Một tiếng quát “Lái thuyền!” vang lên, ca-nô nhanh chóng rời khỏi đám người Khang Nghị đang đứng trên du thuyền.
Đôi mắt to của Bạch Tuyết thấm đầy nước mắt, im lặng rơi xuống, Lang Vương chìa tay gạt đi nước mắt của cô, ai ngờ lúc đụng vào gò má cô, tay của anh bỗng giật nảy, da thịt của cô thật mát, không có một chút nhiệt độ nào, thấp đến mức dọa người.
Thấy nhiệt độ cơ thể của cô gái nhỏ thấp như vậy, quả thực anh rất hoảng sợ!
“Tuyết nhi!” anh hét lên một tiếng, âm thanh lớn như tiếng sét đánh, cánh tay ôm thân thể cô càng tăng thêm lực, không sợ làm đau cô gái nhỏ, chỉ lo cô sẽ lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Bạch Tuyết vẫn bất động như cũ không lên tiếng, chỉ là rơi lệ.
Bất đắc dĩ!
Nhịn đau giơ tay lên, dùng sức đập gương mặt Bạch Tuyết, anh nhất định phải làm cô tỉnh lại, không thể để cho cô hành hạ mình đến chết như vậy!
“Người phụ nữ này, anh nói cho em biết, bọn nhỏ không có việc gì, chẳng lẽ em đã quên anh là ai? Nói cho em biết, cái bộ dạng này của em, làm sao xứng làm người phụ nữ của anh.” Lang Vương lớn tiếng quát.
Bạch Tuyết biết bọn nhỏ xảy ra chuyện, cô rất sợ, sợ bọn nhỏ bị yêu quái hại!
Bởi vì cô chiếm lấy Lang Vương, bởi vì cô sinh con cho Lang Vương!
Phim truyền hình Chân Huyên trên tivi cũng như vậy, phụ nữ ở giữa, vì một người đàn ông mà tranh giành tình cảm, cuối cùng vật hi sinh đều là những đứa nhỏ đáng thương!
Bỗng nhiên cô có một loại dự cảm không tốt!
Nhất định bọn nhỏ đã bị yêu quái bắt đi rồi!
Đều do cô không tốt, không ở bên cạnh chăm sóc bọn nhỏ, cô không phải người mẹ tốt, không xứng làm mẹ của bọn chúng!
Nghĩ tới đây, òa một tiếng, cô ôm lấy Lang Vương khóc lớn.
Nhìn cô gái nhỏ òa lên khóc lớn, Lang Vương thở ra một hơi thật dài. Có thể khóc là tốt rồi, có thể khóc là tốt rồi, chỉ sợ cô đau đến mức không khóc được, nghẹn như vậy sẽ hỏng mất!
Bộ dáng lúc nãy của cô gái nhỏ làm anh thực sự sợ hãi!
Lãnh Tịnh lại gọi điện thoại tới, nói bọn nhỏ đã được đưa đến bệnh viện.
Lang Vương nổi giận, tại sao phải đưa đi bệnh viện? Chẳng lẽ cậu ta quên mình là yêu rồi sao?
Yêu quái có biện pháp cứu bọn nhỏ tốt hơn.
“Đại ca, bọn nhỏ ăn phải thức ăn có độc, Vương, cho dù ngài có lợi hại hơn nữa thì vẫn phải rửa dạ dày cho bọn nhỏ, nếu không thì về sau độc tố sẽ lưu giữ ở trong người, rất nguy hiểm.” Lãnh Tịnh kiên nhẫn giải thích.
Bạch Tuyết và Lang Vương rất nhanh đã tới bệnh viện.
Lúc đầu ba gọi điện tới nói bọn nhỏ mất tích cho Bạch Tuyết, bây giờ biết con được Lãnh Tịnh đưa đến bệnh viện, biết con còn sống, cô thở phào một hơi, cô biết người đàn ông bên cạnh cô là Lang Vương, nhất định sẽ có biện pháp bảo đảm bọn nhỏ không có chuyện gì.
“Anh có biện pháp cứu bọn nhỏ đúng không?” Bạch Tuyết tràn đầy hi vọng nhìn về phía Lang Vương.
Lang Vương nhướn mày, bộ dáng này của cô gái nhỏ, rõ ràng cô cũng là một đứa trẻ không chịu lớn!
“Yên tâm, con sẽ không có chuyện gì.”
