Editor: Nguyễn Yên Thương
Xà Vương nghe thấy Bạch Tuyết nói rất có lý, còn nói anh ta chung thủy hơn Lang Vương, vì vậy liền có thiện cảm với Bạch Tuyết.
"Không ngờ cô lại hiểu chuyện như vậy, hôm nay tôi sẽ không ăn cô. Lại nói, cô nhìn lại cô đi, người cũng chẳng có bao nhiêu thịt, còn chưa đủ để tôi nhét kẻ răng!" Xà Vương chợt thay đổi giọng điệu, trêu đùa nói.
"Tôi biết tôi không được mập lắm, nhưng anh cũng đâu có nhiều thịt nha!" Hừ! Bạch Tuyết khinh thường nhìn Xà Vương, dùng mánh khoé so sánh thân thể tầm thường, lại còn không biết xấu hổ nói cô ít thịt!
"À, vậy tôi có nên cho cô thấy hình dáng thật sự của tôi không?" Xà Vương trêu đùa nói.
"Hình dáng thật? Chẳng lẽ ngài còn có dáng vẻ khác?" Bạch Tuyết tò mò hỏi.
"Vì để thuận tiện di chuyển nên mới biến thành hình dáng này, thật ra thì, đây mới thật sự là tôi......" Xà Vương nói xong, cơ thể lui về phía sau vài mét, sau đó thân thể bắt đầu vươn cao, thay đổi kích thước, trở nên to lớn hơn......
Bạch Tuyết choáng váng, má ơi, so với cây trong rừng anh ta còn...... cao......
Hai mắt Bạch Tuyết tối sầm lại, lập tức bị hôn mê.
Xà Vương vốn tưởng rằng Bạch Tuyết là người ddiieenndaanleeqquuyyddoon có lá gan khá lớn, bởi vì khi biết anh là Xà Vương thì cô cũng không có vẻ bất ngờ lắm, cho nên mới không chút do dự nào mà biến thân, vốn nghĩ rằng để cho Bạch Tuyết thấy được một mặt uy phong (uy vũ, oai phong), biểu hiện oai phong một chút, ai ngờ lại dọa cô gái nho nhỏ này ngất đi!
Đưa lưỡi rắn ra ở giữa mũi Bạch Tuyết rồi nhẹ nhàng thổi, Bạch Tuyết bị buộc mở mắt ra.
Thấy cái miệng thật lớn, lưỡi rắn thật dài.
"Tôi, ôi má ơi......" Hai mắt Bạch Tuyết lại tối sầm, tiếp tục hôn mê bất tỉnh.
Xà Vương cười đùa giỡn một tiếng, nhanh chóng biến hình.
"Người phụ nữ này, tỉnh lại một chút?" Một bàn tay thon dài vỗ nhè nhẹ vào gò má trắng của Bạch Tuyết.
"Ừ......"
Lông mi thật dài nhấp nháy một chút, đập vào mi mắt là một người đàn ông rất đẹp trai.
"Á —— anh là ai?" Bạch Tuyết chợt tỉnh táo.
"Cô còn chưa nói cho tôi biết tên của cô là gì?" Xà Vương sau khi biến thân liền hỏi.
"Vừa rồi anh có thấy một con rắn lớn biến hóa cao hơn những cái cây ở đây, cái miệng của nó rất to, to đến mức có thể ăn được một đầu voi. Không trách được nó nói thịt tôi quá ít, khó trách được." Bạch Tuyết thầm nói.
"Khụ khụ!! Anh ta không có hứng thú đối với con voi." Xà Vương cười cười.
"Đúng vậy nha, nó vốn là muốn ăn tôi, nhưng lại nói thịt của tôi quá ít, nên không ăn tôi. Chỉ là, xém chút nữa đã bị nó hù chết!" Bạch Tuyết lau vệt mồ hôi. Bộ dáng sợ bóng sợ gió một hồi.
"Là cô nói tôi không có mấy lượng thịt, cho nên tôi mới cho cô xem hình dáng thật sự của mình. Mới chỉ như vậy đã sợ hãi rồi sao? So với lúc nãy không phải chỉ là một lớn một nhỏ thôi sao."
"Anh là … là Xà Vương. Trời ạ, là yêu thật tốt, có thể biến hóa bản thân trở nên đẹp mắt như vậy." Bạch Tuyết cũng nghe được giọng dien;dan;le;quy;don nói Xà Vương của anh ta rồi, quan sát toàn thân Xà Vương, cặp chân, hai cái tay, có tóc, mắt và lỗ mũi cũng thật đáng yêu.
Nhưng mà vẫn không có khí phách giống như Lang Vương của cô, Lang Vương không những có khí phách mà còn có cả sự quyến rũ nữa.
