Lắng Nghe Tiếng Mưa
Chương 23
Trường học lạ lẫm mà quen thuộc, hai bên trồng đầy cây xoài hiếm có, mỗi mùa hè sẽ nở đầy hoa xoài, sau đó lại ra những quả xoài xanh tốt.
Đáng tiếc, bây giờ không phải mùa xoài nở rộ.
“Tại sao dẫn em đến đây?” Dương Thính Vũ đưa mắt nhìn cây xoài rồi dời mắt đến người đàn ông bên cạnh.
“Anh nhớ khi ấy em mặc một chiếc váy hoa, đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào anh.” Lục Ly chỉ một tiệm sách cũ cách đó không xa, chuyên bán những quyển sách “second-hand” cho học sinh, sinh viên. Lần đầu tiên, anh và Dương Thính Vũ gặp nhau là ở chỗ này.
Cô thoáng kinh ngạc, không ngờ anh còn nhớ rõ lúc đó cô mặc váy thế nào.
“Khi đó, anh muốn rời đi, em chợt chạy tới nắm lấy tay anh, hỏi anh tên là gì.” Lục Ly cười tươi tắn, hình ảnh ấy cho đến bây giờ, đều hiện rõ trước mắt.
Dương Thính Vũ ngượng ngùng, cô nghiêng người, vén tóc ra sau tai để che giấu sự xấu hổ, “Đều là những chuyện xưa rồi mà.”
“Bởi vì anh và Âu Dương Tuyển hơi giống nhau, đúng không?” Giọng nói thản nhiên của Lục Ly làm cho toàn thân cô chấn động, kinh ngạc nhìn anh.
“Nhất là điểm này.” Anh chỉ đầu lông mày của mình, đây là nơi anh và Âu Dương Tuyển giống nhau nhất.
“… Sao anh biết rõ như vậy…” Lần đầu tiên trông thấy Lục Ly, Dương Thính Vũ đã cảm thấy giống như nhìn thấy Âu Dương Tuyển, bọn họ hơi giống nhau làm cho đáy lòng ray rứt của cô không tự chủ muốn tiếp cận anh.
“Là do anh sắp xếp.” Phía sau lưng bọn họ truyền đến âm thanh vô cùng quen thuộc đối với Dương Thính Vũ, cô mạnh mẽ xoay người, “… Cậu nhỏ?”
“Cậu nhỏ, anh muốn làm gì vậy? Trước tiên, anh mau nói rõ ràng.” Dương Thính Vũ muốn thoát khỏi bàn tay to lớn của Dương Trấn đang nắm chặt cô, Lục Ly lặng lẽ rời đi trước, anh dẫn cô đến rạp chiếu phim, cô thật sự không biết anh muốn làm cái gì.
“Trước hết đi xem phim đã.” Anh trực tiếp bao trọn rạp chiếu phim, bởi vì cô luôn oán trách anh không bao giờ dẫn cô đi xem hết một bộ phim hoàn chỉnh. Lần này, có thể là cơ hội sau cùng của anh.
“Cậu nhỏ, hiện giờ em không có tâm trạng xem phim.” Dương Thính Vũ bướng bỉnh nhìn anh, trong bóng tối, cô có thể nhìn thấy trong mắt anh… Không nỡ?
“Ngoan nào.” Dương Trấn đan thật chặt bàn tay của cô vào bàn tay anh, làm cho cô yên tĩnh trở lại.
Dương Thính Vũ thở dài, ngước mắt nhìn bộ phim điện ảnh trên màn hình, một chữ, một hình ảnh cũng không lọt vào mắt.
Cho đến khi bộ phim chiếu được hai phần ba, Dương Trấn bỗng nhiên mở miệng: “Anh sắp xếp Lục Ly ở bên cạnh em.”
Không thể tin nổi quay đầu nhìn anh, Dương Thính Vũ không dám tin vào điều mình nghe thấy: “Sao có thể? Anh luôn phản đối chuyện em với anh ấy qua lại.”
