Khang Nghị không chút khách khí chĩa mũi nhọn về phía Lãnh Dạ. “Cảnh sát Khang, cậu nói không sai, tôi rất không thích cậu tiếp xúc với em gái ngốc của tôi! Cho nên mới muốn em ấy tỉnh ngộ lại.” Lang Vương nói thẳng những điều không vui trong lòng mình. “Tuyết nhi là người trưởng thành, anh có quyền gì mà can thiệp vào chuyện kết bạn của cô ấy, anh làm như vậy là quá ích kỷ!” Giọng nói của Khang Nghị tràn đầy vẻ bất bình. “Tôi là anh của em ấy, như thế vẫn chưa đủ sao?” Lang Vương lạnh giọng hỏi. “Anh đang nói gì thế, trong lòng mỗi người chúng ta đều hiểu rõ! Làm người thì không nên có thái độ quá phách lối như vậy!” Ý của Khang Nghị là, anh có phải anh trai của Tuyết nhi hay không, ngoại trừ người dì này không biết, còn lại thì trong lòng bọn họ đều hiểu, không thể bởi vì Tuyết nhi theo anh mà liền mất đi quyền lợi kết giao bạn bè! Bạch Tuyết nhìn một lúc, hai người đàn ông này là đang muốn nổ súng ngang nhiên. Một tiếng hô “Dừng lại!” vang lên, khiến cho hai người đàn ông đều nhìn về phía cô. “Các anh đã xong chưa, nói cho các anh biết, cơm nước xong xuôi, ai em cũng không đi theo, em hoạt động tự do.” Bạch Tuyết mở mắt thật to nhìn chung quanh, xem Khang Giai có tới không? Sao Khang Giai lại không đến được, lúc này đang được Đoan Mộc chậm rãi cho ăn, có vẻ rất tốt. Khang Nghị mất hứng trừng Lang Vương một cái, Lang Vương thì làm bộ như không có gì, mục đích của anh đã đạt được, chỉ cần Tuyết nhi không ở một mình với người đàn ông này thì anh liền ok. Tuyết nhi là của anh, đây chính là sự thật không thể thay đổi, trong lòng anh rất đắc ý. Vừa rồi sở dĩ nói như vậy, chủ yếu là cảnh cáo Khang Nghị, nếu muốn làm bạn với Tuyết nhi, thì tốt nhất hãy hãy giữ cho trái tim trong sạch, nếu không bạn bè cũng không được làm! Nhưng vào lúc này, Bạch Lan đi vào nhà ăn. Đột nhiên nhìn thấy Bạch Tuyết và Tuyết Hoa đang ăn sáng cùng nhau, trong lòng nhất thời hoảng hốt, bọn họ có quen nhau? Dường như có vẻ rất vui vẻ? Bị lộ rồi sao? Chột dạ đứng tại chỗ, không biết làm thế nào cho phải? Ai ngờ! Ngay tại lúc cô ta đang do dự không biết có nên ở lại ăn sáng không, thì bỗng nhiên có một giọng nói truyền vào trong tai: “Cứ tới đó ăn cùng bọn họ đi, bà ta vẫn chưa biết Bạch Tuyết là ai? Ở trong mắt Tuyết Hoa, cô chính là con gái của bà ta.” Bạch Lan hoảng sợ nhìn xung quanh, là ai nói chuyện với cô? Rõ ràng vừa rồi giọng nói kia là nói với cô, hơn nữa âm thanh còn có chút quen thuộc, giống như giọng của người phụ nữ xinh đẹp kia? Rõ ràng cô ta không ở đây, sao cô ta có thể nói chuyện với cô? Sờ soạng khắp túi áo của mình, móc móc lỗ tai, kiểm tra xem có phải trên người có máy trợ thính hay loại đồ vật gì như vậy không? Cái gì cũng không tìm thấy! “Chú ý cử chỉ của cô, nhớ kỹ những lời tôi nói với cô, đi đi.” Giọng nói lại truyền đến một lần nữa. Bạch Lan không quan tâm giọng nói truyền đến từ đâu nữa! Cầm lấy khay, tùy ý chọn bữa sáng rồi đi tới. Lúc