“Ôi dào, được rồi.” Phong Thiên Nhai giãn khớp tay, ngồi xuống giường. “Độc này ác thật.” Nàng nói với Diệp Hoài Sơn, “Một tháng tới ngươi đừng dụng võ đấy.” Diệp Hoài Sơn chống mép giường ngồi dậy, khẽ gật đầu với Phong Thiên Nhai, nhẹ nhàng đáp: “Đa tạ Phong cô nương.” Phong Thiên Nhai phẩy tay, “Không có chi.” Phong Đô vẫn đứng bên cạnh, im lặng nhìn họ. Phong Thiên Nhai dời mắt, vừa khéo chạm phải ánh mắt gã. Nàng ngó chừng sắc mặt Phong Đô, hỏi: “Nghĩ gì mà mê mẩn thế?” Phong Đô thoáng nhếch mép, “Cô đoán xem.” Thực ra Phong Đô trông cũng đẹp trai, nhưng tướng mạo lại bị sự tàn nhẫn và tà khí che mất. Bình thường nom hơi dữ dằn, bây giờ lại càng khiến ai nấy đều run sợ. Phong Thiên Nhai: “Ngươi chăm sóc y kỹ vào, ta phải đi rồi.” Diệp Hoài Sơn cúi đầu, mái tóc dài xõa ra, che khuất gò má, làm người ta không nhìn rõ được vẻ mặt. Phong Đô lạnh nhạt hỏi: “Cô định đi đâu?” Phong Thiên Nhai buông tay áo đã xắn lên xuống, “Cứ đi thế thôi, không có mục tiêu.” Phong Đô liếc Diệp Hoài Sơn, đoạn hỏi: “Khi nào thì về?” Phong Thiên Nhai suy nghĩ một lát, đáp: “Không biết.” Phong Đô cười lạnh một tiếng, “Vậy khi nào thì báo thù đây?” “…” Phong Thiên Nhai bị gã hỏi đến cứng họng, ngước mắt lên nhìn. “Chưa biết.” Hàng mày Phong Đô toát lên vẻ chế nhạo, không lên tiếng nữa. Phong Thiên Nhai ngoái đầu nhìn Diệp Hoài Sơn, nói: “Tướng quân, tạm biệt nhé.” Diệp Hoài Sơn ngẩng đầu, ánh mắt vẫn trong veo như thuở ban đầu. “Ừ, Phong cô nương, tạm biệt.” Một tiếng tạm biệt đơn giản, đứt đoạn tơ tình chưa từng tỏ rõ. Phong Thiên Nhai vén màn lên, lúc sắp bước ra ngoài thì khựng lại, xoay đầu hỏi Diệp Hoài Sơn: “Phàn Lung Lệ Gia, các người định giải quyết thế nào?” Diệp Hoài Sơn: “Giờ vẫn chưa quyết định.” Phong Thiên Nhai khẽ buông mi, trước mắt như hiện lên lời nói nhẹ nhàng của vị Tế ti gầy yếu kia —– Hắn thích cô… “Tướng quân, hay là…” Phong Thiên Nhai ngước mắt, nhìn Diệp Hoài Sơn và Phong Đô, “Hay là, các người giữ mạng thị lại, để uy hiếp Cương chủ, hoặc ép Đao thủ ra mặt.” Diệp Hoài Sơn gật đầu, “Ta sẽ cân nhắc.” Phong Thiên Nhai cười, xoay người rời khỏi. Doanh trướng im lìm. Diệp Hoài Sơn nhìn cây nến đã cháy nửa trên chiếc bàn gỗ thấp, ngẩn ngơ. Phong Đô: “Tiểu Hoài Sơn, muốn giữ nữ nhân, dựa vào mồm mép thôi chưa đủ.” Diệp Hoài Sơn hơi ủ rũ, nhẹ giọng đáp: “… Đệ, đệ không muốn ép buộc nàng.” Phong Đô: “Ai bảo đệ ép buộc cô ta?” Diệp Hoài Sơn ngước mắt lên, nhìn Phong Đô, “Sư huynh…” Đôi mắt hẹp dài của Phong Đô phản chiếu ánh cam nhàn nhạt từ cây đuốc, gã chậm rãi bước đến trước bàn, cầm bội đao Hoàng Tuyền lên, khẽ khàng vuốt ve. “Nếu đệ thực sự muốn cô ta quay về, có thể ra tay với một người khác.” Diệp Hoài Sơn: “Ai…” Phong Đô: “Lãng nhân Yến Cô Minh.” Diệp Hoài Sơn ngạc nhiên hỏi: “Sư huynh, sao huynh biết Yến huynh?” Phong Đô cười đáp: “Ta đương nhiên biết hắn, bởi vì cánh tay phải kia, là do ta chặt.” “Gì cơ?!” Diệp Hoài Sơn nghe thế, bật đứng dậy xuống giường, y sải bước đến trước mặt Phong Đô, “Chuyện gì đã xảy ra!?” Phong Đô thưởng thức Hoàng Tuyền bằng mắt, có vẻ vô cùng hớn hở. “Tiểu Hoài Sơn, đừng kích động. Chỉ là mối ân oán trước đây thôi.” Diệp Hoài Sơn vội hỏi: “Vậy Phong cô nương có biết không?” Phong Đô nhướng mày, “Đệ đoán xem.” Diệp Hoài Sơn lặng