“Bởi vì chuyện của Âu Dương Tuyển, quan hệ của chúng ta càng ngày càng trở nên tồi tệ. Trong một lần vô tình, anh nhìn thấy em và Lục Ly. Lần đầu tiên anh đã biết, anh ta có vài phần giống với Âu Dương Tuyển. Anh nhìn thấy em ở bên anh ta, tươi cười, nũng nịu, có khi thì tức giận, hết thảy đều vui vẻ, hạnh phúc hơn ở bên cạnh anh. Vì vậy anh lén tìm anh ta, hy vọng anh ta qua lại với em.” Chỉ có trời mới biết, mất bao nhiêu lâu, Dương Trấn mới có thể hạ quyết tâm, mang theo trái tim đau đớn đi cầu xin một người đàn ông khác, mang lại hạnh phúc cho người con gái mà anh yêu nhất.
Nhưng mà, lúc đó, anh không còn cách nào, nhìn thấy Dương Thính Vũ càng ngày càng… gầy gò, càng ngày càng… trở nên trầm mặc, càng ngày càng… tiều tụy hơn, anh cảm thấy mình đau lòng muốn chết đi được.
Suy đi tính lại, anh bằng lòng dùng trái tim tan vỡ để đổi lấy niềm hạnh phúc của cô.
“… Nhưng không phải… sau đó, anh cũng rất phản đối chuyện qua lại của em với anh ấy mà.” Dương Thính Vũ không ngừng lắc đầu, không thể nào…
“Bởi vì… Lục Ly muốn dẫn em xuất ngoại.” Lục Ly tốt nghiệp sớm hơn so với Dương Thính Vũ một năm. Năm ấy, sau khi tốt nghiệp, anh ta sẽ chuẩn bị ra nước ngoài để được tiếp tục đào tạo sâu hơn, mà anh ta đến nói với Dương Trấn, anh ta muốn dẫn Dương Thính Vũ đi ra nước ngoài.
Dương Trấn có thể nhẫn nhịn để cô ở bên người đàn ông khác, nhưng anh không chịu đựng nổi không được trông thấy cô.
Dương Thính Vũ không biết lấy đâu sức lực, hung hăng rút tay mình ra khỏi bàn tay anh, “Dương Trấn, anh thật ích kỷ. Tôi là đồ vật? Hay là rác rưởi? Lúc anh không thích liền vứt, lúc muốn thì nhặt trở về sao?”
Anh chỉ có thể im lặng, bởi vì cô nói đúng một chút, anh luôn ích kỷ như vậy, ích kỷ yêu cô.
“Nhưng mà, bất kể là đồ vật hay rác rưởi, không phải nhớ anh thì tôi sẽ trở về.” Dương Thính Vũ đứng dậy, “Cho dù anh không ngăn cản, tôi cũng sẽ không theo Lục Ly đi ra nước ngoài. Anh biết không? Tôi và anh ấy… Không hề lên giường với nhau, tôi ở trước mặt anh ấy lột sạch quần áo, nhưng anh ấy không buồn liếc nhìn, bởi vì ngay cả anh ấy cũng biết, người tôi yêu nhất chính là anh!”
“Thật ra, tôi cũng không muốn đi đâu cả, tôi cũng ích kỷ như thế, vì để anh thả tôi đi, tôi cũng không chỉ nói dối một lần.” Dương Thính Vũ khóc nức nở sau đó lại nở nụ cười ha hả, “Năm đó, tôi vốn không hề có thai, tôi nói đã đánh mất con của chúng ta, chỉ là vì muốn chọc giận anh.”
“Còn vì nguyên nhân khác, lúc ấy tôi thật sự hy vọng, anh kết hôn với Liễu Hinh.” Nhìn thấy Dương Trấn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô đầy vẻ khiếp sợ, Dương Thính Vũ cảm thấy thật sảng khoái. Hóa ra, người giỏi tính toán như anh cũng có ngày lộ ra vẻ mặt này.
Thời gian kết thúc bộ phim chưa đầy 5 phút, nhưng bọn họ không kịp chờ đợi đến lúc cuối cùng.
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
87 chương
37 chương
46 chương
123 chương