Đi vào bệnh viện, bọn nhỏ đều được đưa vào phòng phẫu thuật.
Tuy Bạch Tuyết sợ hãi, nhưng, biểu hiện rất bình tĩnh, cô biết không thể quấy rầy bác sĩ cứu bọn nhỏ.
Một tay Lang Vương ôm lấy Bạch Tuyết đang run rẩy, một tay đút vào trong túi quần, tuy nhìn bộ dáng rất lạnh lùng, nhưng bàn tay trong túi quần lại đang hung hăng nắm chặt thành quyền, hận không thể đánh chết tên khốn đã đầu độc con của anh.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tôi để cậu âm thầm bảo vệ bọn nhỏ, cậu làm việc kiểu gì vậy?” Lang Vương lạnh giọng quát.
“Đại ca, hôm nay bọn nhỏ chơi rất ổn, cũng không có tiếp xúc với người nào khả nghi, vừa rồi bác sĩ nói, bọn nhỏ ăn phải đồ ăn có thuốc độc, nên mới bị trúng độc như vậy. Lúc ấy tôi phát hiện ba đứa trẻ chơi ngoài cửa nhà ông ngoại chúng, tôi trốn trong một nơi bí mật gần đó, hoàn toàn không hề thả lỏng. Sau đó, bỗng nhiên Thiên Tầm ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, tay chân run rẩy.
Sau đó là Niệm Niệm, cuối cùng là Ức Ức. Ba đứa trẻ đều ngã xuống mặt đất, tôi cuống quýt chạy tới đó, đưa bọn trẻ tới nơi yên tĩnh, bắt đầu kiểm tra chúng, cũng dùng pháp lực để giải độc cho chúng, thế nhưng, độc tố quá sâu, trong dạ dày, trong ruột cũng có, cho nên tôi mới đưa bọn nhỏ tới bệnh viện, trong bệnh viện có dụng cụ rửa dạ dày tốt nhất, tuy rất đau, nhưng như vậy có thể bảo vệ được tính mạng của bọn nhỏ!”
Nghe Lãnh Tịnh nói vậy, Bạch Tuyết lấy hai tay che miệng lại, không để cho mình khóc ra thành tiếng, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến bác sĩ cứu bọn nhỏ.
Lang Vương thấy cô gái nhỏ sợ hãi khóc lên thì liền nhíu lông mày.
“Đi thăm dò, hôm nay bọn nhỏ ăn cái gì, lập tức tra rõ ràng cho tôi, tìm người đã hạ độc.” Lang Vương cắn răng gầm nhẹ.
Bạch Tuyết dán mặt vào trong lồng ngực của Lang Vương, vô cùng tự trách.
Cô cho rằng đây đều là lỗi của cô, cô yêu người đàn ông nguy hiểm này, anh là Lang Vương, hậu cung có nhiều nữ yêu tinh như vậy, cho dù ai muốn giết cô thì đều dễ như trở bàn tay.
Hôm nay, cái người thâm độc đã hạ độc kia, nhất định là hướng về phía cô. Cô ở cùng với Lang Vương, đương nhiên những yêu quái kia không dám xuống tay với cô, cho nên... Cho nên con của cô liền trở thành mục tiêu!
Đều là lỗi của cô!
Là lỗi của cô!
Cô yêu Lang Vương, dù biết rõ, người đàn ông có thân phận như vậy sẽ rất nguy hiểm, ở cạnh anh là nguy hiểm trùng trùng! Là cô đẩy bọn nhỏ vào nơi đầu sóng ngọn gió, cũng là cô ngây thơ quá mức, vốn cho rằng cứ sống yên ổn như vậy cùng Lang Vương là không sao, bọn nhỏ lợi hại, Lang Vương cũng lợi hại, cho nên cô mới không sợ những yêu nữ kia.
Giờ phút này, bọn nhỏ bị hạ độc!
Sống chết chưa rõ!
Tất cả đều do cô quá bất cẩn, quá ngây thơ, nghĩ đến bên cạnh có lẽ sẽ ẩn núp rất nhiều sói đói, chờ để lấy mấy cái mạng nhỏ của bọn họ, những con sói đó đều đã ăn thịt người, đều không hề dễ chọc!
Những yêu quái đáng ghét ấy!
Rõ ràng không dám tới, sợ Lang Vương trừng trị bọn họ, nhưng lại vẫn giở trò vụng trộm!
Ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa lớn của phòng phẫu thuật, mọi chuyện đều đã xảy ra, cô yêu Lang Vương là sự thật. Cô không thể rời bỏ Lang Vương. Cũng là sự thật không thể chối bỏ.
Mọi chuyện đều đã xảy ra, tự trách thì có ích lợi gì?
Cô đã sinh con cho Lang Vương, như vậy có phải cô cũng nên cần có một ít dũng khí của sói mẹ hay không?
Vì con của mình, cô phải kiên cường.
Vì con của mình, cô phải dũng cảm.
Bạch Tuyết đưa tay, hung hăng gạt đi nước mắt, đi đến cửa phòng giải phẫu, cách một cái cửa sổ nhìn vào bên trong, trong miệng bọn nhỏ đều được cắm ống dẫn, bác sĩ chính đang bận rộn rửa dạ dày cho bọn nhỏ.
Không lâu sau, cửa phòng phẫu thuật chậm rãi mở ra, người đầu tiên được đẩy ra chính là Ức Ức.
Bạch Tuyết đi về phía trước, xoay người theo sát xe phẫu thuật.
“Ức Ức...” Nhìn bác sĩ chuẩn bị đẩy con mình đến phòng bệnh, Bạch Tuyết kêu to.
“Xin đợi một chút.”
Y tá đang đẩy giường bệnh dừng lại, nhìn về phía Bạch Tuyết.
“Còn có hai đứa nhỏ chưa hề đi ra, chờ bọn nhỏ ra hết rồi đi cùng nhau.” Bạch Tuyết kiên định nói.
“Đứa trẻ vừa được cấp cứu, cần truyền nước, mọi người cứ chờ ở đây đi.” Y tá giải thích.
“Không được, nhất định phải chờ hai đứa trẻ kia ra nữa.” Giọng điệu Bạch Tuyết vẫn kiên định như cũ, trong giây lát ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo.
Lúc này đang có người đứng phía sau hạ độc con trai của cô, vì vậy Bạch Tuyết trở nên rất nhạy cảm, cô không thể tin người xa lạ được, chẳng may cô y tá này lại là yêu nữ biến thành, mà con trai lại đang trong tình trạng nguy hiểm, vậy thì chẳng phải là để mặc người ta chém giết hay sao?
“Cô không thể làm như vậy được, cô đang làm ảnh hưởng đến việc chữa trị cho bệnh nhân đó!” Y tá nói thêm, hiển nhiên là đã không còn kiên nhẫn.
“Tôi tin rằng con trai tôi có thể chịu được, tôi phải chờ bọn trẻ cùng ra.” Bạch Tuyết mím chặt môi, không có ý định giải thích lại với cô ta.
Lang Vương vẫy tay, cô y tá kia liền rời đi.
Y tá rời đi, Bạch Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Lang Vương.
“Dạ, anh mau đến nhìn xem Ức Ức có sao không?” Sự sắc bén lúc nãy của Bạch Tuyết biến mất, trên mặt tràn đầy lo lắng cùng đau lòng.
Lang Vương xoay người, nắm bàn tay nhỏ của Ức Ức trong tay mình, từ từ vận hành chân khí trong thân thể Ức Ức.
Sau đó, Thiên Tầm cùng Niệm Niệm được đẩy ra, bọn nhỏ được đưa đến cùng một phòng bệnh.
Đương nhiên Lang Vương cũng truyền chân khí vào thân thể Niệm Niệm và Thiên Tầm.
Thấy bọn nhỏ có dấu hiệu sắp tỉnh, cuối cùng trái tim Bạch Tuyết cũng hạ xuống.
Cái người đứng phía sau hạ độc con cô, cô nhất định sẽ không tha cho cô ta.
“Lãnh Dạ, chắc chắn anh biết đó là ai? Nói cho em biết đi.” Bỗng nhiên Bạch Tuyết đứng dậy, sắc bén hỏi Lang Vương.
“Việc này cứ giao cho anh, em yên tâm, người hạ độc con, anh nhất định sẽ không bỏ qua, em cứ chăm sóc bọn nhỏ cho tốt.” Đúng vậy, Lang Vương đã đoán được là ai.
“Lãnh Dạ.” Bạch Tuyết sa sầm nét mặt, con ngươi xinh đẹp tối lại.
