Lang Vương Sủng Thiếp
Chương 87 : Vừa ăn cướp vừa la làng
Sắc mặt Như phi tái nhợt tiều tụy ngồi ở đó, thấy Nguyễn Nhược Khê tiến đến, trong mắt lập tức bắn ra tia cừu hận, cắn răng nghiến lợi nói:
“Vũ Khuynh Thành, ngươi cư nhiên còn dám đến cung của ta.”
Nguyễn Nhược Khê không đáp, chỉ phân phó cung nữ của Như phi nói:
“Các ngươi đều đi xuống đi, ta cùng Như phi tỷ tỷ có chuyện muốn nói.”
“Vâng, nương nương, nô tì cáo lui.”Tiểu Ngọc cúi người lui ra ngoài.
Cung nữ của Như phi không có động tĩnh gì, chỉ nhìn Như phi, thấy cái gật đầu của nàng, lúc này mới lui đi xuống.
“Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”Như phi lúc này mới nhìn nàng lạnh lùng mở miệng.
“Ta có thể nói cái gì? Ta chỉ đến xem ngươi.”Nguyễn Nhược Khê tự mình ngồi trên ghế.
“Xem ta? Hay đến cười nhạo ta? Xem bộ dáng sau khi ta bị ngươi xóa bỏ đưa nhỏ sao? Lòng của ngươi thật độc ác.”Như phi cười lạnh nhìn chằm chằm nàng.
“Như phi, ngươi cho là đứa nhỏ là do ta xóa bỏ sao? Ngươi thông minh như vậy, khẳng định đã sớm nghĩ tới, trong lòng ngươi tình nguyện tin rằng là ta xóa bỏ đứa nhỏ của ngươi, để có thể có người cho ngươi thù hận, ta biết ngươi thương tâm khổ sở, biết trong lòng ngươi đau đớn, trong lòng thù hận, trong lòng oán giận, nhưng dục gia chi tội hà hoạn vô từ (nếu đã cố ý tìm tội, thì không cần phải kiếm cớ nữa).”Nguyễn Nhược Khê không buồn không giận nhìn nàng từng chữ từng chữ một nói.
Trong đôi mắt đau buồn của Như phi hiện lên một tia áy náy, nhưng chỉ chợt lóe qua, lại hung hăng nói:
“Ngươi không cần ngụy biện cho mình, ta sẽ không tin.”
“Ngươi không thể tin được? Hay không nguyện ý nghĩ hắn xóa bỏ đứa nhỏ của ngươi.”Nguyễn Nhược Khê liếc mắt một cái liền vạch trần suy nghĩ của nàng.
“Vũ Khuynh Thành, ngươi không cần ở đây dùng lời nói mê hoặc người khác, vương sao có thể ra tay xóa bỏ đứa nhỏ của mình.”Như phi đột nhiên không khống chế được hướng về phía nàng quát, nàng ta không thể chấp nhận sự thật kia.
Khóe môi Nguyễn Nhược Khê nhếch lên một nụ cười thản nhiên trào phúng nói:
“Như phi, ta cũng không nói là vương, ngươi vì sao lại nghĩ là hắn, mà không phải là Nhu phi chứ?”Nàng ta đây là không đánh đã khai, trong lòng nàng ấy cái gì cũng rõ.
Sắc mặt Như phi thay đổi một chút, phẫn nộ lúc trước lập tức tan rả, vô lực tựa vào nơi đó, nhắm mắt lại, nước mắt liền chảy ra:
“Vì sao? Ngươi vì sao phải vạch trần sự thật này, ta không muốn biết, vì cái gì phải đối với ta tàn nhẫn như vậy? Vì sao lại xóa bỏ đứa nhỏ của ta?.”
Đột nhiên thấy bộ dạng bất lực đáng thương này của nàng ta, trong lòng không nỡ, đi qua, cầm tay của nàng nhẹ giọng an ủi nói:
“Không cần khổ sở, đứa nhỏ không có, thì vẫn có thể sinh đứa khác.”
“Sinh?”Như phi đột nhiên cười lạnh nói.
“Hắn còn có thể cho ta có cơ hội sinh sao?”
“Ngươi là nữ nhân của hắn, hắn đương nhiên sẽ cho ngươi cơ hội.”Nguyễn Nhược Khê nói, nếu không có quyền lợi, không có âm mưu, hắn còn lý do gì xóa bỏ đứa nhỏ của mình.
