Editor: Nguyễn Yên Thương Bạch Tuyết nghe được lời Lang Vương nói ở dưới đất, ngồi trên tượng gỗ thần kỳ bị cảm động liền bay xuống dưới. "Dạ......" Lang Vương giật mình, mặc dù không có quay đầu lại, nhưng mà, anh biết người phụ nữ nhỏ của anh đã trở lại. "Mẹ ——" "Mẹ ——" "Mẹ ——" ba đứa con cũng nhào tới trong ngực Bạch Tuyết, ôm cổ của mẹ. "Con ngoan, mẹ đã trở lại rồi." Chóp mũi cô đỏ lên, nhưng mà cô lại không khóc. "Nơi này thật đúng là náo nhiệt, chỉ là, may mà tôi không có bỏ qua." Bạch Tuyết đứng dậy, một tay nắm tay một đứa bé, một tay dắt hai đứa bé đi về phía Lang Vương, sau đó đứng lại ở bên cạnh anh. "Chúng tôi là người một nhà, vĩnh viễn đều sẽ ở cùng nhau, cho dù thế nào đi nữa cũng đừng nghĩ sẽ ngăn cản được việc tôi gả cho người đàn ông này." Bạch Tuyết lạnh lùng nói. "Nếu như khảo sát là công bằng thì tôi không có lời nào để nói. Nhưng mà, thời điểm tôi rời đi ngày hôm đó tôi nhớ rõ ràng chỉ cần tôi đi ra phiến rừng sâu núi thẳm này an toàn, tôi đã vượt qua sát hạch lần thứ nhất. Nhưng mà, tại sao lại thế này? Tôi đã vượt qua cửa đầu tiên. Lại có người mượn cơ hội giở trò khi tôi đang trên đường quay trở về phủ Lang Vương! Thì ra đây chính là giáo huấn của Lang Tộc! Bạch Tuyết tôi không phục ——" Mặt của Lang Vương càng ngày càng đen, sắc mặt cũng lạnh đến dọa người. Anh tôn trọng những trưởng lão kia, mới có thể yên tâm để cho Bạch Tuyết đi sát hạch, không ngờ lại có người không coi anh ra gì, làm hại Bạch Tuyết. Nâng lên ánh mắt lạnh lùng, quét về đám người phía trong. Ánh mắt sắc bén tập trung lên mỗi người. Chợt con ngươi sắc bén dừng lại một người thấp thỏm trong đám người đàn ông ở đây. Cánh tay dài của Lang Vương vung lên, ddiieenddanleequydon người đàn ông lo lắng thấp thỏm bị đá đến phía trước, ngã nhào ở trước mặt Lang Vương. "Nói —— ai cho ngươi lá gan dám hãm hại người phụ nữ của Lang Vương ta." Lang Vương một cước dẫm lên đầu người đàn ông kia, khuôn mặt anh ta dán thật chặt trên mặt đất, khóe miệng bị dồn ép ra máu. Không ngờ anh ta lại cắn lưỡi tự tử chết rồi. Bạch Tuyết sững sờ, cười lạnh một tiếng. "Tôi đã vượt qua ngàn năm để yêu anh ấy, sao có thể để cho các người phá hoại. Từ trước tới giờ đều có thiện có ác, nếu Bạch Tuyết tôi đã dám đến ở Yêu Giới, tất nhiên sẽ không sợ những chuyện này. Nếu tất cả mọi người đã đứng ở chỗ này, tôi cũng không ngại cảnh cáo trước. Bạch Tuyết tôi tuyệt sẽ không hại người, nhưng mà, nếu như có người muốn hại tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay. Đừng tưởng rằng tôi là người phàm, không có pháp lực thì có thể dễ dàng kinh thường. Mời các người nhớ rõ cái thiện vĩnh viễn đều sẽ chiến thắng tà ác. Tôi sẽ cùng với người nhà của tôi dũng cảm đi xuống. Đừng tưởng rằng sau lưng các người ngấm ngầm thì sẽ không có người biết, thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được,cũng như giấy vĩnh viễn không bọc nổi lửa. Dù là đối mặt Ma Vương, tôi cũng không hề lùi bước." Khóe miệng Lang Vương nhếch lên, không hỗ là người phụ nữ của anh, càng ngày càng có dáng vẻ của sói mẹ. Nói chuyện đều rất ngoan độc. Sắc mặt của tất cả Lang yêu biến đổi lớn, không ngờ một người phàm như vậy lại có lòng can đảm, có hiểu biết và dũng khí lớn như vậy, khó trách