“Em là mẹ của các con, con của em xảy ra chuyện, sao em có thể không biết những người phụ nữ đó nhắm tới em, bởi vì bên cạnh em có anh, cho nên bọn họ mới có thể ra tay với con của em. Hèn hạ!” Cô ngẩng mặt lên, kiên định nhìn Lang Vương.
“Anh không muốn để em cuốn vào chuyện này!” Lang Vương nói nhỏ. Đây là người phụ nữ và con của anh, bảo vệ bọn họ là nghĩa vụ cùng trách nhiệm của anh, sao anh có thể nhường lại cho cô gái nhỏ được cơ chứ!
“Em đã cuốn vào rồi, không thể lùi bước được nữa, nếu không bọn họ sẽ cho rằng em sợ bọn họ. Con của em đang nằm ở đây, em nhất định phải xả cơn giận này cho các con. Còn anh, bọn họ càng như vậy, em càng muốn độc chiếm anh, ai cũng đừng nghĩ sẽ cướp được anh khỏi em! Mặc dù là em đến sau, nhưng e rằng bọn họ không biết câu thành ngữ “hậu sinh khả úy”(*) nhỉ.
(*) Hậu sinh khả úy: Nghĩa là lớp người sau (người trẻ) nhưng lại rất đáng phục, đáng nể, tài giỏi, những bậc thế hệ đi trước không thể xem thường. Từ “Hậu sinh” có nghĩa là sinh sau, chỉ lớp người trẻ, hay thanh thiếu niên. Còn chữ “Úy” có nghĩa là kính phục.
Muốn dùng cách này để khiến em lùi bước, đừng hòng!
Em đã dám sinh con ra, như vậy việc bảo vệ bọn nhỏ cũng là nghĩa vụ và trách nhiệm của em.” Lời nói của Bạch Tuyết giống hệt suy nghĩ trong lòng Lang Vương.
Lang Vương chỉ nghĩ là, phải bảo vệ người phụ nữ và con của mình thật tốt, nhưng lại không nghĩ rằng Bạch Tuyết cũng nghĩ như vậy, phải bảo vệ thật tốt bọn nhỏ.
Cô đã trở nên dũng cảm, kiên cường rồi.
“Chắc anh biết người đó là ai? Nói cho em biết, cô ta đang ở nơi nào, chắc chắn anh có thể cảm giác được cô ta đang ở đâu?” Bạch Tuyết phẫn nộ hỏi.
“Tuyết nhi, bây giờ ở đây cần em, bọn nhỏ cần em, hiện tại em không thể đi đâu, anh sẽ thay em và bọn nhỏ trút giận, tin anh.”
“Nếu kẻ điều khiển phía sau lại là người thân của anh, vậy anh có thể nương tay hay không?”
“...”
“Nếu đúng như em nói, đến lúc đó chuyện này sẽ do em xử lý.” Bạch Tuyết nói thêm.
“Anh đi ra ngoài một chút.” Lang Vương nói xong liền đi ra ngoài.
Không phải anh rời đi, anh là tới tìm vị bác sĩ chính đã rửa ruột cho bọn nhỏ, anh muốn biết bọn nhỏ trúng phải độc gì? Là độc của nhân gian, hay là độc của yêu giới?
Vào phòng làm việc của vị bác sĩ chính lúc nãy, “Xin chào, ông là người lúc nãy đã rửa dạ dày cho ba đứa trẻ?” Lang Vương hỏi.
Bác sĩ gật đầu, thân phận của người đàn ông này, ông biết. Lãnh Dạ, có người nào mà không biết anh, trên tivi, trên tạp chí đều có hình của anh.
“Tôi là bố của ba đứa nhỏ, vô cùng cảm ơn ông, tôi muốn nhìn những thứ đã được lấy ra trong dạ dày của bọn nhỏ, có được không?”
Bác sĩ sững sờ, anh là Lãnh Dạ.
Sao lại là bố của ba đứa trẻ?
Tổng giám đốc tập đoàn Lang thị - Lãnh Dạ, có ba đứa con lớn như vậy khi nào?
***
Jinnn: Các bạn ơi, đừng quên ấn like và share ở dưới phần truyện này để ủng hộ editor nhé! Nếu có nhiều like và share thì ngày mai mình sẽ up tiếp chương mới nha!
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
118 chương
40 chương
91 chương
30 chương
97 chương