Bạch Tuyết thương tâm vì đã mất đi tất cả, cô cái gì cũng không có!
Trước kia mặc dù ở trong nhà chịu ủy khuất, nhưng mà vẫn còn có trong sạch, nhưng hiện tại cô lại bị cha ép buộc cái gì cũng không còn!
Cô biết có rất nhiều người đàn ông muốn có được thân thể của cô, nếu như vậy, cô thà ở bên Lãnh Dạ còn hơn, cô chỉ hi vọng thân thể của mình vĩnh viễn đều thuộc về anh !
Bạch Tuyết lúc này, trong con ngươi tất cả đều là bóng dáng của Lãnh Dạ, cô không biết hiện tại mình chạy như vậy có bao nhiêu nguy hiểm! Cô không hề quan tâm xe cộ đang chạy, đường phố ồn ào, cũng không để ý người bị cô đụng vào nhục mạ cô!
Bởi trong mắt cô lúc này chỉ có bóng dáng của Lãnh Dạ, chạy qua ô tô,làm người lái xe bị cô hù dọa, dùng sức đạp thắng xe, lo lắng đâm phải cô gái xinh đẹp như vậy, lo lắng cô trở thành oan hồn của mình!
Người tốt tính thì nhắc nhở: "Nhìn xe kìa——"
Người nóng giận sẽ mắng to: " Mẹ ngươi muốn chết a ——"
Trong nháy mắt, trước tập đoàn Lang thị liền loạn thành một đống, tiếng còi xe, tiếng thắng xe, tiếng chửi rủa, kêu to. . . . . . Loạn thành một đống, nghe tiếng thắng xe, tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài cửa sổ xem cô gái đang phát điên này rốt cuộc muốn làm gì?
Toàn bộ đoạn đường lúc này xe tới xe đi, Bạch Tuyết một đường chạy như bay, xuyên qua hàng xe cộ, liều mạng chạy, chỉ mong kịp giữ Lãnh Dạ lại.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng hướng người khác yêu cầu gì, lần này cô chỉ muốn cầu xin Lãnh Dạ vì cô mà lưu lại, bởi vì cô có nghe cha nói qua, thỉnh thoảng anh sẽ phải ra nước ngoài, vừa đi chính là thật lâu!
Thật lâu!
Đối với Bạch Tuyết mà nói chính là phải chờ đợi!
Cô lo lắng mình sẽ không có hơi sức chờ đợi , gần đây cha luôn thúc ép cô, nên cô không lúc nào an toàn trừ ban ngày đi học, nhưng cũng lo lắng cha sẽ gọi điện thoại cho cô!
Cô hiện tại mỗi lúc mỗi chỗ đều rất đau khổ, bởi cô không chắc mình còn có khí lực đợi đến Lãnh Dạ trở lại?
Thật ra thì, Lãnh Dạ căn bản cũng không phải muốn rời đi, hắn chẳng qua là chuẩn bị đi đến biệt thự gần biển, sau đó thuận tiện mang Bạch Tuyết theo, dĩ nhiên vì biết lòng tham của cha Bạch Tuyết nên sẽ không bạc đãi ông, hiện tại Lãnh Dạ giao phó cho thư kí đem một hạng mục lớn cho Bạch Hàn làm, thuận tiện cảnh cáo các công ty khác, ai dám vì lợi ích mà trao đổi với con gái của Bạch Hàn thì chính là cùng đối nghịch với Lang thị !
Lãnh Dạ căn bản cũng không có buông tha cho Bạch Tuyết, hắn chỉ là để cho Bạch Tuyết thấy rõ xã hội này tàn khốc ra sao, cho dù là cha của mình, cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, hắn cũng vì để cho Bạch Tuyết tỉnh ngộ, biết ai mới chân chính đối tốt với cô, mặc dù hắn đã đoạt lấy cô, nhưng mà trong lòng hắn rất yêu Bạch Tuyết , không có cô bên cạnh cả ngày lẫn đêm Lãnh Dạ liền không có cách nào ngủ được!
Kể từ sau khi cùng Bạch Tuyết phát sinh quan hệ , hắn đối với phi tử hậu cung đều mất đi hứng thú, mỗi lần vừa tiếp xúc gần những phi tử kia, trong lòng lại chẳng còn hứng thú! Hiện tại các phi tử của hắn cũng cho là Đại vương về phương diện kia không dùng được!
Lãnh Dạ biết Bạch Tuyết quá đơn thuần, cũng quá nghe lời, gần đây lại bị Bạch Hàn mang theo khắp nơi đi xã giao, điều này làm cho Lãnh Dạ không thể nhịn được nữa, nhưng bất kể như thế nào ông ta thủy chung vẫn là cha của Bạch Tuyết, vì Bạch Tuyết nên hắn vẫn luôn bỏ qua , nếu không lấy tính cách của hắn, hắn sẽ làm công ty của Bạch Hàn trong nháy mắt liền biến mất!
Đang giao phó mọi chuyện Lãnh Dạ cũng bị việc hỗn loạn trên đường phố mà để ý, ngẩng đầu, nhìn lên thì lại thấy người phụ nữ của hắn chân trần đang chạy đến, tim của hắn chỉ muốn ngừng đập, cô đang muốn tìm cái chết sao? Tất cả xe cộ trên đường đều cấp tốc dừng lại, chỉ sợ sẽ đụng vào cô!
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
118 chương
40 chương
91 chương
30 chương
97 chương