Lãng Tích Hương Đô
Chương 7
- A... - Một tiếng la thất thanh chói tai vang lên trong căn phòng trọ của Lâm Bắc Phàm. Có thể thấy đó là âm thanh của một người con gái. Cuối cùng, sau một đêm say xỉn, Mộc Tiểu Yêu cũng ngồi dậy được.
- Tỉnh dậy rồi à? Ư! Cô ở đâu thì đi về đi... - Lâm Bắc Phàm đang dựa lưng vào góc tường, vươn vai đứng dậy, chẳng thèm để ý tới người khác mà ngáp một cái. Ngồi cả tối trong góc tường khiến cho cả người hắn ê ẩm.
- Đây là đâu? Anh là ai? - Mộc Tiểu Yêu rụt vào góc giường, vội vàng cúi xuống kiểm tra quần áo trên người.
- Đây là nhà của tôi. Tôi chính là tôi. - Lâm Bắc Phàm cúi xuống nhặt bao thuốc lá, rút ra một điếu rồi châm. Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn phả ra một cụm khói đậm.
- Hỏi ngươi tên là gì? Nói ít thôi.
Mộc Tiểu Yêu thả chân xuống đất, ngửa cái cổ trắng nõn, rồi lấy tay vén lọn tóc ra sau gáy. Bộ ngực căng tròn ưỡn về phía trước như muốn gây sự với người khác.
Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ thì có thể, nhưng nếu đưa Phật sang tận Tây Thiên thì Lâm Bắc Phàm chẳng có thời gian. Đường có đấy, Mộc Tiểu Yêu muốn đi thì tự đi. Lâm Bắc Phàm tới mở cửa, ý bảo cô gái cút đi.
- Đưa cho tôi năm trăm. - Một bàn tay trắng muốt, xòe ra trước mặt Lâm Bắc Phàm.
- Tiền gì? - Vừa nói chuyện, Lâm Bắc Phàm vừa ngậm điếu thuốc, phả ra một hơi.
- Ngủ cùng phòng với tôi mà anh định không trả tiền hay sao? - Khuôn mặt ngây thơ của Mộc Tiểu Yêu lạnh lùng, cao giọng nói. Cô ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hai mắt Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm tức giận định sửa cho cô bé một trận, nhưng vừa nhìn vào ánh mắt của Mộc Tiểu Yêu, hắn lại thấy trong mắt cô ta có chút gì đó buồn buồn lại động lòng. Hắn biết cô gái trước mặt nhất định đã gặp chuyện gì đó.
- Nhanh lên. Nếu không tôi sẽ tố cáo anh có ý đồ cưỡng gian gái vị thành niên.
Sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Bắc Phàm nhếch mép. Hắn rít một hơi thật sâu, rồi móc từ trong túi toàn bộ gia sản của mình, nói:
- Toàn bộ gia sản của ta chưa được tới hai trăm. Mỗi người một nửa.
Một khắc đó, Lâm Bắc Phàm thấy thân thể Mộc Tiểu Yêu hơi run run.
Mộc Tiểu Yêu cầm lấy tiền của Lâm Bắc Phàm. Một lúc lâu, nàng lấy một đồng tiền xu rồi nhét vào trong tay hắn.
- Nhà quê! Sau này, tôi sẽ che chở cho anh. Có người bắt nạt thì cứ đến thành Nam hỏi thăm một chút. Mộc Tiểu Yêu này cũng không phải chỉ có hư danh. - Mộc Tiểu Yêu vắt chiếc áo khoác duy nhất của Lâm Bắc Phàm lên vai rồi đi ra.
"Che chở cho mình? Nếu không có tôi thì hôm qua cô đi từ lâu rồi."
Sau khi rửa mặt, Lâm Bắc Phàm nhét tiểu Kim vào người rồi đi ra ngoài. Nếu đã tìm được súng của Long Yên Nguyệt thì lại đi làm ở Kim Sắc Hải Ngạn. Lâm Bắc Phàm làm ở đó không phải vì hai ngàn đồng tiền lương mỗi tháng mà là vì ở đó rất nhàn. Ở Kim Sắc Hải Ngạn một năm rưỡi, hắn chẳng phải làm gì, vừa được ăn vừa được uống lại còn đút túi hai ngàn đồng một tháng, Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất thoải mái.
Kim Sắc Hải Ngạn bắt đầu mở cửa vào mười hai giờ trưa. Khi Lâm Bắc Phàm mò được đến nơi, cũng vừa đúng thời gian. Sau khi lên lầu, Lâm Bắc Phàm liền đến thẳng phòng làm việc của chủ tịch.
Kim Sắc Hải Ngạn quy mô mặc dù không tới mức quá xa hoa, nhưng cũng không phải nhỏ. Toàn bộ diện tích lầu hai khoảng chừng năm trăm mét vuông được chia thành bốn mươi gian. Số lượng nữ nhân viên bán hàng có khoảng hơn ba mươi người. Nhung đáng tiếc, chẳng ai chào hỏi Lâm Bắc Phàm. Phụ nữ làm việc ở đây, mặc dù một tháng chỉ được một ngàn đồng, nhưng ngày thường các nàng nhìn thấy toàn những người quý phái nên ánh mắt rất cao. Vì vậy mà cũng chẳng để ý đến một tên bảo vệ như Lâm Bắc Phàm.
