Lang Vương Sủng Thiếp
Chương 79 : Tâm rối loạn
Tây Môn Lãnh Liệt thấy nàng còn có bộ mặt nhu nhược như thế, tâm không khỏi kích động, cũng dịu dàng hẳn lên, cởi giầy nằm ở bên người của nàng, vươn tay ôm lấy nàng.
” Buông ta ra, ta không cần ngươi giả vờ tốt bụng, ngươi và hắn, đều không phải người tốt.” Nguyễn Nhược Khê xoay người lại, trừng mắt hắn.
” Vậy ngươi hẳn là nên kiểm điểm chính mình đi, vì sao ngươi gặp phải người xấu?” Tây Môn Lãnh Liệt cư nhiên không tức giận, trong đôi mắt cũng mang theo ý cười nhè nhẹ.
” Hừ, là ta xui xẻo, ta………….” Nguyễn Nhược Khê nói còn chưa dứt lời, đã bị hắn dùng miệng chặn lại.
” Ư……….” Nguyễn Nhược Khê giãy dụa.
” Ngoan ngoãn ngủ, còn giãy dụa nữa, ta liền muốn ngươi.” Tây Môn Lãnh Liệt rời môi của nàng thần ở bên tai uy hiếp nói.
Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Nguyễn Nhược Khê ngưng giãy dụa một chút, dùng sức trừng mắt hắn, lại ngoan ngoãn nằm ở nơi đó vẫn không nhúc nhích.
Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch lên nụ cười, chỉ sợ hắn cũng không biết hắn hiện đang cười có bao nhiêu sủng ái.
Chờ Nguyễn Nhược Khê lại mở to mắt lần nữa, đã thấy hắn ngồi ở bên bàn, phía trên đặt đồ ăn.
” Ngươi tỉnh rồi, đến ăn cơm.” Tây Môn Lãnh Liệt liếc nhìn nàng một cái phân phó nói.
Nguyễn Nhược Khê không thèm nhìn hắn, tự rời giường, nàng rất đói.
Chờ nàng ăn xong, Tây Môn Lãnh Liệt mới nói :
” Ăn xong chúng ta đi.”
Nguyễn Nhược Khê lại trừng mắt hắn một cái, sau đó bước ra khỏi khách điếm, liền nhìn thấy cỗ xe ngựa nàng thuê trước kia, trong lòng buồn bực ngồi vào trong, nàng biết bản thân không còn muốn đào tẩu, nàng biết mình được
Tây Môn Lãnh Liệt đưa về, nếu còn chạy trốn, biết khi nào loại nam nhân yêu nghiệt kia có thể tìm được nàng chứ, hiện tại chỉ có thể đi theo Tây Môn Lãnh Liệt trước.
Ngồi ở trên xe ngựa, hắn đột nhiên nhìn nàng hỏi:
” Vũ Khuynh Thành, ngươi có biết ngươi vì sao bị người khác bắt đi không? Biết hắn là ai không?”
” Ai?” Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn, nàng đương nhiên muốn biết.
”
Trong chốn giang hồ có một tà môn phái, gọi là Tiêu Diêu cung, cung chủ
Lăng Tiêu nghe nói là một người thần bí rất lợi hại, nhưng là hắn có một sở thích ai ai cũng biết, chính là thích xem múa, mà Mộng Duyên chính là thanh lâu do hắn mở, lần đó sau khi ngươi múa xong, nam nhân ở đó đều điên cuồng muốn tìm ngươi, cũng kinh động tới hắn, cho nên hắn cho người đem ngươi dẫn qua.”Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới giải thích đơn giản nói.
” Tiêu Diêu cung, rất lợi hại sao?” Nguyễn Nhược Khê nhíu mày hỏi
” Nó chính là môn phái số một số hai trong giang hồ, ngươi nói lợi hại hay không lợi hại?” Tây Môn Lãnh Liệt liếc nhìn nàng một cái.
” So với ngươi còn lợi hại hơn sao? Ngươi chính là Vương nha.” Nguyễn Nhược Khê cố ý nói, nàng biết nam nhân đều sĩ diện.
” Vương liền nhất định lợi hại nhất sao?” Tây Môn Lãnh Liệt hỏi lại nàng.
” Đó là đương nhiên, nếu không ngươi sẽ bị các đại thần đe dọa.” Nguyễn Nhược Khê nói đến này, có chút vui sướng khi có người gặp họa, khóe môi nhếch lên nụ cười.
