! Thù tiên sinh.” Cô có dự cảm, đêm nay sẽ là đêm không bình tịnh. “Ai là Thiệu tiên sinh?” Câu hỏi lần nữa của Thù Lang mang đầy dục vọng chiếm hữu của đàn ông. “Thiệu đại kiểm sát quan Chi Ung tiên sinh, anh ta hứa sẽ đưa bữa tối đến cho tôi.” Nói không giữ lời. “Hắn là gã đàn ông của cô?” Thiệu Chi Ung, anh nhớ kĩ rồi. Ngôn Túy Túy tức cười khâu lấy ngực của thi thể. “Trinh tiết của tôi mất từ rất lâu rồi, anh không cần tìm gã hung thủ đó.” “Hắn đang theo đuổi cô?” “Đúng, theo rất sát.” “Hắn dám đụng phụ nữ của ta?!” Đáng chết. “Tôi không phải là của anh, anh ta theo đuổi là bản báo cáo của xét nghiệm của tôi, còn nữa……tôi không phù hợp với tiêu chuẩn chọn con gái của anh.” Cô tự nguyện nhường hiền. An tiểu muội có âm mưu mãnh liệt, anh có thể nhận lấy người ta cho khỏe, một người chịu đánh một người nguyện chịu đòn, chấy và bọ đều cùng 1 nhà cả, quan niệm đạo đức lại giống nhau—cũng là vô đạo đức. Thù Lang trầm lạnh nhìn cô, một hồi mới đưa tay quẹt đi vết máu dính trên khóe mắt cô. “Mặc kệ cô có còn trinh không, ta muốn cô.” Anh nhớ cô. Thật là việc không tưởng tượng nổi, nỗi nhớ xuyên cả trời đất nhớ nhung người phụ nữ 3 lần 7 lượt nhấn mạnh mình không phải là gái trinh, anh gần như chê cười mình bị điên, coi như hậu di chứng sau vết thương súng. Điềm Hoa chủ động hiến thân anh vui vẻ chấp nhận, ít đi 1 cô gái đối với anh không có gì nghiêm trọng, lúc An Điềm Hoa ngất đi vì vết roi đánh không chịu nổi sự lăng nhược thô bạo của anh, anh phát hiện người anh muốn không phải là cô. Một khuôn mặt lạnh nhạt thoáng qua trong đầu, anh biết không phải là cô thì không được, cơ thể anh khát khao cô. Nhân đêm tối, anh không tự chủ chạy đến nơi của cô, nhìn vào ánh đèn không tắt của phòng pháp y, anh như con thiêu thân lao vào đó, bước trên nền đất đại diện cho chính nghĩa, công lí, hắc và bạch gần như không còn rõ ràng nữa. Cô vẫn xinh đẹp như trong kí ức khiến người ta muốn giấu đi, đôi mắt như ngọc đen sáng lấp lánh như ánh sao, hấp dẫn ánh nhìn của người khác khiến người ta không sao quên được. Không muốn người khác chỉ muốn cô, như 1 miếng thủy tinh hoàn mỹ chưa được anh cho phép đã tự ý phát sáng, nhiễu loạn hơi thở và suy nghĩ của anh, 1 lòng chỉ nghĩ làm sao để đôi tay này chạm vào cơ thể ngọc ngà trắng như tuyết kia. Bây giờ trước mắt anh cô vướng đầy máu, nhưng anh không cảm thấy dơ bẩn, ngược lại cảm thấy trong sự dơ bẩn cô lại có một vẻ đẹp thuần tịnh thoát tục, 1 mình trước gió phơi bày màu sắc của bản thân. Cô nên cảm thấy sợ, cô là người đầu tiên anh không màng đến còn trinh hay không, càng hạ thấp thân phận đến tìm thể hiện quyết tâm, thời hạn sử dụng của cô chắc sẽ dài hơn những người khác chăng? “Thù tiên sinh vết thương khỏi rồi sao?” Gián đánh không chết, sức hồi phục kinh người. Quả nhiên họa hại không dễ chết. “Thù Lang.” Cô nhướng mày không tỏ thái độ. “Thù Lang tiên sinh, anh đại giá quang lâm chỗ phòng pháp y nhỏ nhoi này chỉ để xem tôi mổ xác sao?” “Bỏ chữ tiên sinh, ta cho phép cô gọi thẳng tên ta hoặc tên Lang không.” Anh kéo khẩu trang cô xuống để thấy rõ khuôn mặt. Ngôn Túy Túy khó chịu trong lòng, vẻ mặt bực bội. “Với thân phận địa vị của anh không lo không có phụ nữ làm ấm giường, sao