Lang Vương Sủng Thiếp
Chương 113 : Một giao dịch
Tây Môn Lãnh Liệt nhìn thân ảnh buồn bã rời đi ngoài cửa sổ kia, đôi mắt thêm mấy phần không đành lòng cùng áy náy, nắm chặt chén rượu trong tay, nhưng hắn không thể mềm lòng, đây là kết quả hắn muốn.
“Vương, để thần thiếp hầu hạ người.”Lí mĩ nhân xoay người duyên dáng ngã vào trong lồng ngực hắn, quyến rũ đưa chén rượu qua.
Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng đôi mắt phát lạnh.
Lí mĩ nhân bị dọa run run, vội vàng đứng sang một bên, khúm na khúm núm ngồi, không dám nói một câu.
Nguyễn Nhược Khê trở về Tử Uyển liền đá cửa ra, rồi đi vào, Tiểu Ngọc biết tâm tình nàng không tốt, rất thức thời không theo vào.
Nước mắt bỗng dưng không ngừng chảy xuống, hóa ra hắn nói bất kể ai cũng không thể tin tưởng bao gồm cả hắn
Nhưng vì sao chứ? Vì sao hắn muốn làm như vậy?
“Nương nương, đây là nước ô mai ướp lạnh nô tì mới lấy từ trù phòng (nhà bếp) về, người uống một chút đi.”Tiểu Ngọc cố ý không để ý tới bộ mặt ngấn lệ của nàng.
Nguyễn Nhược Khê không nói hai lời, cầm lấy một hơi uống sạch, khoảnh khắc cảm giác lạnh như băng, cũng khiến lửa giận trong lòng nàng giảm đi rất nhiều.
“Nương nương, người không cần thương tâm, trong lòng vương vẫn thích nương nương.”Tiểu Ngọc lúc này mới nhỏ giọng khuyên giải an ủi nói.
Tâm Nguyễn
Nhược Khê khẽ động, bây giờ bình tĩnh lại, hắn rất khác thường, trong đầu đột nhiên hiện ra một suy nghĩ, u ám trên mặt mất đi, hắn khẳng định là cố ý làm như vậy, mục đích rất rõ ràng, khiến nàng từ bỏ ý định giải trừ lời nguyền cho hắn.
“Nương nương, người làm sao vậy?”Tiểu Ngọc thấy nàng đột nhiên cười, hoảng sợ.
“Tiểu Ngọc, ngươi đi nghỉ ngơi đi, không có việc gì.”Khóe môi Nguyễn Nhược Khê nhếch lên một nụ cười, phân phó nói.
“Vâng, nương nương, vậy người cũng nghỉ ngơi sớm đi.”Tiểu Ngọc cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng, không giống giả vờ, lúc này mới yên tâm lui xuống.
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới lập tức hung hăng nằm xuống, Tây Môn Lãnh Liệt đáng chết, cư nhiên nghĩ đến dùng loại chiêu thức này, xem ngày mai nàng chỉnh hắn như thế nào.
Ngày hôm sau
Tây Môn Lãnh Liệt vừa mới tan triều, trở lại ngự thư phòng, liền thấy trong tay Nguyễn Nhược Khê bưng thuốc bổ chờ ở nơi đó.
“Sao nàng lại đến đây?”Thấy vẻ mặt nàng nở nụ cười sáng lạn, hắn có chút kinh ngạc, nàng không biết, hay là nở nụ cười giấu dao với hắn. (ý là cười có ý đồ đó)
“Vương mỗi ngày không phân biệt ngày đêm, ngày này qua ngày khác, thần thiếp đương nhiên phải quan tâm thân thể vương, đây là canh gà vừa mới cách thủy với nhân sâm, vương uống nhanh đi.”Nguyễn Nhược Khê hàm ý nói.
“Cũng đúng, buổi tối ngày hôm qua rất vất vả.”Tây Môn Lãnh Liệt cũng cố ý nói cho nàng nghe.
Mặt Nguyễn
Nhược Khê như bị đánh vài cái, đáng chết, hắn cố ý chọc giận nàng sao?
Nàng nhẫn, nhưng động tác không khách sáo như lời nói, đem canh gà hung hăng đến trước mặt hắn, giọng nói lại vô cùng ôn nhu:
“Vậy chàng uống nhanh đi.”
Tây Môn Lãnh Liệt nhìn thấy động tác trẻ con của nàng, rõ ràng rất tức giận, lại tỏ vẻ không cần, không khỏi cười khẽ một chút hỏi:
“Nàng không tức giận sao?”
