Lãnh Dạ liền khẩn trương, thân thể cứng ngắc, tứ chi không có phản ứng, nhìn bóng dáng Bạch Tuyết trong mắt càng ngày càng rõ ràng, khoảng cách với Lãnh Dạ càng ngày càng gần. . . . . . Bạch Tuyết thở hỗn hển đứng ở trước mặt Lãnh Dạ, vì chạy chân trần, mà một cái chân đã chảy máu, Lãnh Dạ tâm đau đớn nhìn Bạch Tuyết như phát điên chạy đến. "Lãnh Dạ, lãnh Dạ." Bạch Tuyết biết anh không thích người khác kêu tên của anh, nhưng mà nếu không gọi tên thì cô không biết nên xưng hô như thế nào? Cô lại không muốn gọi là Lãnh tổng, cũng không muốn gọi Lãnh tiên sinh! Cô chỉ muốn kêu tên của anh, bởi vì cô chỉ muốn gọi như vậy, cho dù là chọc anh mất hứng, cũng muốn gọi! Lãnh Dạ cau mày nhìn Bạch Tuyết, không biết cô lại có chuyện gì xảy ra? Không có đeo giày, không có mặc áo khoác! Nghe cô gọi Lãnh Dạ, những người bên cạnh sợ hãi cũng không dám thở mạnh, trong lòng bắt đầu cầu nguyện: nữ thí chủ tự cầu xin nhiều phúc đi! Không người nào dám xưng hô như vậy với tổng giám đốc của bọn họ , cho dù là thị trưởng cũng rất tôn kính Lãnh tổng của bọn họ, nhưng cô bé này không biết sống chết trực tiếp gọi như vậy, tám phần là thần chí không rõ! Nếu không vì sao lại vậy chật vật, giầy cũng không đeo! truyện được lấy từ doctruyen.org "Không cần đi!" Bạch Tuyết nhìn Lãnh Dạ không nói lời nào, liền gấp gáp. Chẳng biết rằng người cô hiện tại cầu xin cũng không phải là con người, mà là Lang Vương có pháp lực cao thâm. Bạch Tuyết không thèm để ý đến những ánh mắt khác thường kia, cô chỉ lo lắng Lãnh Dạ cứ như vậy ngồi lên xe rời đi, đến lúc đó hi vọng duy nhất của cô cũng không còn, bởi cha gần đây luôn bắt ép cô, Bạch Tuyết sợ hãi, cũng không làm gì được! Nhưng người đàn ông trước mắt này lại có thể giúp cô, bởi vì cha sợ anh, chỉ có anh mới có thể giúp cô tránh những chuyện này! Nếu như anh rời đi, cô sẽ chỉ có một con đường chết! Lãnh Dạ vẫn không nói gì, Bạch Tuyết nhìn người đàn ông lạnh lùng này, không biết trong lòng anh muốn thế nào ? Chẳng lẽ anh vẫn ghét bỏ cô, bởi vì cô trừ thân thể, cái gì cũng không có! Xã hội này chẳng lẽ không có tiền thật không có biện pháp sinh tồn sao? "Cầu xin anh không cần đi, không cần đi, em sẽ thật biết điều, em sẽ không phung phí, tiền, nên anh chỉ cần cho em một chỗ ở là được!" Bạch Tuyết chờ đợi nhìn Lãnh Dạ, nước mắt vẫn chảy xuống. Những người bên cạnh trợn tròn mắt, chẳng lẽ cô bé này không biết hiện tại đang đối mặt với ai chăng? Chẳng lẽ cô không biết Lãnh tổng rất giàu có sao? Cô lại còn không biết vị Lãnh tổng này có nhiều nhà đếm không hết sao? Tại sao còn nói đáng thương như vậy? Đầu óc nhất định có vấn đề! Lãnh Dạ cũng không nói gì, một tay kéo lấy Bạch Tuyết vào trong ngực, đau lòng nhắm mắt lại ! Cô rốt cuộc lại bị kích thích gì, tại sao lại nói như vậy ? Hắn đã bao giờ nói qua muốn rời khỏi đây? Cho dù là rời đi, hắn cũng sẽ không bỏ cô lại, nhưng vì sao cô luôn luôn ăn nói khép nép như thế , để cho hắn rất đau lòng! Bị Lãnh Dạ ôm vào như vậy , Bạch Tuyết liền khóc lớn lên, giống như rốt cuộc tìm được người có thể dựa . "Ô ô. . . . . . Em muốn ở cùng anh, ô ô. . . . . . Em không muốn trở về cái nhà đó nữa!" Lãnh Dạ đau lòng đem Bạch Tuyết ôm lấy, ngồi vào trong xe . Không hiểu cô rốt cuộc bị sao vậy! Đem cô bỏ vào trong xe, còn mình ngồi ở bên cạnh, tài xế thấy thế liền cuống quít lên xe, vững vàng lái xe rời đi chỗ đoạn đường hỗn loạn này, bởi vì đã có rất nhiều cảnh sát giao thông đi tới hỏi thăm chuyện gì xảy ra, nên thư kí phải đem chuyện này ra giải thích rõ, công bố chuyện mới vừa rồi toàn bộ do hắn phụ trách!