Bị Bạch Tuyết nhìn chăm chú như vậy, Xà Vương sửng sốt. Chẳng lẽ cô ta thích anh rồi sao.
"Hả? Người phụ nữ này, không cho phép cô thích Bổn Vương, Bổn Vương là rất chung thủy, trong lòng Bổn Vương đã có người phụ nữ yêu thích rồi. Với lại cô không phải là món ăn của tôi sao, ngộ nhỡ ngày nào đó tôi đói rồi, biến cô trở thành thức ăn, không phải là cô sẽ rất thảm sao!" Xà Vương cười đùa nói.
"Stop! Tự mình đa tình, người nào thích anh, chỉ cần tôi rời khỏi nơi này an toàn, tôi liền có thể tổ chức lễ kết hôn cùng người đàn ông của mình rồi. Hì hì......" Nghĩ đến việc muốn kết hôn cùng Lang Vương, trong lòng Bạch Tuyết vui vẻ cực kỳ.
"Người đàn ông của cô cũng ở Yêu Giới này? Theo tôi được biết, nơi này trừ hai người phàm làm tượng gỗ, bây giờ có thêm cô thì không còn chỗ nào có người phàm nữa!" Xà Vương nói xong, Nguyên Bảo đã quay trở lại, cậu đứng ở bên cạnh Bạch Tuyết, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mắt.
"Chị, cách xa anh ta một chút, anh ta không phải là người. Nơi này trừ chúng ta ra, không có ai là người cả, tất cả đều là yêu quái." Nguyên Bảo kéo Bạch Tuyết một phen.
"Nguyên Bảo, không có việc gì đâu, anh ta là Xà Vương, sẽ không làm hại chúng ta đâu." Bạch Tuyết giới thiệu đơn giản.
"Dạ, em tin tưởng chị." Nguyên Bảo nói xong, nhưng đôi tay lại nắm thật chặt cây búa của ông nội.
"Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, người đàn ông của cô là ai?" Xà Vương tò mò hỏi.
"Thực ra người đàn ông tôi yêu không phải là người phàm, anh ấy là yêu, là Lang yêu. Hì hì...... Tôi còn sinh ba đứa con cho anh ấy nữa. Vì anh ấy nên tôi mới đi đến nơi này, nhưng mà, những trưởng lão kia muốn tôi trải qua khảo sát mới có thể đồng ý cho tôi kết hôn cùng người anh ấy, cho nên tôi liền đến nơi này, ra khỏi nơi này chính là khảo sát lần thứ nhất, chỉ cần tôi có thể còn sống rời khỏi rừng sâu núi thẳm này, tôi đã vượt qua cửa thứ nhất rồi." Bạch Tuyết nháy mắt nói.
"Người đàn ông của cô lại là Lang Vương!" Xà Vương nghe được khảo sát của nguyên lão, lập tức hiểu được người Bạch Tuyết muốn kết hôn là ai.
"Đúng, người đàn ông của tôi là Lang Vương. Sau khi đi theo anh ấy đi đến nơi này, tôi mới phát hiện thì ra anh ấy lại có kia nhiều người phụ nữ như vậy, thực sự thì tôi rất ghen tị, tôi đã nói với Lang Vương rằng, tôi muốn giải tán hậu cung của anh ấy. Tôi muốn làm người phụ nữ duy nhất của anh ấy. Ở chỗ mà tôi sống trước đây, một người đàn ông chỉ được cưới một người phụ nữ, tuyệt đối không có khả năng cưới thêm người ddiieenndaanleeqquuyyddoon khác. Tôi không thể chấp nhận được việc Lang Vương có quan hệ với nhiều phụ nữ như vậy. Cho nên nếu như tôi còn có thể sống rời đi lúc này, hơn nữa còn kết hôn với Lang Vương, nhất định tôi sẽ giải tán hết những phi tử kia, để cho các cô ấy đi tìm người mình yêu, lấy được người đàn ông của mình. Mà không phải là nhiều người phụ nữ cùng chung sống với một người đàn ông."
Nghe được lời nói của Bạch Tuyết, Xà Vương có cảm giác rất mới mẻ độc đáo, sao người phụ nữ này lại có loại ý nghĩ kỳ quặc này chứ, dám giải tán hậu cung của Lang Vương, để làm được điều này thì cần có bao nhiêu sự can đảm đây, vì muốn kết hôn với Lang Vương, cô lại dám một mình đi vào rừng sâu núi thẳm này. Xem ra cô ta rất yêu Lang Vương nha.
Xà Vương bị cảm động rồi.
"Tôi ủng hộ cô, cần tôi giúp gì thì cứ nói."
