Liên tiếp ba ngày, Phong Thiên Nhai cứ xuôi dòng mà đi. Chẳng hiểu vì sao, nàng luôn có cảm giác —– Yến Cô Minh đang ở gần đây. Như mỗi bận chia tay nhau dạo trước, lãng nhân luôn đợi nàng ở nơi họ tách tách nhau ra. Nhưng nàng tìm không thấy… Chưa tìm ra, nàng sẽ không rời đi. Phong Thiên Nhai khó chịu trong lòng, nàng phải tìm ra nam nhân này cho bằng được. Ba ngày trôi qua, ngoại trừ một ít nước thì Phong Thiên Nhai chẳng ăn uống gì, sức chống chọi đã đến giới hạn. Nàng ngẩng đầu nhìn chân trời, nắng chiều ấm áp rực rỡ, chói chang khiến nàng hơi chóng mặt. Phong Thiên Nhai ngồi bên bờ, nhặt sỏi ném xuống sông. Viên sỏi vạch một đường trên không, sau đó rơi xuống lòng sông đánh tõm, bọt nước bắn tung tóe. “Sống phải thấy người, chết thì thấy xác, gãy gọn dùm cái…” Phong Thiên Nhai ném sỏi, khẽ khàng buông lời. Ba ngày ròng rã, nàng chẳng ăn gì, cũng không chợp mắt đàng hoàng, giờ trông vô cùng tiều tụy. Sắc mặt nàng không tốt, tinh thần càng không ổn, khuôn mặt nhỏ xinh trễ xuống, kham khổ biết bao. Ném mãi ném hoài, Phong Thiên Nhai buồn bã dần. Trước đó, nàng chỉ cố sức tìm Yến Cô Minh, quá nửa tinh lực dồn vào công cuộc tìm người. Giờ đây ngồi bên bờ sông, lòng lắng lại, nàng mới thật sự cảm nhận được rằng nam nhân cao lớn quật cường ấy không ở bên mình nữa. Thực ra, dù Yến Cô Minh có ở bên cạnh, họ cũng không trò chuyện gì mấy. Phần lớn thời gian là Phong Thiên Nhai tự nói tự nghe, bức bách lãng nhân đến cùng thì hắn mới nể mặt mà đáp cho hai chữ. Nhưng Phong Thiên Nhai lại thích thế. Đâu như bây giờ… Phong Thiên Nhai cúi đầu, nhìn dung mạo mình phản chiếu dưới dòng nước trong veo, thế mà lạ lùng đến vậy. Gió nhẹ lướt qua khuôn mặt cau có, mặt sông khẽ dập dờn, trong thoáng ngẩn ngơ, Phong Thiên Nhai như trông thấy bóng ngược của lãng nhân hiện lên nơi lòng sông —– Gương mặt lạnh lùng cứng ngắc, chẳng bao giờ tỏ ra dễ chịu với người khác. “Yến khờ, chàng không còn ở đây, sư phụ không muốn cất tiếng buông lời nữa rồi…” Trên mặt sông, một giọt nước nho nhỏ, rơi xuống khơi lên từng gợn sóng nhạt. Một giọt, hai giọt… Từ lúc hiểu chuyện đến giờ, đây là lần đầu tiên Phong Thiên Nhai khóc. Trước đây ở cùng sư phụ, người rộng lượng thoải mái, họ ngày ngày hỉ hả vui vẻ, không biết buồn lo là gì. Ngay cả khi sư phụ qua đời, nàng cũng chỉ chôn cất người đàng hoàng, đứng trước mộ nói vài câu đại loại như tìm người khắc bia dựng họ rồi rời đi. Lúc truyền thụ kiếm pháp, sư phụ từng bảo nàng: “Đạo vốn vô hình, vô