Lang Vương bị cô mê hoặc. "Tuyết Nhi." Lang Vương thâm tình gọi một tiếng. "Lang Vương, anh cần phải chuẩn bị xong phòng động phòng hoa chúc nha, em cũng đã sinh con cho anh rồi, nhất định phải tổ chức hôn lễ thật tưng bừng đó. Đoán chừng không cần tìm hoa đồng, nhất định tụi nhỏ có thể làm rất tốt. Bảo bối của mẹ, chỉ sợ các con là những người duy nhất được dùng rượu mừng của ba mẹ đó nha." Bạch Tuyết khom lưng nói với bọn nhỏ. Nghe được lời nói này của Bạch Tuyết, trong dienddaanleqquuydon  lòng Lang Vương thật ấm áp, hạnh phúc cũng xông lên trên đầu. "Anh sẽ cho em một hôn lễ tốt nhất. Tất cả mọi người giải tán đi thôi." Lang Vương quay đầu nói với mọi người. "Chờ thêm một chút nữa, mọi người sẽ được rượu mừng của chúng tôi." Bạch Tuyết nói xong cười đi tới biệt viện phủ Lang Vương, nói thật là cô đã rất rất mệt, cũng thật sự rất đói. Lang Vương cùng bọn nhỏ bước nhanh đi vào theo. "Dạ. Sai người mang thức ăn cho em và Nguyên Bảo nhanh một chút, chúng em sắp chết đói rồi, từ hôm qua tới giờ em vẫn dựa vào uống nước cây khô mới có thể kiên trì đến bây giờ." Bạch Tuyết vừa nói chuyện, vừa lôi kéo Nguyên Bảo ngồi xuống, sau đó bưng một đĩa điểm tâm lại, đưa cho Nguyên Bảo ăn, bản thân cũng ăn từng ngụm từng ngụm. Lang Vương đau lòng chau mày. "Em chỉ cần chờ làm cô dâu của anh là được rồi, chuyện tiếp theo anh sẽ xử lý. Em không cần phải tiếp nhận bất kỳ khảo sát nào khác." Lang Vương nhìn người phụ nữ nhỏ ăn điểm tâm như hổ báo, đau lòng cho cô và đứa bé tên Nguyên Bảo đang rót nước uống. Mặc dù trong lòng rất thắc mắc, tại sao nơi này lại có thể có người phàm? Nhưng mà, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tuyết đang vội vàng ăn điểm tâm, anh không đành lòng ngăn cản cô. "Ăn từ từ, một lát ăn thêm chút nữa để có dinh dưỡng." "Khụ khụ......" Bạch Tuyết vừa định nói chuyện, thì đã bị sặc rồi. Lang Vương vội vàng vỗ vỗ sau lưng cô, cẩn thận đút nước cho cô uống. "Các con, tới đây mau mau, gọi anh Nguyên Bảo đi." Ba đứa con cũng khéo léo đi tới trước mặt Nguyên Bảo con dế. Nguyên Bảo cười vui vẻ, từ trong lồng ngực lấy ra ba tượng gỗ thần kỳ, lấy cho Thiên Tầm, Ức Ức còn có Niệm Niệm mỗi người một con. "Em trai, em gái, đây không phải là món đồ chơi bình thường, mấy cái tượng gỗ thần kỳ này đều có thể trở nên to lớn, hơn nữa còn có thể bay. Mới vừa rồi thứ mà anh và mẹ các em cưỡi chính là chúng." Nguyên Bảo thành thật nói. "Cám ơn anh." "Cám ơn anh." "Cám ơn anh." "Bảo bối, về sau các con cần phải ngoan ngoãn nghe lời anh Nguyên Bảo nói nha. Anh Nguyên Bảo lấy tượng gỗ quý như vậy cho mấy đứa rồi nên nhất định mấy đứa phải quý trọng thật tốt. Tượng gỗ này là do ông nội của Nguyên Bảo lấy thân mình ra mới có thể giữ lại đó!" Bạch Tuyết áy náy nói. Nghĩ đến ông nội của Nguyên Bảo, trong lòng cô thật khó chịu. Nguyên Bảo cúi đầu, giọt nước mắt nhỏ xuống. "Anh, anh đừng khổ sở, sau này nơi này sẽ là nhà của anh, ba và mẹ của tụi rất tốt, chúng ta hãy cùng nhau lớn lên, cùng nhau chơi đùa có được hay không?" Niệm Niệm dụ dỗ Nguyên Bảo đang khổ sở. Nghe được lời nói của Niệm Niệm, Nguyên Bảo lại tiếp tục khóc. "Anh ơi! anh làm sao vậy?" "Anh sợ rằng mình vĩnh viễn sẽ không dien;dan;le;quy;don trưởng thành, không lớn lên