"Cám ơn anh, thật ra thì, chỉ cần anh không ăn tôi thì đã là giúp cho tôi rồi. Hơn nữa tương lai sau này khi tôi giải tán hậu cung của Lang Vương, anh cần phải đưa người phụ nữ mà anh yêu mến về lại bên cạnh mình, sau đó phải yêu cô ấy thật nhiều nha." Bạch Tuyết cười nói.
Xà Vương bị lời nói của Bạch Tuyết làm cho cảm động, cũng không nói gì, trực tiếp mang theo Bạch Tuyết từ trong rừng sâu đi đến một chỗ khác, nhờ có Xà Vương trợ giúp, nguy hiểm ở phía sau Bạch Tuyết đều được giải quyết dễ dàng, một số tiểu yêu cũng không dám cản trở.
Ai cũng biết Xà Vương, là chúa tể của rừng sâu núi thẳm này, pháp lực cao thâm, tu luyện gần ngàn năm.
Cuối cùng Bạch Tuyết và Nguyên Bảo cũng thấy được một tia ánh mặt trời, trong núi sâu mặt trời cũng bị lá cây rậm rạp che kín, sáng sáng mà cô hay thấy trong rừng, đều là từ ánh sáng của phản chiếu của lá cây, chợt thấy một mảng ánh sáng lớn như vậy, Bạch Tuyết gần như muốn đứng lên hoan hô.
Cô đi ra khỏi rồi.
Cô còn sống đi ra, cô đã ở trong rừng sâu núi thẳm hai ngày một đêm rồi.
"Xà Vương, cám ơn anh, nhớ lời nói của tôi, nhất dienn;ddan;le;quyy;ddoon; định tôi sẽ hết sức giành lại hạnh phúc thuộc về tôi."
Xà Vương gật đầu một cái.
Bạch Tuyết và Nguyên Bảo đi về phủ của Lang Vương.
Thời điểm chưa đi đến ranh giới của Lang yêu, từ dưới đất chợt tỏa ra một con kiến màu đen, đầu con kiến này rất lớn, tốc độ chạy cũng rất nhanh, thấy vậy Bạch Tuyết liền lôi kéo Nguyên Bảo bỏ chạy, nhưng tốc độ của con kiến lại nhanh hơn tốc độ của bọn họ, chỉ một lát sau Bạch Tuyết và Nguyên Bảo đã bị con kiến bao quây.
Bọn họ bị bao vây, không gian càng ngày càng nhỏ, Bạch tuyết cảm thấy mình và Nguyên Bảo sắp bị con kiến đen tấn công, bống nhiên Bạch Tuyết nghĩ đến trước khi cô đi bọn nhỏ có nói đến, thời điểm khẩn cấp hãy lấy lá cây ra rồi ngậm vào trong miệng, như vậy có thể thoát được.
Bạch Tuyết cuống quít lấy lá cây ra, đặt một mảnh ở trong miệng, lại lấy ra một mảnh nhét vào trong miệng Nguyên Bảo.
Chỉ thấy vốn là con kiến đang di chuyển thì lại ngừng lại, hơn nữa cũng bắt đầu từ từ lui về phía sau.
Con kiến mặc dù không có tấn công bọn họ, nhưng mà, bọn họ cũng nhường đường ra cho Bạch Tuyết.
Nguyên Bảo nhanh trí khẽ động.
Nhớ lời ông nội nói rằng tượng gỗ thần kỳ có thể bay được, vì vậy, lấy ra hai tượng gỗ hình con chim, nâng niu trong tay.
"Chị, ông nội em nói tượng gỗ thần kỳ này có thể bay, chúng ta hãy thử một lần. Chị, chị hãy cầm một cái đi." Nguyên Bảo đưa cho Bạch Tuyết một cái.
Bạch Tuyết nhìn tượng gỗ được nâng niu trong lòng bàn tay có chút kích động muốn cười thành tiếng, mặc dù bọn họ có thể bay, nhưng mà chúng nhỏ như vậy, làm thế nào mà ngồi lên được chứ.
"Tượng gỗ tượng gỗ bản lĩnh thần thông, mau mau dẫn chúng ta rời khỏi chỗ này." Nguyên Bảo lẩm nhẩm.
Bỗng nhiên có một trận gió xoáy, thân thể Bạch Tuyết biến nhỏ lại, tượng gỗ trong tay chợt trở nên to lớn, so với thân thể cô thì ước chừng có chiều cao còn lớn hơn, Nguyên Bảo không chút do dự leo lên cưỡi, chỉ chốc lát cái cậu cưỡi đã bắt đầu cất cánh.
"Chị, nhanh leo lên đi." Theo Nguyên Bảo hô to, Bạch Tuyết leo lên cưỡi, tượng gỗ bay lên. Rời khỏi mặt đất.