này, cô ta nào có tâm trạng để ăn điểm tâm! Cầm khay, giả bộ đi xung quanh bàn ăn của Bạch Tuyết. Ai ngờ, ngay tại lúc cô ta chuẩn bị ngồi xuống, Tuyết Hoa lại gọi cô ta. “Bạch Lan?” Bạch Lan lễ phép gật đầu, buông khay trong tay xuống, giả vờ có chút giật mình. “Lãnh Dạ, các cậu cứ từ từ ăn, tôi gặp được một người bạn, tới đó ngồi một chút.” Trên mặt Tuyết Hoa khó giấu vẻ vui mừng, bưng khay đi tới. Bạch Tuyết ngẩn người, sao bọn họ lại quen biết nhau? Dường như còn rất thân? Bạch Lan nhìn thấy Tuyết Hoa đi tới, đã đạt được mục đích, trong lòng mừng thầm. Mặt khác, lòng Bạch Tuyết như bị đâm một cái... Cô không muốn quay đầu, muốn cố gắng giả vờ cái gì cũng không nhìn thấy, nỗ lực để bản thân không nghĩ tới đó chính là người mẹ mà cô ngày đêm nhung nhớ! Từng có lúc, cô như lọt vào trong sương mù, đứng bơ vơ như một bức tượng, chỉ để có thể tìm thấy người mẹ thất lạc, khóc trong lòng, oan ức trong lòng nhưng lại không biết phải thổ lộ với ai.... Mấy lần muốn trì hoãn, nhưng mấy lần lại cứ suy nghĩ lởn vởn, thương tâm là một loại đau đớn không nói thành lời! Đối với mẹ, lúc đầu cô đã muốn thử buông tay, không phải gạt bỏ mà cũng không giữ lại, không muốn tiếp tục suy nghĩ, biết mẹ sống tốt là ổn rồi, cô còn có một người đàn ông tốt, còn có những đứa con hiểu chuyện, vốn cô muốn để mọi thứ cứ trôi qua như vậy, để mọi thứ trở lại yên bình như trước, vốn cô không muốn nhắc lại, cho nên cô cố gắng khiến mình bình tĩnh trước mặt mẹ, nhưng, giây phút nhìn mẹ vui vẻ bưng khay thức ăn đi về phía Bạch Lan, lòng cô vẫn rất đau đớn! Cô biết cô vẫn không có cách nào giả vờ không quen biết mẹ! Có khi, yêu cũng là một loại tổn thương. Người tàn nhẫn, lựa chọn làm tổn thương người khác; người thiện lương, lựa chọn làm tổn thương mình. Bạch Lan là ai cô so với người khác đều hiểu rất rõ, các cô sống cùng nhau mười tám năm, không ai hiểu rõ cô ta hơn cô! Cô ta lại muốn làm gì? Mẹ mới về nước không bao lâu, tại sao cô ta lại biết mẹ? Trong lòng rất ngạc nhiên! Đây là mẹ của cô, mười tám năm trước, cô quá nhỏ, cho nên khi mẹ bị người khác ức hiếp, cô không thể bảo vệ mẹ! Mười tám năm sau, cô đã lớn, cho nên ai cũng không được phép ức hiếp mẹ của cô. Châm ngôn sống của Bạch Tuyết là: Bạn không kiên cường, thì không có người nào thay bạn kiên cường được. Đôi mắt được nước mắt gột rửa sẽ càng thêm sáng ngời, một giọt máu chảy qua trái tim sẽ càng trở nên kiên cường hơn! Xã hội này vốn không công bằng, không nên ôm lấy oán hận, bởi vì đó là điều vô dụng! Con người lúc nào cũng phải tồn tại để đi lên! Mẹ không muốn cô, thế nhưng, cô không thể hoàn toàn quên đi mẹ. Điều chỉnh lại tâm trạng của mình một lần nữa, cố gắng để hô hấp được bình thường, nhìn mẹ vừa rời đi lúc nãy, lại nhìn về phía Bạch Lan, trong lòng càng nghẹn ngào, dường như muốn khóc lên. Một loạt thay đổi của Bạch Tuyết đều bị hai người đàn ông sắc bén nhìn thấy. Khang Nghị hoang mang, anh biết Bạch