“Vũ
Khuynh Thành, ngươi biết không? Trước kia đứa nhỏ trong tay ta là quân cờ để hắn có thể cho ta làm hoàng hậu, nhưng sau khi có đứa nhỏ, ta mới biết được, đó không phải là chuyện quan trọng, ta có thể không cần suy nghĩ cho gia tộc, có thể không cần làm hoàng hậu, ta chỉ cần giữ lại đứa nhỏ của ta, ta rất cẩn thận đề phòng mỗi một người bên cạnh, nhưng ta không ngờ, chính là hắn…………….”Vẻ mặt Như phi thống khổ.
“Có lẽ, hắn cũng có nỗi khổ, có lẽ hắn so với ngươi càng đau lòng hơn.”Nguyễn Nhược Khê an ủi như vậy, nhưng tự bản thân cũng biết lý do này, có bao nhiêu gượng ép.
“Nếu hắn đau lòng thì sẽ không làm như vậy?”Đôi mắt Như phi bắn ra tia hận thù, Nguyễn Nhược Khê không biết giờ phút này nên nói cái gì nữa? Hiểu được cừu hận trong lòng nàng. nếu là mình, có lẽ so còn ác hơn nàng ta.
“Không nên tiếp tục đau buồn, ngày còn dài, tĩnh dưỡng thân thể cho tốt, đứa nhỏ sẽ lại có.”Nàng nhẹ nhàng nói.
“Ngươi không hận hắn sao?”Như phi đột nhiên nói sang chuyện khác, hỏi.
“Ta………….”Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, phút chốc không hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng ta.
“Hỏi vấn đề này thật sự là dư thừa, ngươi sao có thể hận hắn, cho dù hắn đem tội danh đặt ở trên người của ngươi, nhưng hắn đã sớm biết ngươi nhất định sẽ bình yên không có việc gì, bây giờ hắn lại sủng ái ngươi như vậy, ngươi sao có thể hận hắn? Ngươi sao có thể hận hắn chứ?”Như phi thản nhiên nói, giọng điệu không cười mà là lãnh phúng (lạnh lùng, trào phúng).
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới hiểu được nàng ta nói cái gì, ảm đạm cười nói:
“Hắn sủng ái ta thì sao? Ta vẫn chỉ là huyết nô, vận mệnh của ta còn không bằng ngươi, có lẽ sau vài năm, ta liền biến mất.”
Như phi sửng sốt, nàng đã quên điểm ấy, đúng, sinh mệnh của nàng có lẽ chỉ ngắn ngủn mười năm hoặc ít hơn, so với mình thảm hại hơn, nghĩ đến có chút xin lỗi nói:
“Thật xin lỗi.”
“Không có gì, nữ nhân hoàng cung đã đủ bi ai rồi, điều quan trọng nhất của chúng ta là bản thân sống vui vẻ.”Nguyễn Nhược Khê mỉm cười nói.
“Bản thân vui vẻ?”Như phi không thể vui vẻ như nàng được, lúc bản thân bước vào cung, cũng đã định trước, còn sống thì còn thương tâm, không thể thay đổi, trừ phi nàng có thể rời đi.
“Ngươi tĩnh dưỡng thân thể đi, ta không quấy rầy ngươi nữa, hôm nào lại đến xem ngươi.”Nguyễn Nhược Khê đứng dậy nói.
“Được.”Như phi gật gật đầu.
Rời Như phi cung, Nguyễn Nhược Khê mang theo Tiểu Ngọc đi dạo trong ngự hoa viên.
“Nương nương, vì sao người không đi xem Nhu phi? Người không phải cũng sinh non sao?”Tiểu Ngọc không rõ hỏi.
“Nàng không đáng.”Nguyễn Nhược Khê mặt không chút thay đổi nói, nữ tử dối trá âm hiểm như vậy, sao đáng để nàng đi xem, tuy nàng ta cũng có một ngàn một vạn lý do.
“Vâng.”Tiểu Ngọc tuy trong lòng không rõ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, dù sao nương nương nói không đi, nhất định có đạo lý của nàng.
Nhưng tại sao mọi chuyện lại khéo như vậy, đối diện ngự hoa viên, Nhu phi mang theo cung nữ đã đi tới.
Nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp của nàng ta, trong đó đều là phun lửa, vẻ mặt oán hận.
Nguyễn Nhược Khê đột nhiên xúc động muốn cười, trách sao mọi người đều nói trong hoàng cung là một vườn tuồng, cho nên mọi người đều diễn trò, ngươi muốn chân thật cũng không được, hóa ra thật sự là như vậy.