Điều quan trọng hơn nữa là cái tên bảo vệ rách rưới đó cho dù không có tiền nhưng lại chẳng coi các nàng vào đâu, chưa bao giờ chủ động...
- Chẳng phải ngươi bị Liễu chủ tịch đuổi rồi hay sao? Như thế nào mà còn...
Người vừa mở miệng chính là giám đốc Trương Kế Bằng của Kim Sắc Hải Ngạn. Người này luôn đeo một cái kính gọng vàng, điển hình cho một người đàn ông nghiêm túc. Tuổi của hắn khoảng chừng ba mươi, thường hay khoe khoang nói bản thân có kinh nghiệm quản lý nhà hàng năm sao trong ba năm. Bình thường, hắn biểu hiện luôn nhã nhặn nhưng thực ra là để ý Liễu Vi. Thằng ranh con này chỉ nhăm nhe trèo lên người một phú bà như Liễu Vi.
Nói tốt thì Trương Kế Bàng là một giám đốc. Nhưng nói khó nghe thì hắn như một thằng tiếp rượu mà thôi.
- Không có. - Lâm Bắc Phàm chẳng nóng chẳng lạnh, trả lời Trương Kế Bằng.
- Liễu chủ tịch. - Sau khi gõ cửa phòng, Lâm Bắc Phàm lên tiếng.
- Ngươi... - Liễu Vi trợn mắt há mồm. Cô không ngờ Lâm Bắc Phàm có can đảm chủ động đến tìm mình. Vốn định gọi cho hắn, rồi hỏi tình hình xem giữa hắn và Long Yên Nguyệt có phải có hiểu lầm gì đó hay không. Nhưng hắn không có điện thoại.
Lâm Bắc Phàm biết Liễu Vi nghĩ gì, cười cười, nói:
- Liễu chủ tịch. Tôi và Long tiểu thư chỉ có một chút hiểu lầm. Nhưng cụ thể thế nào thì tôi cũng không biết. Cô có thể giải thích cho tôi một chút được không?
- Hiểu lầm? - Liễu Vi cắn môi. Suy nghĩ một chút, cô gật đầu:
- Ừ! Là hiểu lầm. Tôi biết anh không có ý định như vậy. Giải thích một chút thì có thể. Còn chuyện khẩu súng, lúc đó tôi mất bình tĩnh, anh đừng để ý. Nếu như không có gì ngoài chuyện của cô ấy thì tôi muốn biết lúc nào anh có thể đi làm?
Lâm Bắc Phàm nhíu mày, tỏ vẻ khó khăn:
- Về chuyện khẩu súng thì... Liễu chủ tịch! Cô cũng biết ở đây có đủ mọi loại người ra vào. Hơn nữa, Long tiểu thư cũng không biết mình có bị mất ở đây hay không. Chuyện này không có đầu mối nên rất khó. - Liễu Vi vừa định mở miệng, Lâm Bắc Phàm đã nói:
- Nhưng chỉ cần Long tiểu thư có thể tin tưởng tôi, cho dù có phải đào xuống đất ba thước thì trong vòng ba ngày, tôi sẽ mang được súng của Long tiểu thư về.
- Thật? - Thấy Lâm Bắc Phàm khẳng định như vậy, Liễu Vi có chút không tin. Dù sao thì Lâm Bắc Phàm làm bảo vệ ở Kim Sắc Hải Ngạn có biết vài người. Qua đó có thể tìm lại được súng hay không cũng không hề chắc chắn.
- Tôi không biết nói dối. - Lâm Bắc Phàm nghiêm túc.
- Được rồi! Vậy chừng nào anh có thể đi làm? - Liễu Vi kinh ngạc nhìn Lâm Bắc Phàm. Sự kinh ngạc càng khiến cho nàng thêm quyến rũ.
- Tôi đến là để đi làm. - Sau khi nói xong, Lâm Bắc Phàm gật đầu, rồi xoay người đi ra.
Lâm Bắc Phàm làm việc ở Kim Sắc Hải Ngạn rất đơn giản. Ở lầu hai, hắn có một phòng riêng, bên trong có một cái ti vi chín inch. Mỗi khi hắn đến đây thì chỉ ở trong phòng xem ti vi, mãi cho tới khi hết ca làm việc.
Thời gian làm việc hơi dài nhưng Lâm Bắc Phàm cảm thấy tự do. Chỉ cần hắn muốn thì lúc nào cũng có thể đi lên lầu ba để lên mạng. Chỉ cần không làm gì quá đáng thì không hề bị Liễu Vi nói gì.
Cũng như thường ngày, Lâm Bắc Phàm sau khi vào phòng liền mở ti vi để giết thời gian. Được một lúc, hắn liền ngủ một cách hồn nhiên. Nhưng tiểu Kim lại nghiêm túc ngồi trên bụng Lâm Bắc Phàm mà xem ti vi.
Sau khi ăn xong cơm tối, hắn theo lệ thường chuẩn bị lên mạng. Hắn cứ thẻ đi thẳng lên trên lầu.
- Lâm Bắc Phàm! Gian hàng số mười sáu có chuyện xảy ra. - Lâm Bắc Phàm chưa kịp đi thì một nữ sinh mặc một bộ đồng phục làm việc vội vàng chạy đến:
- Có một người khách uống nhiều rượu đến đây tìm gái. Liễu chủ tịch cũng tự mình tới.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
26 chương
1157 chương
12 chương
34 chương
1220 chương
33 chương
39 chương