Bị Lãnh Dạ giằng co một buổi chiều còn không có được dừng, vốn chỉ được nghỉ ngơi một lát , buổi tối lại tiếp tục đến tận nửa đêm, khó trách Bạch Tuyết sẽ mệt như vậy, nằm ở chỗ ngồi liền ngủ thiếp đi. Lãnh Dạ lấy điện thoại di động ra, bấm gọi điện thoại. "Cậu lập tức tới ngay, tôi ở. . . . . ." Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết ngủ say, lại không đành lòng đánh thức cô dậy, nhưng lại không thể an tâm lái xe, không thể làm gì khác hơn là đem Lãnh Hạo gọi tới, thật ra thì, trong khoảng thời gian này Lãnh Hạo phải đi về yêu giới, mới vừa trở lại không lâu. Lãnh Dạ an bài cho hắn đi làm một it chuyện quan trọng, hắn cũng là mới vừa trở lại thế giới con người. Chỉ chốc lát sau, Lãnh Hạo đã xuất hiện ở trước mặt Lãnh Dạ. "Anh, ở chỗ này thật phiền toái, còn phải chú ý an toàn giao thông, chứ ở nơi chúng ta một cái chớp mắt muốn đi đâu thì đến?" Lãnh Hạo đứng ở ngoài xe nói. Nhìn Lãnh Hạo oán trách xong, Lãnh Dạ đem cửa sổ xe kéo xuống, mới vừa rồi không mở cửa sổ là bởi vì lo lắng sẽ đánh thức Bạch Tuyết. "Im lặng, lên xe." Lãnh Dạ cáu kỉnh nói. Lãnh Hạo chợt cả kinh đứng nhìn, tình huống này là sao? Chẳng lẽ có kẻ thù? Nhìn chung quanh, không có phát hiện bất kỳ thứ gì không ổn, lên xe mới biết tại sao để cho hắn câm miệng, nguyên lai là Bạch Tuyết ở trong xe ngủ. Si ngốc lui về phía sau nhìn. Bộ dáng kia đã thật lâu hắn không có gặp được rồi, thật đúng là muốn cô. Ba —— Cái ót của Lãnh Hạo hung hăng bị một cái tát. Lãnh Dạ để cho hắn câm miệng, hắn không dám nói lời nào, nhưng là tại sao lại đánh hắn? Chẳng lẽ sau ót của hắn viết chữ đánh sao! "Nước miếng cũng chảy ra rồi, lái xe đi!" Lãnh Hạo ủy khuất khởi động xe, Lãnh Dạ ở phía sau đem Bạch Tuyết ôm lấy. Vóc người Bạch Tuyết rất nhỏ nhắn, Lãnh Dạ thì rất khôi ngô, ôm Bạch Tuyết giống như ôm một đứa trẻ đang ngủ. Lại còn rúc vào trong ngực Lãnh Dạ, nhìn dáng dấp ngủ rất ổn định. "Chuyên tâm lái xe." Lãnh Dạ trầm thấp nhắc nhở. Anh họ thật hẹp hòi ! Lãnh Hạo không nói gì, bởi vì Lãnh Dạ không để cho hắn nói chuyện, Thật là hẹp hòi, cô gái của anh nhìn cũng không cho nhìn! Trông bộ dáng ngủ ngon của Bạch Tuyết đối với bản thân chính là một cảnh đẹp, bỏ lỡ như vậy thật sự là đáng tiếc! Ba —— Cái ót lại lần nữa bị một cái tát. Ô ô. . . . . . Khóc không ra nước mắt a! Anh họ thối , thật hẹp hòi! Lại đánh hắn ! Lần này Lãnh Hạo không dám nhìn lén phía sau nữa, mà chuyên tâm lái xe. Bất quá hắn ngược lại thấy rất kỳ quái, tại sao anh họ luôn luôn hung ác sẽ kiên nhẫn ôm Bạch Tuyết như vậy ? Bộ dạng này cùng tính cách của anh không giống chút nào ! Nếu như là hắn ôm như vậy sẽ rất xứng đôi. Ba ba — Lãnh Hạo chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, mắt nổ đom đóm. Ô