"Tôi muốn hỏi một chút, anh họ gì vậy?" Dương Phỉ bất an hỏi, cô suy đoán nhất định là người mang cô tới nơi này, có thể là hung thủ?
Nghĩ đến A Ly, Dương Phỉ sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi.
"Họ Cung." Người đàn ông nhàn nhạt trả lời, Dương Phỉ mặt mày trắng bệch, hắn quả nhiên là Cung Hàn, kẻ giết người không nháy mắt , là người có thế lực trong Hắc bang, ngay cả cảnh sát cũng không có cách nào bắt được hắn !
"Thế nào? Cô biết tôi?" Người đàn ông hỏi.
"Tôi chỉ là mới nghe nói qua!" Dương Phỉ sợ hãi trả lời.
Mới vừa rồi vốn cho rằng hắn không phải là người kia, cho nên trong lòng yên tâm không ít. Bởi vì cha của mình , Dương Phỉ biết người bình thường không dám trêu chọc cô, hiện tại biết người này là Cung Hàn, trong lòng bắt đầu sợ hãi, vì người này đến cha cũng không dám chọc, giống như cha không dám đắc tội Lãnh Dạ, vì có thế lực trong giới buôn bán. Vậy mà người này lại có thế lực trong tổ chức Hắc bang , thủ hạ lại là rất nhiều sát thủ, cho nên người như vậy ai cũng sợ, nếu như đắc tội người như thế, chết thế nào cũng không biết!
"Bọn họ nói tôi thế nào?" Cung Hàn hỏi.
"Nói, nói anh rất lợi hại, là là cái này. . . . . ." Dương Phỉ giơ ngón tay cái lên, cố làm mình bình tĩnh , thật ra thì, trên trán đã đổ rất nhiều mồ hôi lạnh.
"Lợi hại? Tôi còn có một bản lãnh lợi hại hơn, mà người khác không có cơ hội thấy, vậy cô có muốn thử một chút không?" Cung Hàn nhìn Dương Phỉ trước mắt cười nói, chẳng qua là tiếng cười kia làm cho người ta sợ hãi!
"Tôi tôi tôi. . . . . ." Dương Phỉ không biết trả lời thế nào. Người đàn ông này có ý gì? Chẳng lẽ là coi trọng cô? Có phải đang ám chỉ về việc kia?
"Cô đoán rất đúng, tôi chính là lợi hại về việc đó , có muốn thử một lần hay không ?" Dương Phỉ trợn tròn mắt, người này thật là lợi hại, cô chỉ mới vừa nghĩ như vậy , mà hắn lại đoán trúng.
"Cô không có lựa chọn, A Ly chết là bởi vì cô." Cung Hàn rét lạnh nói.
"Tôi không có giết anh ta, tôi không có giết người, anh phải tin tưởng tôi, tôi chỉ là muốn cùng anh ta, muốn cùng . . . . . ." Dương Phỉ sợ hãi cơ hồ muốn khóc.
"Cô không có giết A Ly? Người nào sẽ tin tưởng!" Cung Hàn thưởng thức một hớp cà phê nói.
"Anh làm sao biết tôi ở hiện trường ?" Dương Phỉ to gan hỏi.
"Thấy." Cung Hàn nói.
"Vậy anh cũng ở hiện trường?" Dương Phỉ lại hỏi.
"A Ly là nhân viên của tôi , các phòng ở đấy đều có giám sát, tôi thấy A Ly bị giết , phát hiện cô ở ngay trong phòng ngủ bên cạnh." Cung Hàn bình tĩnh nói.
"Vậy anh có thấy hung thủ hay không?" Dương Phỉ ngây thơ hỏi.
"Không có, chỉ thấy cô." Cung Hàn nhìn Dương Phỉ nói.
"Nhưng là, nhưng là, tôi không có giết người!" Dương Phỉ gấp gáp muốn khóc.