Lan là em gái của Bạch Tuyết, cũng biết cô em gái này thường xuyên ức hiếp cô, đây đều là Khang Cốc nói cho anh biết, cho nên vừa rồi anh cho rằng Bạch Tuyết có những thay đổi như vậy là bởi vì Bạch Lan xuất hiện. Thế nhưng, Lang Vương lại không cho là như vậy, anh biết cô gái nhỏ đang thay đổi. Lúc hạt cỏ bị đè ép xuống dưới đất, cuối cùng nó cũng sẽ dùng cách phá đất mà trồi lên. Bạch Tuyết phải chịu quá nhiều áp lực, đây chính là thời điểm phá xác mà ra. Trong cuộc sống không phải là đợi bão tới, mà chính là phải học được sự uyển chuyển trong mưa. Hy vọng lần này cô gái nhỏ sẽ vung vẩy xinh đẹp trong gió. “Hai người cứ ăn từ từ, người bạn kia em cũng biết, em tới đó chào hỏi.” Bạch Tuyết lấy khăn lau miệng, đứng dậy rời khỏi bàn. Cô nhẹ nhàng xoay người sang chỗ khác, vòng qua Lãnh Dạ, đi qua sau lưng anh. Động tác lúc quay người của cô rất đẹp, sau đó trực tiếp tiến về phía trước với tốc độ nhẹ nhàng, tóc tung bay trên không vì những cơn gió biển nhàn nhạt thổi tới. Bèo nước gặp nhau có lẽ là một loại duyên, nhưng sai lầm lúc gặp nhau lại là một hồi thương cảm! Cô và Bạch Lan gặp nhau hẳn là một thuộc về nghiệt duyên, từ nhỏ đến lớn Bạch Lan đều nhìn cô không vừa mắt, một ngày không ức hiếp cô thì liền khó chịu! Thời gian như thoi đưa, các cô đã lớn, về sau, cô ta mà còn dám ức hiếp cô giống như hồi bé, nghĩ cũng đừng nghĩ đến. “Bạch Lan.” Gọi to một tiếng, sau đó rất tự nhiên ngồi xuống. “Cô!” Bạch Lan giật mình ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Tuyết, vậy mà người phụ nữ đáng chết này lại theo tới đây! “Không phiền khi tôi tham gia cùng mọi người chứ?” Cử chỉ của Bạch Tuyết tao nhã, giọng điệu lễ phép hỏi. Hoàn toàn nhìn không ra quan hệ của cô và Bạch Lan không tốt, ngược lại lại cho người khác có cảm giác các cô là bạn bè. “Đương nhiên rồi, không phiền!” Bạch Lan che giấu lương tâm nói. Trong lòng Bạch Tuyết cười lạnh một tiếng. “Hai người biết nhau?” Tuyết Hoa tò mò hỏi. “Đúng vậy, dì, hai chúng tôi đâu chỉ biết nhau, hơn nữa còn rất thân quen. Có phải không, Lan Lan?” Bạch Tuyết ra vẻ ngây thơ nhìn Bạch Lan. Điều này không khỏi khiến Bạch Lan dựng tóc gáy, cô ta lập tức nghẹn ở cổ họng, người phụ nữ này muốn làm gì? Tuyết Hoa nghe thấy Bạch Tuyết nói như vậy, trong lòng âm thầm cân nhắc: Quan hệ của hai người hẳn là quan hệ giữa em gái và chị dâu, Tuyết nhi là người của Lãnh Dạ, cô bé này lại là em gái của Lãnh Dạ. Tuy không biết tại sao Tuyết nhi (Bạch Lan) không gặp mặt Lãnh Dạ ở nơi công cộng? Thế nhưng, quan hệ giữa bọn họ vẫn còn tồn tại. Chẳng lẽ em gái của Lãnh Dạ không thích Tuyết nhi, vì sao dường như con gái của bà lại lo lắng? Không khỏi đau lòng thay cho con gái mệnh khổ! Bạch Lan lúng túng cười trừ. “Lan Lan, cô có còn nhớ những lời trò chuyện vào sáng hôm nay của chúng ta hay không?” Bạch Tuyết ngây thơ hỏi. Bạch Lan kinh sợ! Bạch Tuyết có ý gì? Chẳng lẽ cô ta đã biết người phụ nữ này là mẹ của