dục, vô cầu, thông suốt vạn vật thế gian, lòng không vướng bận, không lo nghĩ, sẽ đắc đại đạo.” Nhưng giờ đây, lần đầu tiên Phong Thiên Nhai cảm thấy buồn bã như thế, lần đầu tiên nàng cảm thấy hồng trần vạn trượng, có tránh thế nào cũng không tránh khỏi. Đây là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, dưới ánh mặt trời ấm áp, cao giọng khóc to. “Yến khờ… Sư phụ sai rồi, sư phụ không nên nán lại… Chàng nghe thấy thì ra đây được không, sư phụ sẽ không bao giờ ra tay với chàng nữa…” Dần dà, tiếng khóc yếu đi, tầm mắt nhạt nhòa. Liên tiếp vài ngày không ngủ không nghỉ, nàng rốt cuộc đã không chịu nổi nữa. Một tiếng động khẽ khàng vang lên, Phong Thiên Nhai ngất bên sông. … Chẳng biết bao lâu sau, trong chốn sơn lâm vọng lại tiếng ca không rõ giai điệu. Từ xa đến gần, từ tốn ung dung, một cụ già tinh thần phấn chấn đeo gùi tre từ trong rừng bước ra. “Ơ?” Lão lia mắt qua đã thấy Phong Thiên Nhai ngã dúi bên sông. “Ấy cha, sao thế này, đại cô nương nằm bờ sông.” Ông cụ bước sang, lật Phong Thiên Nhai lại, gọi liền hai tiếng. “Cô bé, cô bé?” Phong Thiên Nhai không phản ứng. Lão buông gùi, ngồi xổm xuống bên Phong Thiên Nhai, đặt tay lên cổ tay nàng. “Ha ha, vẫn là xử nữ. Ấy không, là cấp hỏa công tâm mới đúng.” Cụ đứng dậy, hai tay ôm vai Phong Thiên Nhai, kéo nàng dậy. “Nào nào nào, cô bé.” Lão đặt Phong Thiên Nhai vào gùi. “Uầy, vừa vặn quá nhờ.” Cụ già cười tít đeo gùi lên lưng, đi sâu vào rừng. Lúc Phong Thiên Nhai tỉnh lại, trời đã tối. Nàng mơ màng mở mắt, thứ đầu tiên lọt vào tầm nhìn là nóc nhà màu xám tro. Phong Thiên Nhai thoáng chốc chưa kịp thích ứng. Nàng chống tay xuống giường ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng nhỏ đơn sơ, trong phòng có một cái bàn, hai chiếc ghế, một giá sách cực to chất đầy sách. Phòng hơi tối, có mùi mốc của giấy, cả vị đắng của dược thảo. Phong Thiên Nhai vò vò đầu, tạm nhớ ra trước đó mình đã khóc một trận bên sông. Sau đó thì sao… Phong Thiên Nhai đang vắt óc suy nghĩ thì cửa lớn đánh két một tiếng. Một cụ già bước vào, cầm một bọc cỏ khô trên tay. Lão mặt mày khoan khoái, nhẩm nha hát. Lão vừa vào đã thấy Phong Thiên Nhai ngồi dậy. “Ấy chà, cô bé tỉnh rồi.” Phong Thiên Nhai: “Cụ, cụ là ai?” Cụ già cằm đầy râu bạc được buộc túm lại, có vẻ dở hơi. Lão tít mắt cười bước đến bên giường, nhún nhảy hỏi: “Già đây là Tả Sơn Nhân, cô bé, giờ cô thấy trong người thế nào?” Phong Thiên Nhai lắc cổ, “Tạm ổn, cảm ơn cụ đã cứu ta.” Tả Sơn Nhân vuốt râu, bảo: “Nằm nghỉ thêm đi, cô đang bị hỏa khí công tâm, lại đã vài ngày không ăn không ngủ, cơ thể không chịu nổi là chuyện bình thường.” Phong Thiên Nhai nhìn cụ ta, hỏi: “Cụ là đại phu?” Tả Sơn Nhân cười híp mắt đáp: “Cô nghĩ sao?” Phong Thiên Nhai bĩu môi, “Không giống.” “Khác chỗ nào?” Phong Thiên Nhai: “Nom khang khác, tầm thường một cây.” “Ha ha.” Tả Sơn Nhân nghe thế, cười to thành tiếng. “Bé con có cá tính, già đây thích rồi.” Phong Thiên Nhai bước xuống giường, mang giày. “Tóm lại, đa tạ cụ. Ta phải đi rồi.” Tả Sơn Nhân: “Cô bé, đường núi khuya khoắt khó đi, cô tạm trú lại đây một đêm đi.” Lão lôi một con gà rừng từ trong sọt tre bên cạnh ra cho Phong Thiên Nhai xem, “Đây, già làm gà cho cô ăn.” Phong Thiên Nhai nhìn con gà kia, mắt chớp chớp. Tả Sơn Nhân vuốt râu cười: “Sao, đói bụng rồi nhỉ. Dù có muốn làm gì, cũng nên ních cho căng bụng trước đã.” Phong Thiên Nhai ngồi xuống ghế gỗ, chờ Tả Sơn Nhân thịt gà. Lát sau, Tả Sơn Nhân bê một “bát” canh gà về. “Ây da da, nóng quá, bé con né ra tý.” Phong Thiên Nhai đứng dậy, nhìn cái “bát” sành to tướng kia, nhếch mép bảo: “Cái ‘bát’ này cụ dùng để rửa mặt đúng không, sao mà to thế?” Tả Sơn Nhân: “Nói lắm, có ăn không?” Phong Thiên Nhai: “Ăn!” Gà hầm ngát hương, Phong Thiên Nhai ngửi thấy mùi thịt nồng nàn, bao tử rõ đã bắt đầu đánh tiếng. Nàng cũng không có quá nhiều quy tắc, thò tay xé đùi gà ra gặm. “Ha ha.” Tả Sơn Nhân cười hì hì nhìn nàng, “Ăn chậm tý, chậm tý.” Phong Thiên Nhai: “Cảm… Cảm ơn cụ nhé.” Tả Sơn Nhân: “Bé con, sao cô lại vào núi mà ngất thế?” Tay Phong Thiên Nhai khựng lại, chậm chạp ngẩng đầu lên, miệng toàn là mỡ. Tả Sơn Nhân: “Ối ối ối, cô đừng khóc đấy.” Phong Thiên Nhai: “Cụ ơi… Yến của ta mất tích rồi.” Tả Sơn Nhân: “Yến? Yến gì?” Phong Thiên Nhai đưa ống tay áo lên lau miệng, Tả Sơn Nhân tưởng nàng đang nghĩ xem nên kể thế nào, rốt cuộc chỉ chớp mắt một cái nàng lại xé đùi gà còn lại lên gặm. Tả Sơn Nhân: “…” Dùng xong bữa, Phong Thiên Nhai xoa bụng, thấy sức lực đã quay về. “Cảm ơn cụ đã thết đãi, ta phải đi rồi.” Tả Sơn Nhân: “Cô đừng nôn nóng như thế, già đây ở mãi trong núi chán quá, chẳng dễ gì có người đến, ở đây tiếp chuyện vài câu với già rồi hẵng đi.” Phong Thiên Nhai nhíu mày: “Ta có chuyện gấp mà.” Tả Sơn Nhân: “Ầy, chuyện gấp thì phải làm từ từ, chuyện có gấp cách mấy thì một đêm này cũng có làm nó lệch đi đâu đâu. Chưa chừng sau khi cô bình tĩnh lại, ngày mai lên đường lại vừa nhấc tay đã xong việc.” Phong Thiên Nhai nhìn Tả