"Tôi tin tưởng cô, nhưng là cảnh sát không tin cô, bởi vì trong băng theo dõi chỉ có bóng dáng của cô! Đúng rồi, cha cô là cục trưởng có đúng hay không? Nhưng cũng vô dụng thôi, bởi có rất nhiều bằng chứng!" Cung Hàn nghĩ đến cha Dương Phỉ là cục trưởng, thật ra thì, hắn là cố ý nói như vậy.
"Vậy làm sao bây giờ?" Dương Phỉ cúi đầu, biết mình đã gây họa!
"Bởi vì chỉ có tôi mới có băng theo dõi, cho nên cô tạm thời sẽ an toàn !!" Lời của Cung Hàn để cho Dương Phỉ thật bất ngờ, tạm thời? Có ý gì? Hắn là muốn giúp cô sao? Nhưng là tại sao?
"Chỉ cần anh không đem băng theo dõi cho người khác xem, tôi cái gì cũng nghe theo anh!" Dương Phỉ nói..
"Được rồi, vậy cô liền chuẩn bị biết lợi hại của tôi đi." Cung Hàn nói vậy để cho Dương Phỉ yên tâm, thì ra là người đàn ông này coi trọng cô, xem ra đàn ông đều khó qua ải mỹ nhân, như vậy cũng tốt , sau này cô có chỗ dưạ vững chắc, thì có thể đối phó Bạch Tuyết .
"Tôi vào phòng vệ sinh một lát." Dương Phỉ đơn giản đi chuẩn bị một chút, cô là muốn cho Cung Hàn một ấn tượng khó quên.
Ai ngờ Cung Hàn có sở thích rất đặc biệt. . . . . .
Dương Phỉ từ phòng vệ sinh đi ra ngoài.
"Tới đây, giúp ta thổi tiêu (nguyên văn nhé ^^)." Cung Hàn lạnh lùng nói.
"Thổi tiêu?" Dương Phỉ không hiểu hỏi, chẳng lẽ người đàn ông này thích thổi tiêu? Nhưng là, cô không biết thổi a!
"Thổi nó, nếu như thổi tốt , cô sẽ không sao, nếu không, cô chính là hung thủ giết A Ly." Cung Hàn âm lãnh nói. Dương Phỉ sợ run , thì ra đó chính là thổi tiêu.
Cũng may trước kia có xem qua phim A, bên trong còn nhớ một chút kỷ xảo, mặc dù chưa có thử qua, cũng chỉ cố hết sức mà thổi!
Dương Phỉ học theo trong đó bắt đầu thổi cho Cung Hàn. Len lén nhìn người đàn ông này, hình như rất thoải mái, bởi vì hắn đang thở dốc, còn giống như rất hưởng thụ.
Cuối cùng, Dương Phỉ mệt mỏi không có khí lực thổi, bởi vì cô đã thổi một canh giờ, miệng cũng đã mệt mỏi, nếu thổi nữa chỉ sợ liền ói ra!
"Tốt lắm." Cung Hàn nói.
Dương Phỉ đứng dậy, ngồi chồm hổm một canh giờ, chân cũng tê lại, mới vừa đứng lên, dưới chân liền rời khỏi mặt đất, cả người bị Cung Hàn khiêng đứng lên, sau đó hướng gian phòng đi tới, Dương Phỉ biết người đàn ông này muốn làm gì, nên đành chịu!
Lần đầu tiên của cô liền bị Cung Hàn hung hăng cướp đi, lưu lại chỉ có đau đớn, trong lòng đau, trên người cũng đau. . . . . .
Cô đem tất cả hận ý cùng đau đớn này hết thảy đều đổ lên đầu Bạch Tuyết , hôm nay cô bị ủy khuất tương lai cô sẽ khiến Bạch Tuyết phải chịu lại!
Cuối cùng, sau khi phát tiết xong, Cung Hàn rất không thoải mái nói.
"Mẹ kiếp ! Đều là một dạng! Không có gì mới mẻ!" Dương Phỉ len lén nhìn Cung Hàn một chút, đây là đối với thân thể cô không hài lòng sao? Nhưng mà cô là lần đầu tiên a, dĩ nhiên sẽ không chơi nổi!
