“Cậu đừng hút nữa.” Bạch Vũ Mạn tức giận ngăn cản Dương Thính Vũ vừa muốn rút một điếu ra, cô vốn muốn mở party sớm để gặp gỡ bạn tốt tâm sự, không ngờ cô gái này dùng hầu hết thời gian chỉ để trầm mặc hút thuốc. “Dương Thính Vũ, rốt cuộc cậu có chuyện gì vậy?” Dương Thính Vũ mặc dù có hút thuốc, nhưng thời điểm cô hút thuốc lá cũng không nhiều. “Mạn, tớ… không có thai.” Tuy cô không muốn sinh con cho Dương Trấn, nhưng vừa nghĩ đến cô không có thai… Thật ra, cô rất để ý, đây là bản năng trời sinh của phụ nữ. “… Sao thế, không phải chứ?” Bạch Vũ Mạn cầm tay Dương Thính Vũ, thân thể cô luôn rất tốt, sao lại không có thai? “Ở Amsterdam một tháng kia, Dương Trấn không dùng biện pháp tránh thai, nhưng… tớ cũng không mang thai.” Nói hết ra, Dương Thính Vũ cảm thấy nhẹ nhõm không ít, vẻ mặt không còn lo âu như vừa rồi. “Cậu nhỏ biết không?” Vì Dương Thính Vũ và cô quan hệ thân thiết như chị em, theo Dương Thính Vũ nên Bạch Vũ Mạn cũng gọi Dương Trấn một tiếng cậu nhỏ. “Anh muốn tớ đi bệnh viện kiểm tra.” Dương Thính Vũ gật đầu, Dương Trấn là đàn ông thông minh, sao không nhìn ra. “Vậy cậu, tính toán thế nào?” Bạch Vũ Mạn biết rõ cô đang rầu lo điều gì, nghi ngờ không có thai, đây cũng là vấn đề. “Haizz…” Dương Thính Vũ tựa đầu lên vai Bạch Vũ Mạn, trêu đùa, cười cợt nói: “Dương Trấn không đời nào cho tớ rời khỏi, càng không cho tớ mang thai đứa con của người đàn ông khác, mà tớ cũng không muốn sinh con cho anh ấy. Đây là chuyện tốt.” Lời của cô khiến cho Bạch Vũ Mạn đỏ mắt, yêu thương cô, vô cùng thương cô. Nếu lúc trước, cô không rời khỏi Lục Ly, bây giờ có phải sẽ tốt hơn hiện tại? Bạch Vũ Mạn và Hạ Sâm tổ chức party tròn một năm ở câu lạc bộ tư nhân. Không dùng những nghi thức long trọng phô trương, chỉ cùng những người bạn quen biết cùng chia sẻ niềm vui sướng này. Trong phòng có hơn mười người, một nhóm hát karaoke, một nhóm đổ xúc xắc, một vài người uống rượu, không khí rất náo nhiệt. Dương Thính Vũ trốn ở nơi hẻo lánh ngồi trên ghế sofa uống vài ly, Bạch Vũ Mạn chỉ đưa cho cô nước suối. Giương mắt nhìn xuyên qua đám người, trông thấy đối diện cô là Lục Ly, anh đang ngồi bên cạnh Hạ Lâm Lâm, đang nói gì đó với cô ấy, nhưng từ đầu đến cuối Hạ Lâm Lâm cũng không để ý tới anh. Kẻ trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo. Đây là tâm trạng bây giờ của Dương Thính Vũ. Cô có thể thấy rõ Lục Ly thích Hạ Lâm Lâm, tuy Hạ Lâm Lâm có vẻ lạnh nhạt, nhưng cô vẫn cảm nhận được cô ấy thích Lục Ly. Thật tốt. Đơn giản như vậy, em yêu anh, anh yêu em. Dương Thính Vũ đứng dậy, đi đến toilet bên ngoài phòng, dùng nước lạnh hất lên gương mặt tái nhợt của mình, lấy ra điện thoại đã rung rất lâu trong túi áo. Trông thấy người gọi đến là Dương Trấn, cô vô cùng không vui nhíu mày, nhẹ buông tay, để điện thoại di dộng rơi vào chậu rửa tay. Cho đến khi màn hình biến thành một màu đen thẳm, cô mới nhặt lấy, tùy ý lau lau rồi bỏ vào túi. Dương Thính Vũ mở cửa toilet, lại bị người đàn ông ở hành lang đối diện dọa sợ, “… Anh nhàm chán à?” “Buổi nay em chưa nói với anh một câu, vừa mở miệng lại nói anh nhàm chán?” Lục Ly nheo mắt, nghiền ngẫm, nở nụ cười trên môi, lộ vẻ nhiệt tình. “Nếu anh hy vọng những câu nói khác, thì nên trở về, ở trước mặt Hạ Lâm Lâm nói thêm vài câu thì tốt hơn.” Dương Thính Vũ đi đến bên cạnh anh, học bộ dạng anh tựa vào tường. “… Yêu hơn một chút, học được không?” Lục Ly tấm tắc, anh sớm biết gương mặt lanh lợi của cô gái này hoàn toàn là giả vờ. Dương Thính Vũ khoác tay, “Đời này, có lẽ không học được rồi.” “Em hạnh phúc không?” Lục Ly đột ngột bày ra bộ mặt nghiêm túc, chăm chú nhìn cô. Anh không quan tâm cô sống tốt hay là buồn lo, chỉ muốn biết cô hạnh phúc hay bất hạnh. “Tiêu chuẩn là gì hả?” Dương Thính Vũ cười khẽ, hỏi ngược lại anh. Lục Ly đứng dậy, nhìn xung quanh Dương Thính Vũ trước mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô một hồi lâu, “Em còn nhớ lần trước anh đã nói gì với em không?” Lục Ly nói rất mơ hồ, nhưng Dương Thính Vũ hiểu anh đang muốn nói đến lần đó. Lần đó, cô ở trước mặt anh cởi sạch quần áo, anh điềm nhiên giúp cô mặc lại quần áo, sau đó, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô nói. Trong ánh mắt của em chứa đầy hình ảnh người khác, nhưng đó không phải là anh. Ánh mắt của em, không có anh, biết tại sao không? Bởi vì, ánh mắt của em phản chiếu bóng hình của người trong lòng, anh ta mới là người trong lòng em. “Thính Vũ, trong mắt và trong lòng em là người đó, anh ta có cho em hạnh phúc không?” Lục Ly dịu dàng hỏi, kế đó như người anh trai dịu dàng xoa đầu cô. Không hề báo trước, Dương Thính Vũ rơi nước mắt. Nước mắt lã chã tuôn trào, cô bịt miệng, ngăn bản thân khóc thành tiếng. “Sẽ ổn rồi, không sao đâu…” Lục Ly nhẹ nhàng ôm cô an ủi, anh biết rõ cô chịu đựng cả buổi tối, bây giờ cô có thể khóc to thoải mái là tốt rồi.