"Ức Ức, anh đang làm cái gì vậy? Tại sao lại giấu Niệm Niệm đi ?" Thiên Tầm bước tới hỏi.
" Chúng ta đang chơi trò trốn tìm, trước kia em cũng đã chơi, em không nhớ sao?" Ức Ức giả vờ bình tĩnh nói.
"Thật sự là như vậy sao?" Thiên Tầm hoài nghi nhìn Ức Ức.
"Ức ức? Con thấy Lãnh Dạ đâu không? " Bạch Tuyết đứng ở cửa hỏi Ức Ức.
"Cha đi mua đồ ăn , một lát nữa sẽ trở về."
"A!" Bạch Tuyết xoay người rời khỏi, cô đi thay quần áo .
Ức Ức thở phào nhẹ nhõm.
"Ức Ức, anh hãy nói thật, tại sao lại giấu Niệm Niệm đi?" Thiên Tầm nghi ngờ hỏi.
"Không phải đã nói với em rồi sao, chúng ta đang chơi trốn tìm, còn chưa kết thúc?" Ức Ức xoay người đưa lưng lại, nắm ngón tay vận khí, ngộ nhỡ
Thiên Tầm xông vào, bé liền ngăn lại!
Đúng là bất đắc dĩ!
"Hừ! Em đi thay quần áo trước, chút nữa trở lại chơi với các anh." Thiên Tầm ngọt ngào nói rồi rời khỏi.
Ngay khi Thiên Tầm rời khỏi, Lãnh Dạ vừa vặn bảo vệ kí ức cho Niệm Niệm xong, tiếp theo là xem Niệm Niệm có thể tự mình khắc chế mảng ký ức ác ý kia không !
Lãnh Dạ và Niệm Niệm vừa xuất hiện bên trong căn phòng thì Bạch Tuyết mặc đồ ngủ đi vào.
"Ơ? Hai người về khi nào vậy?" Bạch Tuyết giật mình hỏi, trong lúc cô thay quần áo, Lãnh Dạ đã quay trở lại.
"Mẹ." Niệm Niệm ngọt ngào gọi một tiếng, Lãnh Dạ và Ức Ức đều chú ý Niệm Niệm, xem bé có chỗ nào không ổn không?
"Ừ? Có phải đói bụng rồi không? Lãnh Dạ, sao anh còn chưa đi nấu cơm?"
"Mẹ, con muốn ăn thịt bò trộn tương ớt." Niệm Niệm nói.
"Thịt bò trộn tương ớt?" Bạch Tuyết cảm thấy món ăn này rất đặc biệt, nhưng lại không nhớ rõ nó có cái gì đặc biệt?
"Lãnh Dạ, anh có thể làm món này không?" Bạch Tuyết hỏi.
Lãnh Dạ đứng dậy, lấy tạp dề trong tay Bạch Tuyết, sau đó đi xuống lầu.
Thật ra Bạch Tuyết đi thay quần áo là dự định đi nấu cơm, cô cho rằng Lãnh
Dạ không chịu 1000 đồng tiền lương nên đã bỏ đi , vì vậy cô dự định đi nấu cơm, không ngờ Lãnh Dạ lại trở lại, ban nãy nhìn thấy Lãnh Dạ có chút bất ngờ.
Nhìn Lãnh Dạ đi xuống lầu, còn lấy tạp dề của mình, cô bước theo sau.
Lãnh Dạ nghe thấy tiếng bước chân của cô, bỗng nhiên đứng lại rồi xoay người.
Bạch Tuyết không đề phòng, đụng vào ngực Lãnh Dạ, làm sao Lãnh Dạ để cô có cơ hội né tránh, ôm cô đi xuống lầu, nơi này là tầng hai, lo lắng bọn nhỏ sẽ thấy.
Lãnh Dạ không nói!
Khuôn mặt nghiêm túc, trừng mắt nhìn cô gái ở trong ngực, tức giận đến nghiến răng!
Với cô, mắng, không được. Đánh, lại càng không , oan gia!
Ôm Bạch Tuyết lên sân thượng, đè cô sát tường mà cường bạo.