người, đến giờ phút này, y rốt cuộc cũng đã hiểu đêm rời kinh thành ấy, dáng vẻ thê lương của Yến Cô Minh đứng bên vệ đường, ánh mắt tàn nhẫn kia, giọng điệu thù hận nọ là thế nào. Y lại nghĩ đến việc sau đó mình còn đi tìm hắn, lời mình đã nói. Cánh tay Diệp Hoài Sơn run rẩy, thì thào: “Thảo nào… Thảo nào…” Phong Đô ngừng động tác vuốt ve, hỏi: “Sao thế?” Diệp Hoài Sơn cúi thấp đầu, “Khi ấy đệ quá đáng rồi…” Phong Đô: “Rốt cuộc là sao?” Diệp Hoài Sơn ngẩng đầu lên, nhìn Phong Đô, cười khổ đáp: “Sư huynh, đừng nhắm vào hai người họ nữa, mối tình này đã định trước không phải dành cho đệ, thôi bỏ đi…” Đôi mắt hẹp dài của Phong Đô nhìn Diệp Hoài Sơn chăm chú, hồi lâu sau, gã cúi đầu, giắt Hoàng Tuyền vào đai lưng. “Tùy đệ thôi.” Diệp Hoài Sơn lặng lẽ hồi lâu, gọi: “Sư huynh.” Phong Đô đứng thẳng dậy, bước ra ngoài, “Ta biết rồi.” Lưng chừng núi. Phong Thiên Nhai dắt ngựa về nơi tạm biệt Yến Cô Minh, nhìn xung quanh im lìm một mảng, chẳng có lấy một người. “Ơ?” Phong Thiên Nhai ngờ ngợ, “Đi đâu rồi?” “Yến khờ —–“ Phong Thiên Nhai gọi hai tiếng, vẫn chẳng người đáp lại, chính lúc ấy, khóe mắt lướt qua vạt cỏ khô khiến nàng dấy lên nghi ngờ. Phong Thiên Nhai buông cương ngựa chạy sang, phát hiện dưới đất có vết ngổn ngang. Ngước mắt lên lần nữa, Phong Thiên Nhai trông thấy một con ngựa. Ngựa là ngựa tốt, cao lớn mạnh mẽ, trên ngựa buộc hai bọc hành trang. Phong Thiên Nhai bước đến, ngựa phì mũi một hơi. “Đứng im.” Phong Thiên Nhai đưa tay cởi hai bọc hành trang xuống, mở ra xem, bên trong chỉ có hai bộ đồ vải thô đơn giản. Phong Thiên Nhai giũ áo, phát hiện ra nó rất to, một ống tay áo có thể chui lọt đôi cánh tay nàng. Phong Thiên Nhai đặt bọc hành trang xuống, ngồi xổm xuống mảnh đất trống nọ, tỉ mỉ lần mò vết tích trên mặt đất. Là dấu vết đánh nhau… Tim Phong Thiên Nhai hơi thắt lại, nàng nhìn vết chân lộn xộn trên mặt đất, dường như thấy được hướng kiếm pháp của Yến Cô Minh. Nàng lần theo dấu vết trên mặt đất dần dần đi ra ngoài, cuối cùng đến bên vách núi. Trên mặt đất, có một đường thẳng tắp, như có một người bị kẻ khác đẩy thẳng ra. Dấu vết đến vách núi là ngừng lại. Phong Thiên Nhai đứng bên vách đá, nhìn xuống —– Bóng đêm đen đặc, chẳng nhìn rõ thứ gì phía dưới. Phong Thiên Nhai mở lòng bàn tay, phát hiện nó ướt sũng mồ hôi. Nàng chắp tay sau lưng, đứng bên vách núi hít sâu một hơi —– Gió thu lạnh lẽo tràn vào phổi, Phong Thiên Nhai cảm thấy chân khí trong người dịu xuống đôi chút. “Không sao đâu.” Phong Thiên Nhai hít một hơi thật dài, chậm rãi thở ra. “Phong Thiên Nhai, không sao đâu, bình tĩnh lại.” Tự nhủ hết lần này đến lần khác, Phong Thiên Nhai ép chính mình bình tĩnh lại, thắt chặt suy nghĩ của mình… Ban nãy, chắc chắn là Yến khờ đánh nhau với ai đó ở đây, con ngựa kia là của người nọ. Bây giờ ngựa còn người mất, cho thấy gã cũng như Yến khờ, rơi xuống rồi. Công lực của Yến Cô Minh đã hồi phục kha khá, thân thủ không phải người bình thường có thể so được, là ai có thể ép chàng đến mức rơi xuống vách núi. Phong Thiên Nhai chỉ nghĩ đến một người —– Đao thủ Thiền Nhạc. Con ngựa kia trông có vẻ không giống ngựa trung nguyên, có lẽ là Thiền Nhạc từ phiên cương đến cứu người. Con ngựa như có linh tính, thấy Phong Thiên Nhai nhìn mình, phì mũi một tiếng