Lãng mạn của anh

Chương 62 : Lãng mạn của anh

Chương 63   Vợ của Chu Tế không thể sinh con, vốn dĩ khi hai người còn trẻ đã nháo đến mức độ ly hôn, nhưng vì vấn đề lợi ích, hai người họ căn bản không thể ly hôn.   Sau đó Chu Tế có tiểu tam, nuôi tình nhân, sinh ra được một đứa bé, đó chính là Chu Túy Túy.   Chu Túy Túy cũng không biết mình không phải là con gái ruột, từ nhỏ thời gian cô nhìn thấy ba mẹ rất ít, đa phần là buổi tối hoặc là ban ngày thỉnh thoảng thấy một lần, mẹ Chu từ nhỏ đã nghiêm khắc với cô, nghiêm khắc hơn ba mẹ bình thường rất nhiều lần.   Mà Chu Tế, trên căn bản là mặc kệ.   Sau đó lại sinh ra Duy Nhất, thật ra Duy Nhất cũng không phải là con gái của mẹ Chu, nhưng Chu Túy Túy cũng không biết, bản thân cô gặp mẹ Chu cũng không được nhiều, mấy tháng đầu cũng không có bụng, sau đó lại nói ở nhà bị cô làm tức, nên mẹ Chu xuất ngoại để dưỡng sức khỏe.   Sau đó trở về, liền ôm Duy Nhất về.   Khi đó, trong thế giới của Chu Túy Túy có một em gái, chưa từng nghĩ đó không phải là con ruột của ba mẹ mình.   Bởi vì Chu Túy Túy lớn lên giống ba Chu, còn Duy Nhất quả thật không quá giống ba Chu, nhưng trước đó Chu Túy Túy luôn tự cho rằng, đó là Duy Nhất giống mẹ Chu.   Thật ra không chỉ Chu Túy Túy không nghi ngờ, ngay cả Thẩm Nam cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này. Đến khi nghe được đoạn ghi âm, kết hợp với việc điều tra, mới phát hiện, Duy Nhất và Chu Túy Túy không phải là cùng một mẹ, mà đều là tình nhân của Chu Tế, còn hai người, đều đã qua đời.   Đây cũng là lý do tại sao, năm đó Duy Nhất bị kẻ thù ôm đi, mẹ Chu cũng không sốt ruột, cũng không khổ sở.   Còn về Chu Tế, từ đầu đến cuối đều là một người đàn ông bị lợi ích che mắt, căn bản không cần thân tình, chỉ cần tiền.   Nói ra thật điên rồ, nhưng loại người này thật ra cũng không hiếm thấy.   Thẩm Nam và Chu Nhiên đã gặp được không ít, nhưng khi chuyện này xảy ra trên người thân cận với mình, vẫn cảm thấy tam quan vỡ vụn như cũ, không thể tin được.   Loại chuyện này, thì ra thật sự tồn tại.   Thẩm Nam ánh mắt nặng nề nhìn về người đàn ông đối diện, từ sau khi đoạn ghi âm kia phát lên, sắc mặt đã thay đổi.   Thẩm Nam cười lạnh một tiếng, mở một phần tài liệu, nhìn về phía Chu Tế: "Hơn một năm trước, công ty ông xây dựng một tòa nhà đã xảy ra cái gì, ông còn nhớ không?" Anh gõ gõ mặt bàn, tức muốn hộc máu: "Tại sao bọn ông có thể bớt xén tiền nguyên vật liệu? Thậm chí còn không màng đến an toàn và tính mạng?"   "Ông biết mình đã phạm phải sai lầm như thế nào không?"   Chu Tế không nói một lời.   Đến cuối cùng, Chu Tế chỉ nói muốn gặp luật sư của mình.   Thẩm Nam bị Chu Nhiên kéo ra ngoài, anh ta lo lắng để cho Thẩm Nam ở cùng một chỗ với Chu Tế, người này có khả năng lại xúc động mà đánh người một trận.   Rõ ràng không phải là người tính cách xúc động, nhưng vừa gặp chuyện của Chu Túy Túy, liền giống như là người khác vậy.   Chu Nhiên nhìn về phía Thẩm Nam: "Vụ án này sẽ có đồng nghiệp khác phụ trách, em sẽ bảo cậu ta liên tục liên lạc với anh." Anh ta nói: "Anh về bệnh viện xem chị dâu trước đi."   Thẩm Nam lạnh mặt, không lên tiếng.   Chu Nhiên vỗ bả vai anh, tỏ vẻ an ủi: "Biết bây giờ anh khó chịu, nhưng người luôn phải nhìn về phía trước, trong khoảng thời gian này ở bên cạnh chị dâu nhiều một chút."   Nghĩ nghĩ, anh ta nhướng cằm nói: "Đại đội trưởng của anh gọi điện đến, chắc anh hẳn phải về đội một chuyến."   