"Đừng! Đừng! Đừng!" Bạch Tuyết kháng cự, Lãnh Dạ căn bản không thèm để ý tới Bạch Tuyết chống cự.
"Em còn nói đừng đừng, anh lập tức muốn em!" Lãnh Dạ uy hiếp.
"Anh là tên lưu manh, còn không cho phép tôi nói đừng sao?" Bạch Tuyết hổn hển gầm nhẹ.
" Thanh âm đừng đừng của em..... Khiến anh nóng lên,còn nói nữa anh liền muốn em------"
"Anh, khốn khiếp---- tôi nói lại một lần nữa, tôi không phải là người phụ nữ của anh,người phụ nữ của anh cũng không thể là tôi, tôi đã là mẹ của ba đứa nhỏ rồi?" Bạch Tuyết vô cùng bất đắc dĩ gầm nhẹ.
"Em là mẹ của ba đứa nhỏ, tất nhiên sẽ anh là cha của ba đứa nhỏ, rất hợp!" Lãnh
Dạ sát lại hôn Bạch Tuyết, một tay còn tập kích trước ngực. Bởi vì Bạch Tuyết mặc áo ngủ nên bên trong không có chướng ngại vật, , áo ngủ của
Bạch Tuyết bị anh vén lên, ban đầu tay anh chỉ sờ sờ, ai ngờ anh lại cúi đầu ngậm lấy nơi cao nhất.
Cái này vẫn còn tốt!
Bạch Tuyết vừa sinh đứa nhỏ!
Bên trong đại bạch thỏ đúng là có sữa.
Quả nhiên, chỉ nghe Ừng ực một tiếng, Lãnh Dạ nuốt một ngụm sữa.
Anh kinh ngạc ngẩng đầu, khóe miệng vẫn còn một giọt sữa mẹ.
"Anh anh anh, là bản thân anh muốn ăn, bất chấp chuyện của tôi!" Bạch Tuyết nhìn người đàn ông đang ngây ngốc nhìn cô! Thế nhưng, không khí xung quanh anh lạnh đến dọa người.
Lãnh Dạ không nói, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Tuyết
"Anh đừng quá đáng, anh ăn đồ ăn của con tôi, tôi còn chưa tính sổ với anh!
Anh dựa vào cái gì mà bày ra vẻ mặt đó, làm như tôi bắt anh phải uống sữa !" Bạch Tuyết bất đắc dĩ thả áo xuống, đè lại nơi đó không cho sữa chảy ra ngoài
Lãnh Dạ vẫn như cũ không nói!
"Là do anh gây ra họa, anh không hút nó thì làm sao nó có thể chảy sữa! Thiên Tầm,
Thiên Tầm. Ức Ức, Ức Ức, Niệm Niệm, xuống dưới uống sữa nhanh lên, nhanh lên....." Hai tay Bạch Tuyết bịt hai đỉnh, hơi sức của người đàn ông thối tha này thật là mạnh, bị anh dùng lực hút như vậy, không chỉ cái này bị anh uống vẫn còn chảy, cái kia cũng bắt đầu chảy ra, thật khó chịu.
Trên lầu, bọn nhỏ đang thảo luận vấn đề quan trọng, cho nên có chút chậm trễ.
"Các con mau xuống đây, nếu không đồ ăn của các con sẽ bị người khác trộm đi ----" Bạch Tuyết quay đầu nhìn Lãnh Dạ, lạnh lùng nói, ai nói chỉ có người đàn ông mới có thể tạo ra bầu không khí lạnh lẽo, cô cũng biết, xụ mặt, cố gắng không cười!
Quả nhiên chiêu này có tác dụng, bọn nhỏ dều xuống.
"Mẹ, ai dám uống sữa của chúng con?" Niệm Niệm ngọt ngào hỏi.
"Mẹ, ai lại quá đáng như vậy, con còn chưa uống no!" Thiên Tầm ngọt ngào, mềm dẻo nói, bộ dáng nhỏ rất đáng yêu, dường như bé kế thừa tất cả ưu điểm của Bạch Tuyết, khi trưởng thành chắc hẳn sẽ xinh đẹp hơn Bạch
Tuyết.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
118 chương
40 chương
91 chương
30 chương
97 chương