Sơn Nhân trước mặt, mặt mày cụ gầy gò, toàn nếp nhăn do cười mà thành, kết hợp với mái đầu và chòm râu bạc trắng nom vô cùng thú vị, lòng dạ nàng cũng từ từ bình tĩnh lại. “Ừm, thế thì ở lại một đêm vậy.” Tả Sơn Nhân vừa nghe nàng sẽ ở lại đã vui vẻ bật dậy, “Tốt quá tốt quá rồi, ta cũng có người bầu bạn rồi. Ha ha, xem Hữu lão còn dám cười nhạo ta không.” Phong Thiên Nhai: “Hữu lão gì kia?” Tả Sơn Nhân mặt đầy vẻ ghét bỏ: “Một tên hủ lậu ra vẻ đạo mạo, cô bé đừng quan tâm làm gì.” Phong Thiên Nhai: “Cụ là Tả Sơn Nhân, chẳng có nhẽ được gọi là Tả lão?” Tả Sơn Nhân gật đầu, “Sáng dạ.” Phong Thiên Nhai: “Một Tả một Hữu hai người khác gì nhau?” Tả Sơn Nhân hắng giọng hai tiếng, đáp: “Tên đại phu hủ lậu kia cho rằng bên phải là tôn quý hơn, năm ấy thi đấu già đây thua lão ta ba trận, bèn dọn đến ngọn núi bên trái này, rồi lấy tên‘Tả Sơn Nhân’* thôi.” [*Trái là Tả, phải là Hữu.] Phong Thiên Nhai gật gù. Sắc đêm mênh mang, Phong Thiên Nhai trò chuyện suốt đêm với Tả Sơn Nhân, đến tận khi trời sáng bảnh. Tả Sơn Nhân vuốt râu nói: “Cô bé, già đây thật tình rất thích cô. Nếu ở đây lâu lâu một tý thì vui rồi.” Phong Thiên Nhai cười khan hai tiếng, “Ta ở lại làm gì?” Vẻ mặt Tả Sơn Nhân chợt chuyển sang vẻ bí hiểm, lão liếc nhìn Phong Thiên Nhai, giọng đầy cám dỗ: “Cô bé, già đây sở hữu không ít tuyệt học, có thể tôn cô lên thành phong hoa tuyệt đại —–“ “Tả Sơn Nhân —–!” Ngay lúc Tả Sơn Nhân đang hăng say trò chuyện cùng Phong Thiên Nhai, ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng quát trầm. Nghe tiếng quát ấy, Tả Sơn Nhân thoắt cái đã xị mặt xuống. Cụ ta ngoái đầu, thét với ra cửa sổ: “Hôm nay già đây không rảnh chơi với ngươi, tự mà đi —–“ Người ngoài cửa lại chẳng thèm để ý, nói tiếp: “Ngươi ở lì trong nhà làm gì!?” Tả Sơn Nhân khoan thai đáp: “Đừng rách việc dùm —–“ Người ngoài cửa: “Ngươi ra đây!” Tả Sơn Nhân không đáp. “Ra đây —–!” Người ngoài kia cứ gọi mãi mà không đẩy cửa đi vào, Phong Thiên Nhai thấy thú vị bèn lên tiếng: “Cụ ê, sao người nọ không vào?” Tả Sơn Nhân hừ một tiếng, “Lão ta? Ha, nằm lòng mấy cái quy tắc tẻ nhạt hơn ai hết, không mời thì chẳng vào, cô không bảo lão ta vào, lão tuyệt đối không tự tiện bước vào đâu.” Nói đến đấy, ngoài cửa lại vọng lại một tiếng “ra đây”. Tả Sơn Nhân đành đứng dậy, “Nhưng mà, nếu cô không ra kia gặp lão, lão có thể đứng ngoài ấy quát trọn một ngày.” Phong Thiên Nhai đi theo Tả Sơn Nhân ra ngoài, thấy ngoài cửa có một lão già khác đứng đấy, đỉnh đạc lắm