ô. . . . . . Lãnh Dạ hẹp hòi lại đánh người! Hắn không có nhìn, cũng không có sờ Bạch Tuyết mà, chẳng qua là suy nghĩ một chút cũng không cho phép sao? Vì sao lại đánh hắn chứ? Vì sao? Ô ô. . . . . . Muốn khóc ra nước mắt a! ! ! Chẳng qua hắn là Lang yêu đẹp trai , nên không thể tự hủy hình tượng được! Nhẫn! Nhịn một chút! Cuối cùng đem nước mắt thu về! Hiện tại hắn cái gì cũng không dám suy nghĩ! Vì không muốn chết a! Thần thượng Lang Vương hẹp hòi như vậy, đơn giản là bi ai của lang tộc! "Đưa chúng ta trở về biệt thự, sau đó cậu đi đến trường của Bạch Tuyết , Xem ở trường có xảy ra chuyện gì không, còn có cái tên Pháp vương đó có động tĩnh gì không? Thuận tiện xin nghỉ cho Bạch Tuyết , nới hôm nay Bạch Tuyết không thoải mái, nên nghỉ." Lãnh Dạ phân phó nói. "Vâng" Lãnh Hạo trả lời.Tên Pháp vương đó pháp lực cùng hắn không phân cao thấp, nên hắn đã lưu ý lâu rồi. "Còn có đi thăm dò một chút, chiều hôm qua là tên khốn kiếp nào cùng Bạch Tuyết ở chung một chỗ, trở lại nói cho tôi biết." Lãnh Dạ nhất định phải biết là ai đối Bạch Tuyết ra tay, hắn sẽ không cứ như vậy bỏ qua. "Vâng" Lãnh Hạo nghiêm túc trả lời, bởi vì chuyện có liên quan tới Bạch Tuyết , thì hắn hoàn toàn chuyển sang trạng thái khác. Thật ra thì, khi Lãnh Dạ phân phó Lãnh Hạo đi thăm dò đối phương , thì Triệu tổng cũng đã bí mật điều tra Bạch Tuyết cùng Lãnh Dạ có quan hệ như thế nào, đáp án là hắn không nghĩ tới người phụ nữ mình thích lại có liên quan tới tổng giám đốc của Lang thị. Hắn vốn biết Lãnh Dạ, là người lòng dạ độc ác, nhưng bên người chưa từng có bất kỳ người phụ nữ nào xuất hiện qua, vì sao Bạch Tuyết nho nhỏ sẽ là của hắn *? Hắn hi vọng những tin tức này đều là giả, đến lúc đó Bạch Tuyết có cơ hội là của hắn. Đối với Bạch Tuyết hắn vẫn là chưa từ bỏ ý định, bởi bộ dạng của Bạch Tuyết đã đem hồn hắn câu đi , mặc dù, ngày hôm qua Bạch Tuyết đá hắn, đến bây giờ vẫn còn đau ! Nhưng là, hắn không trách cô, bởi vì Bạch Tuyết nhìn trẻ tuổi như thế, hắn hối hận mình lúc ấy quá nóng lòng, nên phải từ từ dịu dàng đối đãi, nếu không sẽ giống như ngày hôm qua bị hù dọa chạy mất! Bạch Tuyết không có đi đến trường học, nhưng là, trong trường học lại xảy ra một đại sự. Chính là mấy người Dương Phỉ đã trở lại trường, mấy người họ mặc dù sợ bóng sợ gió một cuộc, nhưng mà các bạn học nhìn thấy họ cũng không dám đến gần, chỉ lo lắng bị họ lây bệnh AIDS, nghe nói còn là bệnh AIDS biến dị ? Trừ Dương Phỉ trong lòng khó chịu, những nguời khác ở trong bệnh viện cũng đã thay đổi , an phận không ít. Thầy giáo tìm Dương Phỉ nói chuyện, đem tờ xét nghiệm đưa cho Dương Phỉ, lúc ấy Dương Phỉ trong lòng còn rất đắc ý, cho là Bạch Tuyết nhất định đã bị đuổi học, bởi vì hôm nay cô không có nhìn