không di tôn giá lâm chỗ cỏ dại khác.” “Người ta muốn là cô, cô phải đi với ta.” Đến chân trời góc bể, đến khi anh chán thì ôi. “Xin lỗi, tôi vẫn còn công việc phải làm.” Cô chỉ vào cái xác nữ khỏa thân trên bàn mổ. “Ta quan trọng hơn cô ta, cô ta chỉ là xác chết.” Vừa nói xong, 1 làn gió lạnh nổi lên. “Trong mắt tôi, xác chết quan trọng hơn anh.” Thời gian họ lẩn quẩn trên dương thế chỉ vài ngày ngắn ngủi tới khi phá án. Ngọn đèn chớp tắt khiến người không tin tà như Thù Lang cảm thấy khác lạ. “Cô không sợ sao?” “Trời sinh chính khí đâu cần phải sợ, nếu anh chỉ những thứ như hồn phách.” Những xác chết dưới tay cô toàn là không rõ nguyên nhân chết, sao họ có thể tấn công người kêu oan giùm họ được. “Cô gặp qua rồi sao?” Cái gì mà trời sinh chính khí? Anh chỉ cảm thấy cô đang nói quá, không đáng tin. Là cô gái vừa vào đây, hình như tên là Vu Uyển Uyển! “Cô đang nhìn gì?” Nhìn theo tầm mắt cô, chỉ là bức tường trắng. “Cô ấy không cho anh thấy, anh không thấy được đâu, cô ấy sợ anh.” Bởi thế mới trốn ở góc xa nhất ôm lấy đầu gối mà run. Ai nói ma đáng sợ, ma còn sợ người hơn. “Sợ tôi?!” Cô đang nói thứ quái quỷ gì thế? Cô có thể thấy những “thứ” anh không thấy được? “Hận thù và sát khí trên người anh khiến người cũng sợ, cô ấy đương nhiên không có lý do không sợ.” Cô cúi đầu tiếp tục công việc chưa xong. Thù Lang không cho phép cô coi thường sự tồn tại của anh, nâng cằm cô lên. “Tại sao cô không sợ ta?” “Anh muốn tôi sợ sao?” Có lẽ anh nên phối hợp tí, đàn ông không thể chịu nhất là phụ nữ vô vị. “Không.” Vừa mở miệng, anh kinh ngạc sự dung túng của anh đối với cô, anh không hy vọng cô sợ anh. Tốt lắm, nếu không cô lại phải đi thỉnh giáo người ta “sợ” là cảm giác gì. “Phiền anh lui 1 bước, tôi không lấy được chỉ khâu.” “Ngôn Túy Túy, lời ta nói cô nghe không hiểu phải không, ta không muốn cô làm việc.” Chỉ muốn cô nhìn vào anh. Câu này anh nói không ra. “Không làm việc anh nuôi tôi……” Cô ngừng một lúc lập tức sửa lời. “Ah! Anh xích ra xa chút, đừng để vết máu vướng bẩn người.” “Ta nuôi cô.” Anh cố ý gần sát vai cô, khiến cô không thể tiến hành nghiệm xác. Cô sao vậy, nhịp tim bỗng nhiên nhanh hơn. “Cuộc sống của Kim Tơ Tước không hợp với tôi.” Mùi đàn ông nặng nề khơi dậy cảm quan của cô, cô không háo sắc nhiều năm rồi, cũng không thể vì bề ngoài xuất sắc của anh là làm cô thay đổi lòng dạ chứ, thật quá mức, định lực của cô nổi tiếng vững như bàn đá, núi rung đất động cũng không đưa đi được. Như tình dục ngủ yên bấy lâu lại vì anh mà thức tỉnh, nói ra thật không thể tưởng tượng, mấy ngày trước anh trêu ghẹo cô còn bình tâm, mãi xem anh đấu tranh có muốn hay không, sao vừa quay mắt đã trời đất biến sắc. Vì tính xâm lược của anh sao? Hay là hơi thở nam tính tỏa ra từ anh, mê hoặc cô nghĩ theo lối hạ lưu (= =). "Pháp y 1 tháng bao nhiêu, theo ta thì muốn gì có nấy, nhà đẹp, du thuyền, vàng bạc châu báu bao nhiêu cũng có.” Cô sẽ như phu nhân giàu có hưởng thụ sự phục vụ và nịnh nọt của mọi người. “So với anh thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà thành tựu cảm anh không cho tôi được, tôi trong lĩnh vực chuyên nghiệp của tôi là tuyệt vời nhất, không ai có thể phủ nhận sự kiệt xuất của