” Vũ Khuynh Thành, bộ dáng ngươi cười rất đẹp.” Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên nhìn nàng nói.
” Cái gì?” Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, khẳng định bản thân nghe lầm rồi, lời như vậy tuyệt đối không phải hắn nói ra.
” Ta nói, ngươi cười lên bộ dáng rất đẹp.” Hắn nhìn nàng còn thật sự nói một lần nữa.
” Tây Môn Lãnh Liệt, ngươi có bệnh.” Nguyễn Nhược Khê lúc này mới xác định mình không có nghe sai, trừng mắt hắn.
” Ngươi tức giận bộ dáng còn đẹp hơn.” Khóe môi hắn lại nở cười, hắn phải phải từ từ giam cầm lòng của nàng. (ta còn tưởng anh ấy yêu rồi T_T ai ngờ T_T)
” Câm miệng của ngươi lại.” Nguyễn Nhược Khê không biết hắn phát bệnh thần kinh gì.
” Bộ dáng hiện tại của ngươi còn đẹp hơn.” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn hắn tiếp tục nói.
Hắn thật sự điên rồi, Nguyễn Nhược Khê lần này thái độ rất khác thường, ngọt ngào cười nói:
” Ta rất đẹp sao, vậy ngươi có yêu ta hay không ?”
” Yêu.” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt còn rất nghiêm túc
Nàng ngẩn ra, không nghĩ tới hắn sẽ trả lời như vậy, sắc mặt cư nhiên đỏ lên thầm nói:
” Thật sự có bệnh.”
” Ta có bệnh gì, ngươi mặt đỏ cái gì?” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng đỏ của nàng, giọng nói đều là trêu đùa.
” Ta nóng không được sai? Ta muốn xuống xe hít thở không khí.” Nguyễn Nhược Khê hung hăng trừng mắt hắn, sau đó hô:
” Dừng xe.”
Xe ngựa thoáng cái ngừng lại, Nguyễn Nhược Khê liền nhảy xuống, lúc này mới phát hiện cảnh sắc nơi này rất đẹp, bên cạnh truyền tiếng nước suối, nàng theo âm thanh đó chạy tới.
Một dòng nước suối trong suốt hiện ra trước mắt của nàng.
Lấy tay nâng lên, uống vài ngụm, rồi dùng tay vỗ vỗ mặt mình, thật thoải mái.
” Cẩn thận.” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng la của Tây Môn Lãnh Liệt.
” Cái gì?” Nàng vừa quay đầu lại, một mũi tên đã vút qua chóp mũi nàng, dọa nàng kích động, quên cả chạy trốn.
” Tránh ở phía sau .” Hắn kéo nàng tránh qua một bên đem nàng giấu ở phía sau mình.
Nguyễn Nhược Khê lúc này phản ứng lại, trước mắt có bốn hắc y nhân đang ở vây công (bao vây tấn công) bọn họ.
” Hôm nay, ngươi trốn không thoát đâu, để mạng lại.” Mấy hắc nhân hét lớn một tiếng, liền bắt đầu tiến công.
Tây Môn Lãnh Liệt vừa che chở cho nàng, vừa đỡ lại đòn tấn công của bọn họ, đột nhiên một mũi tên bắn lén từ bên cạnh đi tới.
” Cẩn thận.” Lần này ra tiếng là Nguyễn Nhược Khê .
Hắn nghiêng người một cái, tên liền bay qua bên cạnh.
Nguyễn Nhược Khê biết, hiện tại bọn họ ở chỗ sáng địch nhân ở chỗ tối, hắn phải che chở cho mình, vô tình thành phân tâm, nghĩ vậy liền nói:
”
Tây Môn Lãnh Liệt, ngươi tự mình chạy trốn, không cần lo cho ta, huyết nô, ngươi có thể tìm lại, không cần vì ta làm liên lụy tới ngươi.”
” Vũ Khuynh Thành, ngươi câm miệng, ta nói cho ngươi biết, cho tới bây giờ ta cứu ngươi đều không phải bởi vì ngươi là huyết nô.” Hắn vừa đỡ kiếm, vừa quát.
Nguyễn Nhược Khê ngây ngẩn cả người, lời này của hắn có ý tứ gì? Ngay lúc nàng sững sờ, một mũi tên lại bắn về phía Tây Môn Lãnh Liệt, lúc này đây nàng không hề nghĩ ngợi, liền tiến lên đỡ thay nói:
” Tây Môn Lãnh Liệt, vì những lời này của ngươi, ta nguyện ý chết thay ngươi một lần.”