thấy Bạch Tuyết. Thật ra thì, chuyện cũng không phải là như vậy. "Dương Phỉ , em tại sao muốn ngụy tạo tờ xét nghiệm này? Em có biết hay không làm như vậy là rất nghiêm trọng! Bởi vì gần đây trường học muốn cải cách, đã đem chuyện này tạm thời đè xuống, để tránh ảnh hưởng đến danh dự của trường học . Chuyện này, trường học đã điều tra xong, em là thế nào mang thai ? Em có biết hay không trường học là không cho phép nói yêu thương , lại càng không cho phép có quan hệ Nam nữ?" Chủ nhiệm lớp Dương Phỉ cáu kỉnh hỏi, trường học đem chuyện này giao cho chủ nhiệm lớp xử lý, hắn cũng là rất nhức đầu, dù sao cha của Dương Phỉ là cục trưởng cục cảnh sát, trường học lại muốn xử lý nhẹ nhàng, cũng là lo lắng đắc tội cục trưởng, vạn nhất cục trưởng tức giận, khiến trường học gặp phiền toái! "Cái gì? Thầy đang nói cái gì vậy? Cái gì mà mang thai? Cái gì quan hệ nam nữ? Em không biết thầy đang nói cái gì?" Dương Phỉ thật bất ngờ đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chuyện làm sao sẽ thành như vậy? "Chúng tôi đã đi đến bệnh viện điều tra, trong hồ sơ bệnh viện ghi rõ là em mang thai , bất quá bệnh viện đã chứng minh em đã bỏ cái thai! Hi vọng sau này em không nên tiếp tục làm những chuyện hồ đồ này nữa, mau trở về đi , suy nghĩ thật kỹ!" Chủ nhiệm lớp cũng rất khó sử lý, trường học không muốn đắc tội con gái của cục trưởng , nhưng sẽ khiến cho hắn đắc tội với người khác, chuyện này cứ như vậy cho qua đi , dù sao Bạch Tuyết cũng không có cừu oán phải trả , nói vậy Bạch Tuyết cũng sẽ không nói gì? Chỉ cần người bị hại không nói cái gì thì cứ như vậy đi! Dương Phỉ khó có thể tin cầm hồ sơ bệnh án, nhìn lại, tại sao lại như vậy? Phía trên có đóng dấu đàng hoàng. Nhìn ra là thật, cô căn bản không có mang thai, tại sao lại có những hồ sơ thứ này ? Chẳng lẽ là Bạch Tuyết ở trong bệnh viện tìm người động tay chân, cố ý hãm hại mình. Dương Phỉ như có điều suy nghĩ đi ra ngoài. Thầy giáo nếu không truy cứu, thì cô cũng không có nói gì? Dù sao loại chuyện như vậy càng xóa sạch càng tốt, thầy giáo sẽ bỏ qua chuyện này! Dương Phỉ vốn muốn mượn cơ hội lần này đem Bạch Tuyết đuổi ra khỏi trường học, không nghĩ tới xui xẻo cũng là mình, còn mang tảng đá đập chân của mình! Nhìn Dương Phỉ đi ra ngoài, thầy giáo bất đắc dĩ lắc đầu một cái, còn nhỏ như vậy mà đã mang thai. Đến hắn đã ba mươi tuổi rồi , còn chưa có kết hôn, chớ nói chi là có con! Thầy giáo chủ nhiệm ngồi ở trong phòng học chợt cảm khái. Trường học mặc dù đem chuyện này đè xuống, nhưng là Dương Phỉ lại không có an phận , cô nhận định là Bạch Tuyết hãm hại mình! Nên đổ tất cả oán khí lên đầu Bạch Tuyết. Vì vậy cùng Bạch Tuyết có cừu hận lớn hơn! Cô chợt nghĩ đến một người có thể giúp mình, trong