“Nương nương.”Tiểu Ngọc nhỏ giọng nhắc nhở, sau đó vội vàng hành lễ nói:
“Nô tì tham kiến Nhu phi nương nương.”
“Nô tì tham kiến mỹ nhân nương nương.”Cung nữ Nhu phi cũng vội vàng hành lễ nói.
“Thần thiếp tham kiến Nhu phi tỷ tỷ.”Nguyễn Nhược Khê hơi hơi hạ thấp người, vẻ mặt lạnh như băng, không muốn cùng nàng ta dong dài, nhưng lễ nghi là không thể thiếu, đứng dậy đi qua thân thể của nàng ta.
Ai ngờ, Nhu phi lại đột nhiên vươn chân ra, hắn nhất thời không chú ý, thân mình lảo đảo về phía trước.
“Nương nương, người có sao không?”Tiểu Ngọc vội vàng đỡ lấy nàng, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Nhu phi, giận mà không dám nói gì.
“Muội muội, sao lại không cẩn thận như vậy?”Nhu phi giả bộ hỏi.
Nguyễn Nhược Khê âm trầm, trên mặt đột nhiên nhếch lên một nụ cười:
“Nhu phi, có cẩn thận cũng không tránh được người có dã tâm, chẳng qua, muội muội muốn khuyên nhủ Nhu phi, mọi việc phải một vừa hai phải, đừng coi mọi người đều là kẻ ngốc, đi đêm lắm có ngày gặp ma đấy.”
“Ngươi đây là có ý gì?”Sắc mặt Nhu phi lạnh lùng.
“Ta có ý tứ gì, ngươi không biết sao?”Nguyễn Nhược Khê cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.
“Vũ Khuynh Thành, ngươi xóa bỏ đứa nhỏ của ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi cư nhiên còn phản kháng như vậy?”Trong đôi mắt Nhu phi bắn ra tia cừu hận, đương nhiên này không phải bởi vì đứa nhỏ, mà là bởi vì ghen tị.
“Ha ha.”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên nở nụ cười, còn nhìn chằm chằm nàng không nói lời nào, bây giờ bản thân cuối cùng cũng đã biết cái gì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng.
“Ngươi cười cái gì? Chột dạ sao?”Nhu phi bị nàng nhìn chằm chằm trong lòng sợ hãi, lại còn muốn giả bộ phản kháng.
“Chột dạ, đương nhiên chột dạ, bịa đặt chuyện không có thật, Nhu phi không chột dạ sao?”Nguyễn Nhược Khê vẫn cười như trước.
“Bịa đặt, trong hoàng cung ai chả biết ngươi xóa bỏ đứa nhỏ của ta cùng Như phi, ngươi còn muốn ngụy biện sao?”Nhu phi tuy trong lòng cả kinh, nhưng là, nhưng còn muốn đánh đòn phủ đầu.
Trên mặt
Nguyễn Nhược Khê vẫn mang nụ cười như trước, lại đột nhiên đi đến gần nàng ta, ở bên tai nàng thấp giọng lạnh lùng ác độc nói:
“Nhu phi, ta vốn không muốn làm ngươi khó xử, nhưng đây là ngươi bức ta, ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng việc mình làm, người khác sẽ không biết, lấy đứa nhỏ của mình làm tiền đặt cược, sẽ nhận được báo ứng đấy, ta nguyền rủa ngươi đời này sẽ không có đứa nhỏ nữa.”
“Ngươi………….”Sắc mặt Nhu phi đích nháy mắt trở nên xanh mét, không hề báo trước ra tay hướng về phía mặt nàng đánh xuống…….
Ba, một tiếng thanh thúy vang lên, trên mặt Nguyễn Nhược Khê liền xuất hiện một dấu bàn tay đỏ ửng?
“Nương nương.”Tiểu Ngọc kinh sợ, vội vàng xem xét.
Nguyễn Nhược Khê bị nàng ta chọc giận, nàng tuy không đối phó được với nam nhân, nhưng đối phó một nữ nhân như nàng lại lại có thừa, nắm chặt tay, lập tức đẩy Tiểu Ngọc ra, đi qua, chân bước tới, tay liền hung hăng hướng mặt nàng đánh một cái……..
“A…………….”Trong ngự hoa viên truyền ra tiếng kêu thê thảm của Nhu phi.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
501 chương
479 chương
14 chương
69 chương
23 chương
18 chương
134 chương
18 chương