được! Kể từ khi đi đến nơi này anh vẫn cao như vậy!" Nguyên Bảo khổ sở nói. "Anh ơi, anh đến đây đã bao lâu rồi?" Thiên Tầm tò mò hỏi. "Cũng rất lâu rồi, lâu đến mức ngay cả chính anh cũng không biết nữa, chắc cũng khoảng mấy trăm năm rồi đó!!" "Hả?" Bọn nhỏ giật mình nhìn Nguyên Bảo, anh ấy là người phàm, đi tới nơi này lại có thể sống lâu như vậy. Nguyên nhân là gì đây? "Anh cũng thấy rất kỳ quái, đây là vì cái gì?" Nguyên Bảo thấy trong mắt các em trai, em gái có sự tò mò nên cậu lại giải thích thêm. "Nếu như không biết là tại sao? Vậy thì chỉ có một giải thích là ý trời." Bạch Tuyết cười nói. Lang Vương khom lưng, ngồi xổm xuống, lấy giày nhỏ trên chân Bạch Tuyết rút ra, nâng tay lên nhẹ nhàng cầm chân của cô. Đôi tay anh bọc lại những vết phồng trên chân cô rồi vận khí. Rất nhanh, những vết phồng rộp trên chân Bạch Tuyết đã dược chữa khỏi. Bạch Tuyết lúng túng nhìn Lang Vương, anh đau lòng cầm hai chân của cô mà chẳng ngại ngần gì cả, trong khi có cả người làm đang bưng thức ăn đến, còn có mấy đứa nhỏ ở đây nữa. Chóp mũi cô lại đỏ lên. Thật ra thì, có rất nhiều lần cô tháy rất sợ hãi, sợ mình không về được! Sợ hãi đến mức tưởng chừng như anh đến giúp cô. Nhưng mà, lại đứng ở lập trường của anh mà nghĩ, cô phải kiên cường, cô không nên làm gánh nặng của anh, cô cấp cho bọn nhỏ một mái nhà, một danh phận quang minh chính đại, cho nên cô phải gắng gượng vượt qua. "Không đau......" Âm thanh yếu ớt mềm dẻo từ trong miệng Bạch Tuyết truyền tới. "Đồng ý với anh, không cần phải đi khảo sát nữa. Em là cô dâu của anh, chọn xong ngày tốt rồi chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ." Lang Vương đứng dậy đi vào trong phòng, chốc lát trong tay cầm ra một đôi giày mềm mại, đi tới trước mặt Bạch Tuyết lần nữa, ngồi xổm xuống, cẩn thận mang vào cho Bạch Tuyết. "Tin tưởng anh, anh có thể bảo vệ em." Lang Vương cường điệu nói lại một lần nữa. "Dạ, đây không phải là vấn đề mà anh có thể giúp hay không. Đây là khảo sát để chứng minh tình yêu em giành cho anh là bao nhiêu, nếu như mà em là người phụ nữ của Lang Vương thì em phải giống như những người phụ nữ kia, phải dienn;dan;le;quy;don chứng minh mình, chứng minh cho bọn họ nhìn thấy, em có thể làm được. Em tin tưởng rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Anh xem, không phải em vẫn có thể an toàn quay trở lại nơi này sao." Bạch Tuyết an ủi Lang Vương. "Em còn nói vậy nữa sao, nhất định mấy ngày nay em đã phải chịu khổ rất nhiều......" Lang Vương đứng dậy, ôm người phụ nữ nhỏ vào trong ngực. "Cái này thì có gì mà khổ chứ? Không có khó khăn gì có thể ngăn cản chúng ta ở chung một chỗ. Một ngàn năm trước kia, Ngọc đế không cho phép em gả cho Lang Vương, một ngàn năm về sau, em nhất định phải gả cho anh. Xin cho em một cơ hội để chứng minh mình." Bạch Tuyết kiên định nói. Bạch Tuyết đưa tay lên vòng chắc hông của Lang Vương, hai ngày nay, cô thật sự rất nhớ anh. "Mẹ, hai ngày nay mấy người phụ nữ của ba tặng cho chúng con rất nhiều thứ." Niệm Niệm nhàn nhạt nói. "Hả?" Bạch Tuyết rời khỏi lồng ngực Lang Vương, tò mò nhìn về phía Niệm Niệm. "Đúng vậy nha, mẹ, thỉnh thoảng cả ba đứa con đều có." Thiên Tầm bập bẹ nói. "Họ đưa cho tụi con những thứ gì?" Bạch Tuyết tò mò