Lúc ấy lời của Tần Lạc cũng chỉ là nói thế mà thôi, trên thực tế nó vốn chẳng có thời gian rảnh rỗi đâu mà giúp người khác theo đuổi bạn trai, vì toàn bộ tâm sức của nó đang đặt vào việc tìm kiếm chàng trai bé bỏng của mình. Sau buổi lễ tuyên dương, Nguyên Phi Ngư có cùng Tần Lạc nói chuyện về Quan Nhã Dương, đương nhiên là phải giả bộ coi như không có chuyện gì, vừa cắt thẻ ưu đãi giảm giá, vừa nói chuyện. “Tần Lạc, thật sự cậu không thích Quan Nhã Dương ư? So với con trai của chủ tiệm hắn còn đẹp trai hơn! Sao cậu có th bỏ qua một hoàng tử như thế chứ?”. “Đã nói với cậu rồi, anh ta không phải là món của tớ.” Tần Lạc soi gương bóp mụn tình trên mũi, cái mụn nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa, chỉ hơi lồi lên một chút, lộ ra một cái đầu trắng, không quan sát kỹ chẳng thể nào nhận ra được, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mỹ quan cả, nhưng với Tần Lạc mà nói nó tựa như quân địch đang đánh đến, “Sức hút của anh ta quá mạnh, nếu ở bên cạnh, nhất định tớ sẽ bị nhấn chìm, tớ không cần.” “Ừm.” Nguyên Phi Ngư gật gật đầu, chẳng biết tại sao lại thở một hơi thoải mái, giữa lúc tâm tư rối bời, mũi kéo trong tay đi chệch quỹ đạo, cắt thẻ ưu đãi trứng gà giảm giá 80% thành hai nửa, sơ suất này khiến cô thộn người trong hai giây, sau đó ôm đầu gào thét: “A… trứng gà của tớ.” Miếng thẻ ưu đãi trứng gà giảm giá 80% bị cắt đôi khiến Nguyên Phi Ngư ảo não cả ngày trời, lúc tan học Tần Lạc lôi cô hiên ngang bước vào tiệm bán đồ mỹ phẩm, không chút do dự vung tiền mua mỹ phẩm tương đương với mua được một xe trứng gà, Nguyên Phi Ngư lần đầu tiên kể từ sau khi đến thành phố S này phải thốt lên rằng: “Haizzz, có tiền thật tuyệt.” Tần Lạc lại thử thêm mấy loại kem thoa mặt phù hợp với thiếu nữ nữa, nhân viên hướng dẫn mua hàng dè dặt cẩn thận lấy ra thứ dịch thể màu trắng kia thoa lên mu bàn tay Tần Lạc, Tần Lạc hào hứng vui vẻ ngửi đi ngửi lại chẳng nghe được Nguyên Phi Ngư nói gì, chỉ là đưa thứ dịch thể màu trắng trên tay đó đi về phía cô, cười hi hi hỏi: “Có thơm không, mùi hương cam đấy.” “Cũng được.” Nguyên Phi Ngư miễn cưỡng nở một nụ cười, bước đến ngồi xuống bên cạnh, bộ dáng uể oải cực độ. Sau khi tan học Tần Lạc nhất định phải đến nhà vệ sinh thay quần áo của mình rồi mới chịu rời khỏi trường, lúc này nó mặc chiếc váy liền áo màu trắng phau, váy dài tới gối, lộ ra cặp chân dài nhỏ nhắn, và đeo đôi tất da màu vàng nhạt, trông xinh xắn như công chúa vậy, còn Nguyên Phi Ngư vẫn như cũ mặc đồng phục của trường, cùng lắm là khi làm việc đổi thành trang phục được chuẩn bị sẵn trong cửa hàng, hai loại trang phục đó là tất cả cuộc sống của cô, dường như cô đã quên bản thân mình ăn mặc ra làm sao rồi. Người qua kẻ lại cửa hàng đông đúc, nam nữ diện váy áo mới mẻ, sàn nhà được lau chùi sạch bóng như gương, Nguyên Phi Ngư soi mình lên sàn, mái tóc không dài không ngắn búi sau gáy, da dẻ trắng trẻo nhưng trông thiếu sức sống, trang phục sạch sẽ chỉnh tề, ở trường học thì trông cực kỳ bình thường nhưng ở giữa khu mua sắm cao cấp như thế này lại chẳng thể nào che giấu được sự bất thường của mình, tựa như khối u, đột nhiên kết chặt trong tim cô. Nguyên Phi Ngư cúi đầu chỉnh lại mái tóc mai trông rối rắm của mình, nhưng càng chỉnh sửa thì cảm giác ngổn ngang càng thêm mãnh liệt, khối u xoắn chặt trong tim càng lúc càng lớn dần, đè nén con tim khiến cô cực kỳ phiền não, lập tức đút tay vào túi áo