“Tức giận? Tức giận cái gì?”Nguyễn Nhược Khê cố ý giả ngốc nhìn hắn.
“Ta đi chỗ nữ nhân khác qua đêm, nàng không tức giận sao?”Tây Môn Lãnh Liệt thẳn thắn hỏi.
“Ta không tức giận, chàng là vương, chàng đương nhiên có quyền đi chỗ nữ nhân khác qua đêm, nếu thần thiếp tức giận, chẳng phải không biết điều sao?”Nguyễn Nhược Khê ra vẻ đọ lượng.
“Nguyễn Nhược Khê, ta không nghĩ tới, nàng còn giả vờ như vậy?”Tây Môn Lãnh Liệt lập tức ôm nàng, nàng sao không biết, hắn cũng không muốn làm nàng tổn thương.
“Đúng vậy.”Nguyễn Nhược Khê cười như không cười.
“Nhược Khê, ta nên bắt nàng làm gì bây giờ?”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên chôn đầu ở trước ngực nàng, nàng thông minh như vậy, sao lại không nghĩ ra nguyên nhân mình làm như vậy.
“Vậy không cần làm những chuyện ngốc như vậy, chàng không thay đổi được quyết định của ta đâu, chàng càng dùng những cách như vậy càng khích lệ ta, ta sẽ càng cảm thấy chàng yêu ta.”Nguyễn Nhược Khê cũng sẽ ôm hắn, loại trò chơi này không thay đổi được cái gì cả?
“Nhược Khê, nàng đang nói cái gì? Sao ta nghe không hiểu?”Lần này đổi lại là Tây Môn Lãnh Liệt giả ngốc.
“Nghe không hiểu thì cũng không cần vì ta làm chuyện điên rồ.”Nguyễn Nhược Khê lườm hắn một cái, thay đổi cũng thật nhanh.
“Nhược Khê, có muốn xuất cung đi chơi không, ngày mốt, chúng ta xuất cung đi chơi được không.”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên chuyển đề tài, cũng không đợi nàng đồng ý liền tự quyết định.
“Được.”Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu, dù sao trong cung cũng rất buồn, đi ra ngoài giải sầu cũng tốt, lập tức từ trong ngực hắn đứng dậy:
“Vậy chàng xử lý quốc sự đi, bây giờ ta trở về.”
Nhìn bóng dáng nàng biến mất ở cửa, sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt cứng lại một chút, một tháng đảo mắt đã qua, hắn nên làm gì bây giờ? Có biện pháp gì khiến nàng rời đi?
Trog đầu đột nhiên lóe lên một chủ ý, sao hắn lại có thể quên.
Tiêu Diêu cung.
Lăng Tiêu một thân y phục đỏ thẫm biếng ngác dựa vào nơi đó, một tay cầm chén rượu, một tay ôm mĩ nhân, thỏa mãn nhìn người múa phía dưới.
“Cung chủ.”Một thuộc hạ đột nhiên đi vào, ở bên tai hắn nói thầm vài câu.
Đôi mắt Lăng Tiêu híp lại một chút, hắn tới làm gì? Vung tay lên, người múa phía dưới lập tức ngừng lại lui ra ngoài, lúc này mới phân phó nói:
“Để hắn đi vào.”
“Vâng, cung chủ.”Thuộc hạ lúc này mới đi ra ngoài.
Rất nhanh liền mang theo người đi đến.
“Lăng Tiêu, chúng ta lại gặp lại.”Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở nơi đó khóe môi có chút cong lên.
“Ta không muốn gặp mặt ngươi, vương, có chuyện nói thẳng đi, ta tin ngươi không phải không có việc gì không ở trong cung điện lại chạy tới đây, nhưng không biết lần này đã đánh mất mĩ nhân nào, tiếc là không ở chỗ của ta.”Lăng Tiêu ngay cả thân thể cũng chưa động một chút, khóe miệng mang theo trào phúng nhàn nhạt.
“Không, hoàn toàn ngược lại, lần này ta mời ngươi hỗ trợ mang mĩ nhân của ta đi.”Tây Môn Lãnh Liệt nói xong khiến người hoảng sợ.
“Cái gì?”Lăng Tiêu nao nao, nhìn chằm chằm hắn, không biết hắn có âm mưu gì.
“Không cần giật mình như vậy, ta nghiêm túc.”Tây Môn Lãnh Liệt nói.