Tượng gỗ thần kỳ mang theo Bạch Tuyết bay về phía phủ Lang Vương.
Rất nhanh đã đến phủ Lang Vương, tượng gỗ chần chừ bay ở phía trên phủ Lang Vương.
Bạch Tuyết thấy phía dưới có rất nhiều người.
Có người hô to: "Đại Vương, ngài không thể đi vào khu rừng đó được, tổ tông có quy định, ngài không thể đặt chân vào nơi đó, nếu không ngài sẽ bị tước đoạt tư cách làm Đại Vương." Bạch Tuyết nghe được loáng thoáng một chút, chẳng lẽ Lang Vương muốn đi tìm cô?
Lại có người kêu: "Đại Vương, nếu như ngài dienn;ddan;le;quyy;ddoon; muốn đi, thì không thể tiếp tục làm Đại Vương, Lang Tộc chúng ta sẽ phải đổi chủ nhân. Xin Đại Vương nghĩ lại, ngàn vạn lần không được làm trái với lời giáo huấn của tổ tiên."
"Tất cả câm miệng, Bổn Vương đã quyết định, vì Bạch Tuyết, Bổn Vương thà rằng không làm Lang Vương chứ không thể để cô ấy xãy ra chuyện được." Đứng sau lưng Lang Vương còn có ba đứa trẻ, dĩ nhiên là bọn nhỏ rồi.
"Các ông, các bà, đây là chuyện nhà của chúng tôi, tại sao lại lôi kéo lời giáo huấn của tổ tiên Yêu Giới vào chứ? Nếu như các người không thấy người nhà của mình, các ngài có thể gấp gáp hay không? Sẽ không đi tìm hay sao? Chẳng lẽ giáo huấn của tổ tiên có dạy khi người thân của mình gặp chuyện không may thì khoanh tay đứng nhìn sao?" Ức Ức bén nhọn đi tới giữa sân, lớn tiếng nói. Cậu biết âm thanh của cậu nhỏ, nếu như không nói lớn tiếng, đoán chừng người trong Lang Tộc đứng ở phía sau sẽ không nghe được.
"Tôi cùng ba đi tìm mẹ của chúng tôi, việc này với việc ba tôi có làm Lang Vương hay không, có cái gì lien quan đến nhau chứ? Nếu như bởi vì ba tôi làm Lang Vương không được tốt, các người muốn phế bỏ ông ấy, tất nhiên ba tôi sẽ không có lời nào để nói! Nhưng các người lại muốn thay đổi Lang Vương bởi vì ông ấy đi cứu mẹ của tôi, vậy thì không phải là quá vô lý sao. Mặc dù Thiên Tầm cũng không hiểu cái gì đang xãy ra, cũng còn là một đứa bé chỉ mới biết ăn, nhưng mà, tôi biết rõ nếu như người thân có chuyện, chúng ta nhất định sẽ không đứng ở ngoài mà nhìn như vậy." Thiên Tầm cũng bén nhọn nói, hơn nữa đi tới bên cạnh Ức Ức. Đứng lại, bày tỏ cô và Ức Ức là cùng một lòng.
"Các vị nguyên lão ở đây, nếu như đây chính là quy tắc Lang Tộc của các người, nhìn thấy người thân gặp nguy hiểm đều không lo lắng, không đi tìm, như vậy chúng tôi cũng không cần phải yêu thích nơi này, chúng tôi tự nguyện đi theo cha và mẹ rời khỏi nơi này. Chỉ là, tôi tin tưởng ba của chúng tôi là một người đàn ông trọng ;;ddlequydon; tình trọng nghĩa, dân chúng nơi này nhất định cũng là có tình có nghĩa giống như vậy. Hôm nay, nhất định chúng tôi phải đưa mẹ quay trở về, đi hay là ở, hay là chờ chúng tôi trở lại rồi hẳng nói tiếp." Niệm Niệm bén nhọn nói xong, cũng đi tới đứng ở phía sau Ức Ức và Thiên Tầm, ý của cậu cũng là ủng hộ ba đi tìm mẹ.
Để cho Bạch Tuyết tiếp nhận đi khảo sát, Lang Vương đã thấy hối hận muốn chết.
"Các con, chúng ta đi. Đi tìm mẹ của mấy đứa." Lang Vương hô to một tiếng, nói ra lời nói muốn nói nhất trong hai ngày một đêm này, chính là đi tìm người phụ nữ nhỏ của anh, mặc dù cô chỉ mới rời đi một tối hai ngày nhưng giống như là mấy thế kỷ đã trôi qua vậy.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
118 chương
40 chương
91 chương
30 chương
97 chương