tôi.” Tiền, hình như cô cũng có không ít. Quá lâu không xem sổ ghi, di sản của ông ngoại, quỹ giáo dục và quỹ tín thác của ông nội cô vẫn chưa đụng vào, còn 1 đám trưởng bối không ngừng nhét cho cô “lì xì” và khế đất khế nhà, chí ít cũng có 9 con số! Huống chi tiền lương và thưởng mỗi tháng cao gấp mấy lần người làm công bình thường, cả ngày sống chung với xác chết không có cơ hội xài tiền, vì thế kim tiền đối với cô không có tính mê hoặc cho lắm. Nhưng anh nguyện bỏ hết tất cả để dụ dỗ cô, nói không chừng cô sẽ không vững lòng, chắc nhận làm người tình ngắn ngày của anh. “Phụ nữ không cần thành tựu cảm, cô chỉ cần làm ta vui là được.” Trong quan niệm của anh, phụ nữ có thể làm chỉ có 2 việc, ấm giường và sinh con. Cô đột nhiên cười ra tiếng. “Bản lĩnh của tôi là làm tức chết Thánh nhân, muốn tôi làm anh vui thì thô hay anh đi tìm con chó Pomeranian, chúng là loại chó xinh đẹp nhất tôi thấy.” “Cô cho rằng lời ta nói rất đáng cười?” Nộ ý của anh bình phục chỉ bằng một tiếng cười của cô, đây nghĩa là gì? Anh…….đã yêu cô rồi chăng! Không thể nào, sao anh lại đi yêu người phụ nữ cứ muốn làm anh tức chết, cái miệng vừa độc vừa ác, còn có thể tỏ thái độ tịnh nhiên, lúc nào cũng cô đang cười nhưng người khác đang khóc, đánh người không dùng đao thương. Nguyên nhân muốn cô là vì cô đặc biệt, đẹp đúng khẩu vị của anh, chỉ thế thôi, tuyệt đối không có nhân tố nào khác. Anh không yêu cô, anh chỉ cảm hứng thú với cơ thể cô. Thù Lang không ngừng thuyết phục bản thân không hề yêu cô. “Không đúng, tôi cảm thấy tư tưởng của anh cần được nghiên cứu, có cần tôi giới thiệu bác sĩ tâm lí cho anh không, cô ấy đẹp hơn tôi gấp 10 lần.” Chị họ cô. “Cô đang ám chỉ tôi tinh thần có bệnh, tưởng tôi không nghe thấy sao?” Nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô lên, ngón tay anh xoa lấy đôi môi đỏ say người. Chết thật, cô hô hấp khó khăn. “Thù tiên sinh, thời gian không còn sớm, anh không cần đi mở rộng địa bàn sao?” Đêm tối là thiên hạ của cái ác, ma tính xao động. “Túy Túy, em muốn anh hôn em cứ nói, việc có thể làm trong đêm tối không chỉ là đánh đánh giết giết.” Còn có thể phiên vân phúc vũ. “Túy…Túy Túy……” Cách xưng hô đáng sợ làm sao, từ nhỏ không ai gọi qua tên cô, người nhà thường kêu cả tên lẫn họ. “Anh gọi Ngôn Túy Túy hay Ngôn pháp y cũng được, đừng gọi tên.” Anh như bắt được điểm yếu của cô cười tà ác. “Túy Túy, chúng ta không cần phải xa lạ.” Rợn cả người, sau gáy Ngôn Túy Túy lông dựng đứng cả lên, trong lòng khó chịu tự lộ điểm yếu, bê trứng gà đỏ đi mời người ta uống rượu đầy tháng, lỗ lớn rồi. “Túy Túy, em lạnh sao? Để anh sưởi ấm cho em.” Thù Lang không cho phép cô cự tuyệt ôm cô từ phía sau. Muốn khóc quá! “Thù tiên sinh, đừng dạy hư con nít, Uyển Uyển đỏ mặt rồi.” Còn cô thì đánh rơi dụng cụ giải phẫu đắt tiền. Sức lực của nam nữ chứa đựng nỗi bất công của ông trời, cùng là 1 cấu tạo, nhưng người thua đại bộ phận là nữ, thắng thua phân bằng vũ lực. Với kinh nghiệm học võ bao năm phán định, cho dù có thể đánh hòa với anh cũng không thể chiếm thượng phong, cô lỗ ở chỗ chỉ học kéo dài trận đánh, bình thường dạy học quan tâm đến khống chế địch chứ không phải giết người, chỉ điểm này thôi cô đã không thắng được