“Ngươi nghiêm túc, nhưng vương có nên cho ta một lý do hay không, lý do để ta cướp mĩ nhân của ngươi đi? Quan trọng nhất là, ta cướp nàng đi, đối với ta có gì tốt? Không có chuyện có lợi, ta sẽ không làm.”Lăng Tiêu nhìn chằm chằm hắn nói.
“Đương nhiên có lợi, Lăng Tiêu ngươi không cần mỹ nữ, không cần vàng bạc châu báu, thứ duy nhất cảm thấy hứng thú chính điệu múa, ngươi không phải cũng rất thích xem nàng múa sao?”Tây Môn Lãnh Liệt nói.
“Nàng?”Trước mắt Lăng Tiêu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường kia, thần khóe môi đột nhiên lộ ra một nụ cười tà ác
“Tuy ta cảm thấy hứng thú, nhưng, ta muốn biết nguyên nhân?”
“Không có nguyên nhân, ta chỉ muốn cùng ngươi làm một giao dịch, ba ngày sau chỉ cần ngươi cướp nàng đi, sau đêm trăng tròn trả lại ta là được.”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn hắn, hắn sẽ không ngây thơ nghĩ mình muốn đem nàng đưa cho hắn chứ.
“Ha ha, ha ha.”Lăng Tiêu đột nhiên cười, sau đó mới nhìn hắn lạnh lùng từng chữ từng chữ nói:
“Tây Môn Lãnh Liệt, vương vĩ đại của ta, ngươi coi ta trở thành cái gì? Lại nói điệu múa của nàng không phải thiên hạ vô song, cho dù là thiên hạ vô song, ta cũng sẽ không tốn nhiều sức lực như vậy giao dịch với ngươi.”
“Lăng Tiêu, ngươi cho là không nắm chắc, không có lợi thế khi giao dịch với ngươi, ta sẽ tìm ngươi sao?”Tây Môn Lãnh Liệt cũng lạnh lùng cười.
“Lợi thế gì?”Lăng Tiêu lúc này mới có chút hứng thú.
“Thần thoại công chúa, không biết ngươi có hứng thú không?”Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo nụ cười tự tin, không hoàn toàn nắm chắc, hắn nghĩ mình sẽ đến đây sao?
“Thần thoại công chúa?”Lăng Tiêu khiếp sợ nhìn hắn.
“Không sai, chính là thần thoại công chúa, lợi thế này đủ lớn chứ. Đương nhiên ngươi có thể cự tuyệt.”Tây Môn Lãnh Liệt không thèm để ý nói.
Lăng Tiêu lúc này mới gắt gao nhìn chòng chọc hắn một hồi, đột nhiên lại châm chọc nói:
“Ta sao biết lời ngươi nói là thật không, ai cũng biết, thần thoại công chúa đã sớm thất truyền.”
“Lăng Tiêu, ngươi cảm thấy ta đường đường là vương, sẽ dùng lời hoang đường lừa gạt ngươi sao? Huống chi ngươi là loại người gì? Lừa ngươi đối với ta có lợi sao?”Tây Môn Lãnh Liệt châm chọc hắn, hắn không khỏi có chút lòng dạ tiểu nhân đi.
Đôi mắt Lăng Tiêu lóe ra một chút, thần thoại công chúa đối với hắn quá lợi, huống chi, tin rằng hắn không dám lừa mình, nghĩ vậy, mới tà mị cười nói:
“Được, ta tin ngươi, thành giao, nói đi, ngươi muốn ta làm cụ thể như thế nào? Ngươi mới có thể đem thần thoại công chúa cho ta.”
“Rất đơn giản, như ta vừa rồi, ngươi cướp nàng đi ba ngày, qua đêm trăng tròn, ta sẽ đón nàng trở về, sau đó ta đem thần thoại công chúa giao cho ngươi, đương nhiên, ngươi không thể nói cho nàng chúng ta giao dịch, cho nên dùng cớ gì, ta nghĩ ngươi không cần ta dạy, nhưng ngươi phải bảo trọng, không được khiến nàng khó xử, không được động tay động chân với nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt nhấn mạnh hai điểm sau.
“Được, ta đồng ý.”Lăng Tiêu không hề nghĩ ngợi liền nói.
“Được, vậy cáo từ.”Tây Môn Lãnh Liệt nói xong, xoay người bước đi.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
501 chương
479 chương
14 chương
69 chương
23 chương
18 chương
134 chương
18 chương