cô ta? Lòng dạ rối bời! “Nhớ, sao mà tôi quên được.” Bạch Lan ra vẻ bình tĩnh nói. “Vậy tôi yên tâm rồi, hai người cứ nói chuyện tiếp đi, xin lỗi không ở lại được.” Bạch Tuyết mỉm cười đứng dậy, rời đi. Sở dĩ cô tới cũng chỉ để nhắc nhở Bạch Lan cẩn thận, cô cũng không phải dễ bị ức hiếp, người phụ nữ trước mặt là mẹ cô, cho dù Bạch Lan có biết hay không, cô đều muốn cảnh cáo cô ta an phận một chút. Bạch Tuyết vừa quay trở lại chỗ ngồi, điện thoại di động liền vang lên, mở điện thoại ra. Nội dung trong điện thoại khiến Bạch Tuyết bỗng nhiên đứng lên. Không thấy bọn nhỏ? Có ý gì? Sao có thể không thấy bọn nhỏ? Điện thoại là ba gọi tới, nói không biết bọn nhỏ ra ngoài sân chơi từ lúc nào, sau đó liền không thấy tăm hơi, tìm khắp nơi cũng không có! Cho nên mới gọi điện thoại cho Bạch Tuyết, bảo bọn cô trở về nhanh lên. Bạch Tuyết nhận xong điện thoại, tim thắt chặt, hai mắt tối sầm suýt chút nữa là té xỉu, Lang Vương nhanh tay lẹ mắt, chỉ một tay liền đỡ được cô. Ngay sau đó điện thoại di động của Lang Vương cũng vang lên, là Lãnh Tịnh gọi tới. “Đại ca, mau trở về, xảy ra chuyện rồi, bọn nhỏ đều trúng độc, tình hình không ổn!” Giọng điệu của Lãnh Tịnh rất gấp gáp. Bạch Tuyết nhận được điện thoại, Lang Vương cũng nhận được điện thoại, dường như là cùng một thời gian, hơn nữa còn là cùng một chuyện. Bọn nhỏ có chuyện! Tại sao lại như vậy? Bọn nhỏ đều có pháp lực, người nào dám tổn thương chúng? Trừ phi là? “Đi.” Lang Vương nổi giận, con của mình xảy ra chuyện, gân xanh trên trán lộ ra ngoài. Lang Vương cúp điện thoại, kéo Bạch Tuyết chuẩn bị đi ra ngoài, giờ phút này gương mặt Bạch Tuyết trắng bệch, trên trán toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh. Dường như so với bệnh nguy kịch còn bết bát hơn, chân cô run đến mức không thể đi nổi. Lang Vương ôm lấy eo cô, bước nhanh ra ngoài. “Chuyện gì xảy ra vậy?” Khang Nghị theo sát phía sau. Lang Vương dừng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta: “Cách xa Tuyết nhi ra một chút, đây là chuyện của chúng tôi.” Sau đó rời đi nhanh như gió. Bạch Tuyết cứ như vậy rúc vào trong lòng Lang Vương, không khóc cũng không làm loạn! “Tuyết nhi, Tuyết nhi, không sao đâu, bọn nhỏ sẽ không sao đâu.” Lang Vương nhìn cô gái nhỏ không nói một lời, lòng như bị véo, cô yếu đuối như thế này, dường như chỉ cần cánh tay anh đang ôm cô dùng lực một chút thì cô sẽ bị bóp nát, biến mất không thấy gì nữa! Đến khoang thuyền thì liền thấy Lãnh Tịnh phái ca-nô tới, Lang Vương bước lên, để Tuyết nhi nằm trong ngực anh. Khang Nghị vẫn đi theo sau, người theo đuôi đến còn có Tuyết Hoa và Bạch Lan. **** Jinnn: Xin lỗi các bạn vì đến cuối tuần mới post chương mới được, tại laptop của mình bị hỏng cả tuần đến bây giờ mới sửa xong. Từ tuần sau mình sẽ up đều đặn hơn (có thể là 3 chương 1 tuần, tuần nào bận thì 2 chương), mong các bạn hãy ấn nút flike, fshare và cố gắng cmt bằng facebook để ủng hộ mình nhé!