thay, vẻ mặt cũng nghiêm túc đến phát sợ. Cụ ta trông thấy Phong Thiên Nhai sau lưng Tả Sơn Nhân, ngón tay run run quát: “Giỏi lắm… Giỏi lắm… Tả Sơn Nhân ngươi, ngươi còn ra thể thống gì!” Tả Sơn Nhân ngoáy ngoáy tai, mặt mày khinh rẻ, “Ngươi không quản địa bàn mình mà chạy đến chỗ ta làm gì?” Cụ kia nghiến răng, mặt mày nhăn nhó lắm, liên thanh bảo: “Các ngươi còn ra thể thống gì… Còn ra thể thống gì!” “Ha.” Phong Thiên Nhai nhìn một lúc, cũng hiểu sơ sơ đây là người thế nào rồi. Nàng nói: “Tả Sơn Nhân, ta đi ngay đây.” Hữu Sơn Nhân trợn tròn đôi mắt nhỏ, “Con gái con đứa đi gọi thẳng tên của đàn ông, càn quấy!” Phong Thiên Nhai: “…” Tả Sơn Nhân nói với Phong Thiên Nhai: “Cô bé, trước giờ lão ta thế đấy, cô đừng để ý làm gì.” Phong Thiên Nhai: “Thôi thôi, ta cũng phải đi rồi.” Tả Sơn Nhân: “Gấp gáp thế à?” Phong Thiên Nhai: “Ừm, là chuyện rất rất cấp bách.” Vẻ tiếc nuối đong đầy gương mặt Tả Sơn Nhân, lão nói: “Già đây với cô khá hợp tính, không ngờ sớm thế đã phải đi rồi…” Phong Thiên Nhai phẩy tay, “Có duyên gặp lại.” Nàng nhắm hướng chân núi mà đi, Tả Sơn Nhân sau lưng thở dài thườn thượt, tự nhủ: “Tiếc ơi là tiếc, một mỹ nhân ngon nghẻ thế này, nếu chăm —–“ “Tả Sơn Nhân!” Hữu Sơn Nhân quát to một tiếng, “Đừng có nhắc mãi đến cái đống suy nghĩ bẩn thỉu đầy đầu ngươi nữa!” Tả Sơn Nhân nhịn đến mức không chịu được nữa: “Nếu ngươi nghe không nổi thì đừng tới đây nữa, trong nhà ngươi cũng chứa một kẻ vừa mới cứu được đó thôi, về mà chăm bẵm cho kỹ vào.” Phong Thiên Nhai vừa đi được nửa đường thoắt cái đã ngừng bước. Hữu Sơn Nhân: “Ta ra ngoài là để kiếm thuốc, ngang qua đây thì đến thăm ngươi thôi, ai mà biết ngươi tật xấu không sửa, lại dám —–“ “Cụ kia.” Hai lão ngoái đầu, thì ra là Phong Thiên Nhai vừa đi đã quay về. Tả Sơn Nhân: “Cô bé?” Phong Thiên Nhai nhìn Hữu Sơn Nhân chằm chằm, hé môi, giọng khe khẽ run: “Cụ bảo, cụ cũng cứu được một người…” Vẻ mặt Hữu Sơn Nhân chẳng đẹp đẽ gì: “Thì sao?” Phong Thiên Nhai: “Cứu được khi nào… Là người ra sao?” Hữu Sơn Nhân dài mặt ra, tựa như rất không muốn nói chuyện với nữ nhân. Tả Sơn Nhân đứng cạnh nhìn mà bực mình, nói với Phong Thiên Nhai: “Cô bé cứ mặc lão, già đây kể cho nghe. Tầm ba bốn ngày trước, lão ta cứu được một người đàn ông cao to.” Đàn ông cao to… Phong Thiên Nhai thót tim, nàng siết chặt tay. Đàn ông cao to… Là ai, Đao thủ, hay… “Người ấy… có phải cụt một tay?” “Ơ?” Nàng vừa hỏi, hai cụ kia đã kinh ngạc trông sang. Tả Sơn Nhân: “Cô bé, cô quen cậu ta?”