hỏi. "Chúng con còn chưa có mở ra coi, hình như cũng đã ném hết vào trong một phòng rồi. Không phải là đồ của mẹ đưa, thì chúng con sẽ không thích!" Bọn nhỏ đều hiểu những người phụ nữ của ba kia, là đang giành cha của chúng cùng với mẹ, nên chúng mới không tiếp nhận ý tốt của các cô ấy! "Không thể không có lễ phép như vậy được, mặc dù mẹ cũng không ưa thích những người đó, chỉ là trước mắt cũng không có trở ngại hay rắc rối gì cả, nhưng các con là con cháu, nhớ phải cám ơn họ." Bạch Tuyết kiên nhẫn nói. "Vâng, chúng con biết rồi ạ." Lang Vương gật đầu một cái, đây chính là phương thức giáo dục đứa bé của Bạch Tuyết, anh rất ưa thích, bất luận là lúc nào, địa điểm ở đâu, cô đều giáo dục đứa bé phải có lễ phép cơ bản nhất. Nhìn bọn nhỏ lấy ra tượng gỗ thần kỳ học điều khiển cùng với Nguyên Bảo. Bạch Tuyết nhẹ nhàng lôi ống tay áo Lang Vương hạ xuống, ý bảo bọn họ đi vào bên trong nói chuyện. Đi vào phòng trong. "Dạ, bọn nhỏ còn nhỏ, có rất nhiều chuyện vẫn chưa từng trải qua, chúng em đi đến nơi đây, khẳng định trong lòng những người phụ nữ kia cũng kìm nén bực bội, hận chúng em không chết được. Cho nên, mặc kệ người nào đưa đồ ăn cho con, anh đều phải cẩn thận một chút, tốt nhất nên đưa đồ ăn của bọn nhỏ cho bà nội chúng tự tay xử lý." Bạch Tuyết nhẹ giọng nói ra. "Yên tâm, anh sẽ không để cho em và các con xãy ra chuyện." Lang Vương nhìn Bạch Tuyết lo lắng cho con, anh rất đau lòng, thật ra thì ddlee;quy;don những chuyện này Lang Vương đều đã nghĩ đến, những người phụ nữ kia rõ ràng là không dám hành động, nhưng mà không chắc chắn sau lưng có giở trò hay không, cho nên anh đã sắp xếp Tiểu Tiên Tử Quả Quả và A Hồ tự mình phụ trách ăn uống của các con. Người khác đưa thức ăn nhất định không cho phép chúng ăn. "Dạ, cám ơn anh." Bạch Tuyết biết đối với Lang Vương mà nói cô và bọn nhỏ quan trọng bao nhiêu, nhưng mà, hôm nay cô lại còn dài dòng một hồi với anh. "Giữa em và anh không cần phải nói hai chữ này, về sau em hãy nhớ, vĩnh viễn đều không cần nói với anh." Lang Vương không cần Bạch Tuyết nói như vậy, lời này làm cho anh có cảm giác giữa bọn họ có khoảng cách. Lang Vương nhẹ nhàng giữ chặt cái ót của Bạch Tuyết, lấy môi của chính mình dịu dàng bao trùm lên. Nhẹ nhàng hôn, giống như dòng điện thật nhỏ từng điểm từng điểm làm tê dại người phụ nữ nhỏ của anh. Nói thật ra là anh rất đói bụng, rất rất đói, chỉ là, anh biết nhất định hai ngày nay người phụ nữ nhỏ của anh đã mệt muốn chết rồi, cho nên anh đè nén thú tính của mình. Bạch Tuyết động tình nhắm mắt lại, khóe mắt lộ ra một tia mê hoặc và quyến rũ. Lang Vương thấy dáng vẻ này của cô, vốn là thân thể đang nóng thì lại càng nóng thêm nữa. Chợt, hai mắt Bạch Tuyết mở ra. "Dạ, nơi diễn ra khao sát lần thứ hai là ở đâu vậy anh?" Bạch Tuyết cho rằng nên biết nơi khảo sát tiếp theo là ở đâu. "Đồng ý với anh, hủy bỏ khảo sát, chọn xong ngày chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ." "Không —— em nhất định muốn cho bọn họ biết rằng em xứng đáng với anh. Em cũng không phải dễ xem thường như vậy." Bạch Tuyết phồng má, giống như chiến sĩ bị xem thường, không phục lắm. Lang Vương biết không thể lay chuyển được cô, do dự một chút, từ khẽ răng phun ra ba chữ: " Đảo quái thú."