anh đã quen chiến đấu nhẫn độc. Anh nhẫn tâm là để bảo mạng, cầu sinh tồn, không như cô chỉ là không cự tuyệt được sức ép từ người quen mới kiêm dạy vài tiết học, dạy học sinh đại học cách học để làm, giành thời cơ tốt nhất để chế phục phạm nhân. Lý luận nhiều, thực chiến không nhiều, muốn thật sự chiến đấu là sẽ không chiếm được bất cứ thượng phong nào. “Ai là Uyển Uyển?” Xem cô nhìn chằm chằm vào phòng đông lạnh gần tủ đựng đồ vật. Tay trái đẩy ra, cô thuận lợi chạy đến phía bên kia của bàn mổ. “Cô bé nằm trên này.” “Qua đây, đừng dùng năng lực quỷ quái loạn thần cản trở ta đoạt lấy cô.” Anh vẫn chưa có kinh nghiệm làm tình trước mặt xác chết, không ngại lấy cô ta là tiên lệ. “Anh vốn thích miễn cưỡng phụ nữ theo lệnh anh sao? Mặc kệ đối phương có cam tâm tình nguyện hay không.” Ngôn Túy Túy trầm xuống dùng ngữ khí lãnh đạm của xác chết nói. “Em là người đầu tiên.” Ngày xưa không cần anh nói, giơ tay lên cũng đã có phụ nữ dính tới. “Sao lại là tôi?” Cô xinh như hoa như trăng, nhưng không ít phụ nữ đẹp hơn cô. Thù Lang cũng tự hỏi 1 câu: Sao lại là cô ấy. “Vì cô là Ngôn Túy Túy.” “Thù tiên sinh, anh chắc không phải đã khờ dại mà yêu tôi rồi chứ?” Cúc hoa say người, thế gian ít gặp. Người bình thường sẽ không tự động chấp nhận cái danh khờ dại, ai yêu phải tà ma nữ khó nắm bắt là một nỗi bất hạnh. “Em tự nói xem? Túy Túy.” Anh như thật như giả lướt qua xác chết kéo cô vào lòng, miệng cười lạnh đáng ghét. “Tôi……” Cô đang muốn nói qua loa cho qua, nào ngờ tiếng bụng réo lên thật xấu hổ. “Em đói à?” Vẻ mặt cô ấy thật đáng yêu. Có thể phủ nhận sao? Chứng cứ xác thực. “Tôi đói rồi, Thiệu đại kiểm sát quan 8 phần là đã chết dọc đường.” “Em đang nói tới cái bao thức ăn sắp hôi đó hả?” Cô thản nhiên thật dễ thương, khiến người ta muốn hôn. “Thức ăn?!” Ngôn Túy Túy mở to mắt nhìn, bên máy tính quả nhiên có hộp giấy in lấy tên Nhà Hàng gì đó, nhặt 1 miếng vi cá muốn bỏ vào miệng. Không phải cô không ăn cá, chỉ là chê cá nhiều xương nhiều gai, Thiệu Chi Ung hiểu rõ bản tính quái dị của cô, lúc cô luôn mồm nói không ăn cá, anh cố tình mua vi cá ít gai cho cô. Nhưng cô quá chuyên tâm không phát hiện anh đến rồi đi, thức ăn vốn nóng hổi đã nguội ngắt, mất đi mùi cá tươi. “Đợi đã, không được ăn.” Thù Lang một tay đánh rớt miếng thịt cá sắp tới miệng cô, đem toàn bộ thức ăn bỏ vào thùng rác. Ah…bữa tối của cô……bây giờ gọi điện bảo cô em họ Tống đi mua chắc chưa trễ, mới 11 giờ thôi mà. “Thù tiên sinh, lãng phí thức ăn sẽ bị trời đánh thánh đâm đó.” “Việc xấu anh làm nhiều rồi, không sợ trời đánh.” Thánh cũng không dám đâm anh. “Đừng kéo, công việc của tôi vẫn chưa xong.” Gặp phải thổ phỉ có nên lên tiếng cầu cứu hay không? Chỉ sợ người mất mặt là cô thôi. “Anh dẫn em đi ăn.” Nàng này thật không biết chăm sóc bản thân, từ nay về sau sẽ do anh đốc thúc. Ngôn Túy Túy cầm dao chỉ vào anh. “Uyển Uyển cần tôi.” Cô làm việc chưa bao giờ đầu hổ đuôi rắn, có đầu có đuôi hoàn thành công việc kiểm nghiệm trong tay. “Vậy sao?” Người chết không có tri giác. Anh thô lỗ kéo tủ băng trong phòng đông lạnh ra, 1 chân đẩy cái bàn mổ, trong lúc cô đang ngẩn người, đem xác chết đổ vào tủ băng, sau đó dùng sức đóng cửa lại. “Đi được rồi chứ!”