Bất quá hình như là một cơ hội trả thù Bạch Tuyết.
"Sợ rằng chỉ có cô ấy mới có thể làm cho anh hài lòng, nhưng cô ấy luôn có người giám sát, tiếc nuối anh không có hi vọng rồi!" Dương Phỉ tiếc hận nói.
"Nga? Chỉ cần là tôi nghĩ muốn , không có gì không tới tay !" Cung Hàn lạnh lùng nói nói.
"Cô ấy là bạn học của tôi, gọi là Bạch Tuyết, vóc người rất đẹp, nam sinh trong trường học đều thích cô ." Dương Phỉ mặc dù không muốn nói tốt cho Bạch Tuyết , thế nhưng, hiện tại cô phải nói như vậy, Cung Hàn mới có thể đối Bạch Tuyết có hứng thú.
"Tốt lắm, cô mang cô gái đó tới gặp tôi."
"Mặc dù dáng dấp cô ấy rất tốt, nhưng là tính khí có chút cổ quái, chính là càng chủ động đưa tới cửa , thì cô ấy không cần, mà chỉ thích đàn ông đặc biệt ."
"Đưa đàn ông tới cửa, không đúng là cô đem cô ấy đến đấy, chứ không phải là tự tôi đến cửa!" Người đàn ông hừ lạnh một tiếng.
"Là tôi đần, nhưng anh vẫn nên đi tìm cô ấy, bởi cô ấy sẽ không dễ dàng mắc câu."
"Trong lòng tôi đều biết, cô trở về đi, đây là điện thoại tôi cho cô, đến lúc đó chờ tôi điện thoại." Cung Hàn hiện tại cái gì cũng không thiếu, đã nghĩ chỉ muốn tìm một người phụ nữ mình cảm thấy hứng thú vui đùa một chút, cũng tìm thật lâu lại không có một ai hắn thích, bao gồm con gái của cục trưởng cùng những những người phụ nữ kia một dạng, duy nhất không giống chính là phía dưới rất chặt, cảm giác là lần đầu tiên của cô.
Người phụ nữ này có thể cho hắn lợi dụng, bởi vì cô là học sinh, hắn có thể thông qua cô giúp hắn tìm phụ nữ hắn thích.
Dương Phỉ cầm lên điện thoại bên cạnh , bỏ trong túi. Chuyện này cùng trong dự đoán của cô, người đàn ông này tương lai nhất định có thể giúp cô đối phó Lãnh Dạ, bởi vì hắn cho cô điện thoại, nói đúng là sau này còn có thể liên lạc, chỉ cần liên lạc thì có cơ hội lợi dụng hắn đối phó Lãnh Dạ. Cô nhất định phải hảo hảo nắm chặt chỗ dựa này, để đả kích Bạch Tuyết, để cho người đàn ông BT này đoạt lấy Bạch Tuyết, đến lúc đó hắn và Lãnh Dạ sẽ bắt đầu chiến tranh .
Cung Hàn đối với những gì Dương Phỉ nói về Bạch Tuyết rất có hứng thú, bởi vì hắn hiện tại cũng không có phiền não gì, nhiều tiền xa hoa, chỉ muốn tìm một người phụ nữ vui đùa một chút, để giải buồn, nhưng mà mãi vẫn không tìm được, nên Bạch Tuyết này hắn rất mong đợi được gặp.
Sau khi Bạch Tuyết bị Lãnh Dạ mang về biệt thự .
Lãnh Dạ liền nhận một cú điện thoại đi ra ngoài, hắn biết Bạch Tuyết một chốc sẽ không tỉnh được, bởi vì cô rất mệt.
Bạch Tuyết nằm mềm nhũn ở trên giường, ngủ rất ngon, có lẽ là muốn ở cùng người đàn ông mình thích, cũng có lẽ là được rời đi căn nhà bị ngược đãi từ nhỏ, nên trong lòng dễ chịu, cho nên ngủ được như vậy.