” Nữ nhân ngu ngốc, tránh ra.” Tây Môn Lãnh Liệt lập tức đẩy nàng ra, vào lúc mũi tên sẽ bắn vào cổ họng hắn, lại đột nhiên bị người nắm lấy.
” Nhiều người như vậy, vây công một nam nhân, còn mang theo một nữ tử không có võ công, không thấy mất mặt sao?” Một nam nhân châm chọc nói, vung kiếm trong tay một hồi, chợt nghe thấy trong rừng cây tiếng va chạm, hẳn là người đang trốn ngã xuống.
” Đi.” Hắc y nhân tránh ở chỗ tối đã chết, biết không có phần thắng, hô một tiếng, liền biến mất.
” Là ngươi?” Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy người tới kinh ngạc hô lên, hắn chính là phụ thân của tiểu nam hài kia.
” Công tử, cô nương chúng ta lại gặp, đúng là hữu duyên.”Nam tử áo xanh mỉm cười nói.
” Cám ơn, công tử ra tay tương trợ.” Tây Môn Lãnh Liệt chắp tay tạ ơn nói.
” Công tử khách khí, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, là chuyện người giang hồ nên làm.”Nam tử áo xanh cũng chắp tay nói.
” Nhưng vẫn phải cám ơn ngươi.” Nguyễn Nhược Khê có chút sùng bái nhìn hắn, ở trong lòng nàng đây mới là đại hiệp.
“Cô nương khách khí, nếu không có chuyện gì tại hạ cáo từ trước.” Áo xanh nam tử chắp tay đối với bọn họ nói, sau đó, xoay người liền rời đi.
” Này………” Nguyễn Nhược Khê vừa định gọi hắn lại hỏi tính danh một chút, mà người đã không thấy bóng dáng đâu.
” Đi, chúng ta nhanh chóng ra khỏi nơi này.” Tây Môn Lãnh Liệt kéo nàng nói.
Đi đến chỗ xe ngựa, mới phát hiện xa phu (người đánh xe) không bóng dáng, cũng đúng, ai còn dám ở nơi này nữa.
Tây Môn Lãnh Liệt cởi bỏ xe ngựa, đem ngựa dắt ra, ôm nàng lên ngựa.
” Rốt cuộc là ai muốn giết ngươi?” Nguyễn Nhược Khê ngồi ở phía trước, thật sự nhịn không được, bọn họ giống như đang trên con đường chạy trốn, dù sao ở bên bờ sinh tử cũng bồi hồi.
” Một người muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.” Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng nói.
” Ai?” Nguyễn Nhược Khê tò mò hỏi.
” Không nên hỏi biết nhiều như vậy đối với ngươi không có lợi.” Tây Môn Lãnh Liệt đảo mắt liếc nàng một cái, vẫn chưa nói cho nàng.
”
Ngươi nghĩ rằng ta muốn biết sao chứ? Ta là nghĩ nếu chẳng may ta bị giết chết, đến âm tào địa phủ, còn biết tìm người nào báo thù, không thể chết được không rõ ràng không minh bạch được.” Nguyễn Nhược Khê lườm hắn một cái.
” Yên tâm, chỉ cần ta sống, sẽ không để ngươi chết, nếu ta chết, vậy chờ đến âm tào địa phủ sẽ nói cho ngươi.” Tây Môn Lãnh Liệt nói.
Tâm Nguyễn
Nhược Khê đột nhiên chấn động, lời này của hắn là ý gì? Chỉ cần hắn còn sống, cũng sẽ không để nàng chết, còn câu kia.
” Vũ Khuynh Thành, ngươi câm miệng, ta nói cho ngươi biết, cho tới bây giờ ta cứu ngươi đều không phải bởi vì ngươi là huyết nô.”
Lời này nói ra trong lúc đó giống như tỏ tình, vì sao lại từ trong miệng hắn nói ra? Chẳng lẽ hắn muốn nói cho nàng, hắn thích nàng sao, không, điên rồi, nàng đang suy nghĩ cái gì chứ? Hắn sao có thể thích nàng? Nhất định sẽ không, nhưng vì sao tim nàng đập nhanh vậy chứ?
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
501 chương
479 chương
14 chương
69 chương
23 chương
18 chương
134 chương
18 chương