chạy sang. Phong Thiên Nhai: “Chủ của ngươi là Thiền Nhạc à?” Ngựa dậm vó, gặm cỏ khô bên vách núi. Phong Thiên Nhai: “Đao thủ và Yến khờ giao chiến, cùng rơi xuống à?” Ngựa đương nhiên chẳng thể đáp lời. Phong Thiên Nhai thấy nó thong thả ăn cỏ, lòng chợt bùng lên lửa giận khó kiềm, nàng híp mắt lại, quát lạnh một tiếng: “Ta hỏi ngươi đấy —–!” Thoắt cái, sát khí ngập trời. Con ngựa cao to kia thoáng cái đã nhũn chân, lảo đảo chạy đi. Phong Thiên Nhai thấy dáng điệu hốt hoảng của nó thì ngây ra. Sau đó, nàng cười khổ một tiếng, tự giễu: “Điên rồi à, mi quát nó làm gì…” Phong Thiên Nhai tung người, nhảy xuống vách núi. Nàng đã chuẩn bị sẵn, bám vào đá bên vách núi, lao xuống như khi xuống đỉnh Thiên Nhai. Dưới vách núi có một con sông, Phong Thiên Nhai nhìn quanh, không có ai. Để trách lạc ra xa, lúc xuống núi Phong Thiên Nhai đã đi thẳng một đường, không lệch. Nàng cho tay xuống sông, dòng nước lạnh ngắt. Phong Thiên Nhai nhếch môi, “Được rồi, ta vốn cũng chẳng nghĩ chàng sẽ chết bằng cách này.” Nàng thở hắt một hơi, vẫy vẫy tay, thuận theo mép sông mà đi. “Không phải chàng luôn bảo mạng của lãng nhân dai lắm à, thể hiện ta xem nào…” Ánh trăng vách núi, gió, vô hướng, người, mênh mang. Phong Thiên Nhai đi theo dòng chảy, đi mãi đến chân núi vẫn không thấy Yến Cô Minh, cũng không thấy Đao thủ. Nhưng khi nàng lê tấm thân rã rời vào đến thành, lại trông thấy một người khác. Sáng sớm hôm ấy, trước cổng thành dày đặc những người. Vốn không tìm được Yến Cô Minh, nàng đã khó chịu, không thiết tha gì với cảnh ồn ào tụ tập, nhưng vật nọ treo quá cao, cao đến mức người ta không thể không thấy. Một cột gỗ, chìa ra từ cổng thành, bởi vì nó quá to, nên cái đầu của Phàn Lung Lệ Gia càng có vẻ nhỏ bé. Trên cái đầu ấy treo một tấm gỗ nát, viết hai dòng —– [Man tư xưa kia, tàn hại dân chúng, đất trời cùng quở, tội không thể tha. Nay chết bởi quân tiên phong Thánh triều, chặt đầu bêu chúng, cáo lỗi thiên hạ.] Cổ của Phàn Lung Lệ Gia được chặt rất gọn —– Là dấu tích của Phong Đô. Đao của gã luôn rất nhanh, nhanh đến mức người ta chưa kịp chợp mắt. Cái gọi là Hoàng Tuyền dẫn lối, chính thế này. Dân chúng vây xem phía dưới chỉ trỏ cái đầu kia, cũng có người lớn tiếng khen hay. Phong Thiên Nhai lặng lẽ đứng nhìn, cách đấy thật xa nhưng bằng một cách khó hiểu, nàng lại cảm thấy, rằng Phàn Lung Lệ Gia đang cười. Nụ cười hệt như ngày thị bị mình bắt được. [Cô nương, nếu có cơ hội, ta thực sự muốn trở thành bạn cô.] [Ừ nhỉ… Muộn rồi, đã quá muộn rồi…] Phong Thiên Nhai nghĩ, có lẽ từ rất sớm, thị đã biết sẽ mình sẽ có kết cục như thế này. Trắng đêm kiếm tìm khiến hơi thở Phong Thiên Nhai đã hơi rối loạn, trong lúc mơ màng, dường như nàng lại trông thấy Phàn Lung Lệ Gia nở nụ cười nghịch ngợm với mình, rồi nói —– “Hắn thích cô.” “Xin lỗi…” Giọng thật nhẹ. Phong Thiên Nhai lặng lẽ nhìn thị, khẽ khàng buông lời: “Và còn… Đa tạ cô.” Nàng xoay người, đi vào vùng rừng núi, dần xa. Đi mãi đi mãi, nàng nhớ đến một câu mà Yến Cô Minh từng nói với mình —– “Bé con, giang hồ này không thích hợp với em, rời khỏi nó đi.” Phong Thiên Nhai thì thào tự nhủ: “Đúng vậy, sư phụ thực sự muốn rời khỏi nó rồi.” Nàng chớp chớp đôi mắt hơi xót, thấy tầm nhìn hơi mông lung. “Yến khờ, rốt cuộc chàng đang ở đâu…”