Nhưng vào lúc này, một đạo khói trắng, ở bên cạnh Bạch Tuyết xuất hiện, ngay sau đó một một người đàn ông lãnh khốc đứng ở mép giường.
Người này chính là Cung Hàn, hắn đã không thể chờ đợi mà muốn gặp Bạch Tuyết ngay, đi vào giường, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, mái tóc đen nhánh xõa ở trên giường. Lãnh Dạ cũng đã vì Bạch Tuyết thay xong áo ngủ, nên trong áo ngủ cái gì cũng không có mặc, bởi vì đây là nhà của Lãnh Dạ, nên sẽ không có ai đến, cũng không có ai dám đến, hắn mới có thể đem Bạch Tuyết yên tâm để ở nhà như vậy , đi làm một số chuyện quan trọng.
Cung Hàn ngồi ở mép giường, đưa tay vuốt ve thân thể Bạch Tuyết , Bạch Tuyết trong lòng biết mình đã thuộc về Lãnh Dạ, cho dù là đang ngủ , cô cũng cho là mình thuộc về Lãnh Dạ , cho nên ý thức giữ tại nói cho cô biết, là Lãnh Dạ đang vuốt ve thân thể của mình , theo bản năng của thân thể không có phản kháng còn nhẹ nhàng ngân một tiếng.
Trong nháy mắt Cung hàn liền có phản ứng, không nghĩ tới người phụ nữ này, chỉ đơn giản ngân một tiếng như vậy liền hung hăng kích thích hắn, để cho cả người hắn nhiệt huyết sôi trào, Nếu như cùng cô lên giường ,có thể hay không càng mất hồn?
Bạch Tuyết đổi một tư thế thoải mái lại tiếp tục ngủ, cô quả thật là quá mệt mỏi, bị Lãnh Dạ làm khổ quá nhiều lần, cho nên tốt hơn là cô nên ngủ, để bổ sung thể lực.
Cung Hàn chưa bao giờ khát vọng một người phụ nữ như vậy, hắn ừng ực nuốt nước miếng, đưa tay bóp bộ ngực nhô lên, nga, co dãn mười phần, quả nhiên là con mồi thượng hạng , trong lòng chợt hiểu mình nên làm như thế nào , lần này hắn tuyệt đối không mạnh bạo. Nhờ Dương Phỉ đã nhắc nhở hắn, Bạch Tuyết rất đặc biệt, là con mồi tốt mới tìm được. Nên hắn không thể nóng nảy, phải từ từ chơi, hắn nhất định phải làm cho cô cam tâm tình nguyện leo lên giường của hắn.
Đang lúc Cung Hàn chuẩn bị rời đi, bởi vì hắn phát hiện Bạch Tuyết sắp tỉnh, nếu như bị cô bây giờ nhìn thấy , chuyện cũng không tốt.
Đang định rời đi , hắn chợt ngừng cước bộ, bởi vì hắn cảm thấy được một cỗ yêu khí, là từ trên người Bạch Tuyết truyền tới, quay lại bên người Bạch Tuyết , nghiêm túc quan sát, cô là người phàm.
Tại sao lại có yêu khí?
Rất kỳ quái a?
Chỉ Là một người phụ nữ sao lại có yêu khí trên người, chỉ có thể nói rõ cô bị yêu thượng.
Thật ra thì Cung hàn phỏng đoán cũng không sai, bất quá Lãnh Dạ lo lắng yêu khí của mình làm tổn thương đến Bạch Tuyết, nên đã sớm đem kim đan lực vận cho Bạch Tuyết một chút, để cho dược lực của kim đan chống cự Lãnh Dạ tiến vào thân thể Bạch Tuyết lúc mang yêu khí ra
Như vậy yêu khí nhàn nhạt này đến từ nơi nào? Bạch Tuyết Là người phàm, tại sao lại có yêu khí?
Thật ra thì, trên người Bạch Tuyết không chỉ có yêu khí đơn giản như vậy, mà cô còn là. . . . . .
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
118 chương
40 chương
91 chương
30 chương
97 chương