lôi ra một chiếc kẹp tóc, kẹp mái tóc mai lên đỉnh đầu. Rời quầy trưng bày mỹ phẩm mấy bước là quầy vàng bạc đá quý, lượng người đến đó ít ỏi, chủ yếu là những cặp tình nhân đi mua nhẫn cưới, hoặc là những cô gái làm nũng người đàn ông giàu có lớn tuổi hơn họ rất nhiều đòi kéo tới đây, sau đó các cô gái đó chỉ vào chiếc nhẫn kim cương phát sáng trong tủ mà lầm bầm: “Em mặc kệ, nếu anh yêu em, thì hãy mua chiếc nhẫn này cho em, kim cương đại diện cho sự vĩnh cửu, lẽ nào anh không mong muốn tình yêu của chúng ta có thể vĩnh cửu sao?”. Nguyên Phi Ngư ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy đây chính là một thế giới khác, kim cương và vĩnh cửu đối với cô mà nói là từ quá ư xa vời, mười tám tuổi cô không hiểu định nghĩa của tình yêu, nhưng cô cũng cho rằng đá quý là thứ rất tuyệt, chí ít có thể bán được rất nhiều tiền. Ngay sau đó cô hoàn toàn bất ngờ khi nhìn thấy Quan Nhã Dương, hắn đang đi cùng một đám bạn khác, mặc trang phục thoải mái đơn giản, hai tay thư thái nét túi quần, dáng vẻ nhàn nhã mà thanh lịch nói chuyện với người bên cạnh. “A Dương, cậu đến đây làm gì thế? Lẽ nào mua quà tặng bạn gái?”. Một cậu nam sinh đầu húi cua ngước ánh mắt kỳ quặc lên quầy trang sức hỏi hắn. Một nam sinh khác mái tóc màu chocolate vỗ vai Quan Nhã Dương, mỉm cười nói tiếp: “Tặng nữ trang? Cậu cũng thật xa xỉ?”. “Là tặng nữ trang, nhưng không phải cho bạn gái.” Quan Nhã Dương nhếch mép mỉm cười đáp lại họ. “Vậy tặng ai? Dù sao cũng không thể tặng cho con trai được?”. Cậu bạn đầu húi cua vỗ vỗ vai hắn, mỉm cười mờ ám. “Là phụ nữ, phụ nữ là được chứ gì.” Quan Nhã Dương dùng khuỷu tay thụi nhẹ vào bụng của đầu húi cua, điềm nhiên như không đẩy cậu ta ra, rồi thuận theo động tác đó mở lòng bàn tay ra, giơ chiếc bông tai hình trăng lưỡi liềm lấp lánh: “Giúp tớ tìm xem có đôi bông tai nào như thế này không, tối tớ sẽ mời dùng bữa.” Mấy nam sinh tản ra đi đến các quầy, Quan Nhã Dương cúi đầu tiến đến quầy trước mặt mình nhìn một vòng, bất giác di chuyển về phía Nguyên Phi Ngư, nhìn nhau mấy giây, Nguyên Phi Ngư trợn trừng mắt với hắn, sau đó hằm hằm quay đầu đi. Cô nhìn hắn rất lâu, nhìn hắn mỉm cười tự nhiên khi đùa giỡn cùng đám bạn, lại nghĩ đến trong tiệm ăn ngày ấy, hắn tác oai tác quái, càng nghĩ càng thấy hắn giả tạo, chí ít không hề giống với bộ dạng hiền hòa nhã nhặn bên ngoài, như thể nói gì làm gì đều vô cùng điềm tĩnh, thực ra hắn vốn là thằng khốn, tên vô lại cướp đi nụ hôn đầu của cô. Ánh mắt hắn dừng lại trên người cô, cái nhìn hờ hững lại mang vẻ dò xét, con ngươi đen nhánh tỏa ra luồng sáng mờ ảo khó thấy, chính là luồng sáng tỏa ra từ đôi mắt đen láy này của anh luôn nhìn Nguyên Phi Ngư khiến cô thấp thỏm không yên. Trán cô trơn bóng phẳng lỳ, giống nhưu ngọc đẹp mịn sáng, ngũ quan không bị che bởi mái tóc cũng càng thanh tú rõ nét, tướng mạo khá ổn, chỉ có điều trông đẹp như thế nhưng có vẻ cô chẳng biết quý trọng, quay đầu làm bộ mặt hề rất xấu, khẩu khí cay nghiệt mắng mỏ: “Nhìn gì mà nhìn? Muốn ăn đáng hả?”