nháy mắt toát ra vẻ âm ngoan , mặc dù người kia là một nhân vật nguy hiểm, nhưng nhất định có thể đối phó với Lãnh Dạ, Dương Phỉ biết Bạch Tuyết không có thủ đoạn gì, những chuyện này nhất định là Lãnh Dạ ở sau lưng chỉ điểm, hiện tại chỉ có đi tìm người kia, hắn mới là đối thủ của Lãnh Dạ. Sau khi tan học, Dương hỉ không có trực tiếp về nhà, đeo cặp sách, đi tới một quán rượu. Ở nơi này cô có quen một người pha rượu , quầy rượu này cũng chính là của người kia , Dương Phỉ tới nơi này chính là hi vọng hỏi thăm tìm kiếm người kia . Người pha rượu gọi là A Ly, giảo hoạt tựa như một con hồ ly, cho nên mọi nguời mới có thể cho hắn cái danh A Ly "Hai, người đẹp lâu như vậy không đến uống rượu?" A ly vừa pha rượu vừa nói nói. "Chẳng lẽ anh không có xem ti vi! Tôi gần đây nhưng là rất nổi danh a!" Dương Phỉ khổ sở nói. "Nga, có phải hay không bởi vì bệnh AIDS? Tôi nói này, rốt cuộc em đã cùng ai dính vào loại bệnh này? Nếu muốn đàn ông, sao không đến tìm anh , tại sao lại đi tìm những kẻ không sạch sẽ kia chứ, noi cho em biết anh rất sạch sẻ, cái này em yên tâm." A Ly cười nói, thật ra thì, hắn vẫn luôn muốn kết giao với con gái cục trưởng, chẳng qua là người ta là đại tiểu thư nhìn không thấy hắn! Cho nên mới phải nói như vậy. "Sạch sẻ cái rắm! Ngươi có tin hay không ta có bệnh?" Dương Phỉ nhỏ giọng hỏi. "Anh tin tưởng có ích lợi gì, vấn đề là em có bệnh đó hay không ?" A Ly đầu đưa qua nhỏ giọng hỏi Dương Phỉ. "Làm gì có! Tôi ngay cả cùng đàn ông có tư vị gì cũng không biết, thì làm sao có thể có cái loại bệnh đó!" Dương Phỉ cũng là rất khốn đốn, đừng xem nhân phẩm của cô không phải là rất tốt, nhưng về phương diện này cô còn chưa dám , bởi trong lòng cô vẫn thích Khang Cốc, thì làm sao có thể cùng người đàn ông khác ! "Hả, em nói là thật?" A Ly mừng rỡ, không nghĩ tới Dương Phỉ lại còn , vậy có phải hay không hắn sẽ có hi vọng. "Mẹ kiếp ! Tôi thấy rất kỳ quái, tôi ngay cả lông của đàn ông cũng không có đụng vào, thế nào thì có bệnh đó?" Dương Phỉ uống một ly rượu. Nói chuyện cũng bắt đầu mang chữ thô tục. "Em à, anh không ngại để cho em đụng đâu." ALy nói xong hắc hắc cười. "Cút, Ai cần đụng của anh!" Dương Phỉ mắng. Bởi vì cha của Dương Phỉ là cục trưởng, nên A Ly cũng không dám đắc tội cô, phụng bồi một bên tươi cười. "Vậy, em thích đụng người nào?" A Ly gian sảo hỏi. "Hắn có ở đây hay không?" Dương Phỉ chợt hạ thấp giọng nói. "Người nào?" A Ly không hiểu hỏi, bởi vì dáng vẻ Dương Phỉ thay đổi rất thần bí, thanh âm cũng rất nhỏ. Dương phỉ lấy tay dính một giọt rượu, ở trên quầy ba viết một chữ"Cung." Trong nháy mắt mặt A Ly thay đổi, người này chính là người khiến cho người ta nghe tên đã sợ mất mật, trốn còn không kịp, ai dám chủ động trêu chọc!