. Giọng của Nguyên Phi Ngư khiến Tần Lạc kinh động, nó quay sang nhìn thấy Quan Nhã Dương, lập tức đánh rơi hộp mỹ phẩm trên tay. “Quan Nhã Dương, đúng là Quan Nhã Dương, hôm đó thật xin lỗi, không phải em cố ý hôn anh.” Tần Lạc như đứa không có óc miệng cứ lẩm bẩm một hồi với Quan Nhã Dương, giọng nói của nó cứ sang sảng, thu hút mọi cặp mắt của người qua kẻ lại, lập tức ngay sau đó nó kéo Nguyên Phi Ngư, đẩy đến trước mặt hắn, “Nhưng anh cũng đâu có bị thiệt, dù sao anh cũng được hôn rồi mới đi, tuy không phải hôn em mà là Phi Ngư, à, đúng rồi, Phi Ngư, cô ấy mới quan trọng, em muốn giới thiệu với anh bạn tốt của em, Nguyên Phi Ngư, Nguyên trong nguyên lai (hóa ra), Phi Ngư chính là cá bơi trong biển…” “Tần Lạc…”, Nguyên Phi Ngư nhảy sổ đến lấy tay bịt miệng Tần Lạc, quay đầu quét mắt về phía Quan Nhã Dương, cảnh cáo hắn: “Tôi không muốn làm quen với anh, mau đi đi.” Có điều những lời cảnh cáo này lại xuất hiện ngay sau mấy câu ba hoa khoác lác của Tần Lạc, có vẻ không đủ sức nặng cho lắm. Quan Nhã Dương nhìn Nguyên Phi Ngư giống như con gà trống bị chọc tức, trừng mắt nhìn, lông mày dựng ngược, bộ dạng cực kỳ chán ghét anh khiến anh liền cảm thấy nực cười, vì vậy khóe miệng nhướng cao, mỉm cười độc ác, “Tôi cũng không muốn quen biết cô.” Đã biết hắn là tên khốn nạn rồi, nhưng trước mặt bao nhiêu người lại bị cự tuyệt như thế, thực sự Nguyên Phi Ngư cảm thấy không cách nào tiếp nhận được, cô thả lỏng tay khỏi miệng Tần Lạc, nhặt ba lô trên sàn rồi đeo lên vai, hung hăng đáp lời hắn: “Vậy thì thật cảm ơn anh, tôi thay mặt toàn thể gia quyến cảm ơn anh.” Nói xong liền lôi kéo Tần Lạc ra khỏi khu mua sắm, Tần Lạc xách mấy túi đồ, bị cô kéo lê xềnh xệch như thế, vẫn còn cố sống cố chết thì thầm phía sau: “Phi Ngư, chẳng phải cậu bảo em trai cậu là cô nhi sao? Toàn thể gia quyến ở đâu chiu ra thế?”. Đám nam sinh đi cùng Quan Nhã Dương cũng dần dần bu phía sau hắn, vô cùng thương tiếc nhìn bóng hình Nguyên Phi Ngư và Tần Lạc đang xa dần, rồi quay sang trách móc Quan Nhã Dương: “Dương à, cậu thật không biết điều gì cả, cậu không thích cũng nên nhường cho bọn tớ chứ, cô gái mặc váy ngắn kia là hoa khôi của trường ta đấy.” “Đúng đấy, A Dương, cậu không phong độ gì cả, cái cô Ngư gì đó cũng không tồi mà.” “Thôi đi, chắn chắn A Dương có người yêu rồi, nếu không hà cớ gì mà kéo bọn mình đi tìm bông tai?”. Quan Nhã Dương mặc cho bọn họ làm ồn, con ngươi đen nhánh cuối cùng cũng dừng lại nơi bóng hình gầy gò kia vừa khuất dạng, từ ừ cau mày. Anh chẳng có ý gì châm chọc Nguyên Phi Ngư, mà là đối với tất cả nữ sinh anh đều không hứng thú, trong mắt cô như khảm đá quý, tỏa thứ ánh sáng đáng sợ, thứ ánh sáng ấy kể từ ngày ở quán ăn đó bị cô cho một cái bạt tai đã luôn tồn tại trong ký ức của anh, chẳng thể nào xóa nhòa, từng giây từng phút không cách nào khiến anh chợp mắt được, sau đó lại nhớ đến bờ môi cô, mang hương vị thanh mát ngọt ngào như vương vấn trên môi anh, khiến cơ thể anh nóng bừng, trong bụng như có một ngọn lửa đang cháy đùng đùng, nóng đến độ bộ phận nào đó trong cơ thể cũng có phản ứng, cuối cùng chỉ có thể nằm dài trên giường rồi bật dậy, xông thẳng vào phòng tắm dùng nước lạnh xối khắp cơ thể, để dập tắt ngọn lửa đang từng giây từng phút làm anh bất an kia. Tại sao một cô gái lại có sức lực mạnh đến vậy? Một cô gái tại sao lại có ánh mắt kiên định như khảm đá quý như thế? Dù Quan Nhã Dương không sao hiểu nổi, nhưng anh cũng không thể không thừa nhận, anh không hề ghét cô gái đó như thế. Dòng suy nghĩ rối bời không ngừng khuấy động chạy nhảy theo bóng hình đang xa dần kia, Quan Nhã Dương nhét hai tay vào túi quần, khóe miệng khẽ nhếch tạo thành nụ cười nhạt, tuy đã nhớ tên cô từ lâu, nhưng vẫn giả bộ không biết hỏi nam sinh bên cạnh: “Các cậu quen cái cô tên là Ngư gì gì đó sao? Lớp nào vậy?”.