Nghe vậy, lúc này Thẩm Nam mới giật giật, ừ một tiếng: "Cảm ơn."   "Khách khí." Chu Nhiên cười nói: "Trong tay em có một vụ án, không có cách nào nhận vụ này."   Thẩm Nam nhìn anh ta: "Cậu làm đủ nhiều rồi."   Bọn họ đều hiểu đối phương khó xử, Chu Nhiên cũng không có cách nào nhúng tay vào quá nhiều, bởi vì có quan hệ với Thẩm Nam, sợ sẽ không đứng trên góc độ công bằng mà xử lý mọi chuyện. Cho nên, mặc dù anh ta muốn xin đi điều tra, cũng sẽ không được.   Chu Nhiên nhoẻn miệng cười: "Nên làm."   Hai người đối diện cười, Chu Nhiên nói: "Về bệnh viện đi, bên này có chuyện gì em sẽ báo cho anh trước."   "Ừm."   Sau Thẩm Nam rời khỏi bên này, ra ngoài hút điếu thuốc, lúc này mới lái xe về bệnh viện.   Khi Chu Túy Túy tỉnh lại, Thẩm Nam vừa mới đi không lâu.   Trước mắt cô mơ hồ, nhưng mơ hồ có thể nghe được bên cạnh có người đang nói chuyện, có Hạ Văn, còn có Ngải Trạch Dương... Từ từ, cô chớp chớp mắt, khi mở mắt ra liền nhìn thấy trần nhà trắng xóa.   Chu Túy Túy hoảng hốt, Duy Nhất là người đầu tiên nhận ra điều không thích hợp.   "A, chị tỉnh rồi."   Hạ Văn sửng sốt, vội vàng quay đầu về phía Chu Túy Túy: "Tỉnh?"   "Mau gọi bác sỹ lại đây."   Chờ sau khi bác sỹ kiểm tra xong, xác định không có vấn đề gì lớn rời đi, Chu Túy Túy mới rũ mắt nhìn cánh tay bó thạch cao của mình, nhìn về phía mấy người trước mặt: "Thẩm Nam đâu?"   Hạ Văn mím môi, nhỏ giọng nói: "Đi cục cảnh sát."   Cô nhìn về phía Duy Nhất: "Duy Nhất em không sao chứ, mặt đều sưng lên rồi."   Đoàn Duy Nhất lắc đầu, đỏ mắt nhìn cô: "Chị, em không sao, chị mới nghiêm trọng." Cô bé nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, không bảo vệ được chị."   Chu Túy Túy nhoẻn miệng cười, ngước mắt nhìn cô: "Là chị không bảo vệ được em."   Đoàn Duy Nhất không có chuyện gì, tỉnh lại sớm hơn Chu Túy Túy, nếu không phải Đoàn Tử Du luôn giữ lại, cô đã sớm đến đây xem Chu Túy Túy.   Cũng may bây giờ cũng không muộn.   Chu Túy Túy ngẩng đầu, nhìn về phía Đoàn Tử Du lạnh mặt ở một bên, lên tiếng: "Xin lỗi, không bảo vệ Duy Nhất thật tốt."   Đoàn Tử Du tuy rằng lạnh mặt, nhưng cũng biết chuyện này không thể trách Chu Túy Túy, lạnh lùng ừ một tiếng: "Không sao."   "Anh." Lời nói vừa dứt, đã bị Đoàn Duy Nhất gọi tên.   Cô không đồng tình nhìn về phía Đoàn Tử Du, giận dỗi nói: "Cũng không phải là do chị sai, anh bày mặt cho ai xem."   Đoàn Tử Du: "...."   Đoàn Tử Du híp mắt nhìn tiểu nha đầu cách đó không xa, muốn giáo huấn cô, nhưng lại không nói ra một câu.   Đoàn Duy Nhất không quan tâm Đoàn Tử Du, ngồi bên cạnh Chu Túy Túy nắm tay cô: "Chị, tay này bao lâu mới khỏi?"   Chu Túy Túy a một tiếng, cười nói: "Bị thương xương cốt một trăm ngày."   Ngải Trạch Dương ở một bên nhìn thần sắc của cô, mím môi: "Không có chuyện gì chứ?"   "Không sao." Chu Túy Túy người bốn người trong phòng, dở khóc dở cười: "Hay mọi người đi nghỉ ngơi đi, tôi đã tỉnh rồi, không có chuyện gì đâu."   Hạ Văn nhìn cô: "Mình không đi, đội trưởng Thẩm nói mình ở đây chăm sóc cậu cho tốt."   Chu Túy Túy: "....."   Chu Túy Túy a một tiếng, cười nhạt: "Điện thoại của mình đâu, có thể tìm về không?"   Hạ Văn không lên tiếng, nhìn cô một cái: "Chắc là không."   Chu Túy Túy nghe vậy, cũng không hỏi nhiều. Cô nhắm mắt, lẩm bẩm nói: "Mình muốn nghỉ ngơi một chút."   Mấy người Hạ Văn nhìn thần sắc của cô không đúng, cũng không dám nói thêm: "Được, cậu nghỉ ngơi đi, bọn mình ra ngoài một chút, có chuyện gì thì gọi mình."   "Được."   Sau khi phòng bệnh yên tĩnh lại, lúc này Chu Túy Túy mới mở mắt ra nhìn bên ngoài cửa sổ. Sắc trời bên ngoài đã tối sầm, đã là ban đêm.   Ánh đèn trong phòng vẫn sáng như cũ, cô nhìn thời gian, bây giờ đã là 10h đêm, nhưng bọn họ vẫn ở bên cạnh cô như cũ.   Chu Túy Túy khẽ cười, nước mặt đột nhiên rơi xuống.   Bạn bè còn có thể như vậy, nhưng ba mẹ thì sao, ba mẹ có thể cho ngươi sinh mệnh, cũng có thể lấy đi. Bọn họ thậm chí còn có thể giết chết chính mình.   Trước kia Chu Túy Túy luôn nghĩ, ba mẹ cô dù có quá đáng cũng sẽ không như vậy đi, mà khi cô thật sự trải qua mới hiểu được, không có cái gì là không thể, chỉ cần ngươi không có lương tri, chuyện gì cũng có thể làm.   Chu Túy Túy vùi đầu vào chăn khóc nức nở, khi bọn họ ở đây cô không dám khóc, cũng không muốn biểu hiện yếu đuối trước mặt họ.   ....   Thẩm Nam dựa vào tường, nghe âm thanh nức nở từ trong phòng truyền ra, tâm như nhéo đau.   Là có bao nhiêu khó chịu, mới khóc như vậy.   Tủi thân, nhưng không dám khóc, lại không dám bộc lộ quá nhiều. Nghĩ đến cái này, cả người anh cũng khó chịu.   Chu Túy Túy không biết đã khóc bao lâu, sau khi khóc đến không thở nổi, mới lầm bầm để cho chính mình bình tĩnh một chút, hít sâu bình tĩnh. Cô mới tỉnh lại, cũng không muốn chết.   Khi còn đang giãy giụa, cửa phòng bị gõ: "Bà xã."   Chu Túy Túy ngẩn ra, giọng nói khàn khàn, đáp một tiếng: "Anh vào đi."   Thẩm Nam đẩy cửa tiến vào, hai người bốn mắt nhìn nhau.   Anh nhìn đôi mắt sưng đỏ kia của Chu Túy Túy, dừng một chút mới đi qua: "Tỉnh lúc nào?"   Anh duỗi tay, khẽ lau khóe mắt của cô. Sau đó cúi người hôn hôn: "Sao không nói một tiếng với anh."   Chu Túy Túy không nói chuyện, nắm lấy áo anh, ngừng một chút, mới thấp giọng nói: "Ừm, bây giờ anh cũng đã về."   Cô ngước nhìn Thẩm Nam: "Đứng ở bên ngoài bao lâu?"   Thẩm Nam bật cười, duỗi tay ôm người vào lòng: "Này cũng biết?"   Chu Túy Túy ừ một tiếng, mím môi nói: "Đoán được."   Thẩm Nam nhoẻn miệng cười, sờ đầu cô: "Không lâu, mấy phút, sợ em không muốn thấy anh."   "Ai nói." Chu Túy Túy đánh anh một cái: "Em vừa mở mắt liền tìm anh, kết quả anh không ở."   Hai người đều cố gắng tránh đề tài, hướng về điều nhẹ nhàng, chỉ là có chút đáng tiếc, nói thế nào cũng không thể tránh được.   Một hồi lâu sau, Chu Túy Túy mới hỏi: "Đi cục cảnh sát."   "Đi."   "Bây giờ tình huống như thế nào?"   Thẩm Nam trầm ngâm một hồi, vẫn không giấu diếm gì với cô, nói hết tình huống cho Chu Túy Túy, thậm chí ngay cả việc người đàn bà kia không phải là mẹ ruột của cô, cũng nói.   Vốn dĩ cho rằng Chu Túy Túy sẽ không chấp nhận được, nhưng cô lại nói một câu.   "Khá tốt, không phải mẹ ruột mới tốt." Cô nói: "Như vậy, bà ta đối xử không tốt với em, em cũng có thể tìm ra cớ cho bà ta."   Nếu là mẹ ruột, ngược lại cô còn không thể tìm ra bất kỳ nguyên nhân nào lý giải tại sao từ nhỏ bà ta liền đối xử không tốt với cô. Thậm chí, Chu Túy Túy còn cảm thấy, cô không phát rồ như bọn họ, chắc là vì trong người cô còn chảy dòng máu lương thiện của người khác.   --- rất may mắn.   --- nhưng cũng rất bi ai.   Thẩm Nam liếc nhìn thần sắc của cô, biết cô đang đau lòng.   Anh nhéo tay Chu Túy Túy, thấp giọng hỏi: "Đói bụng không? Có muốn ăn chút cháo?"   Buổi chiều và tối cũng chưa ăn cái gì.   Chu Túy Túy chớp mắt, nghĩ nghĩ, nói: "Được, ăn chút cháo đi."   Thẩm Nam gọi điện thoại cho Ngải Trạch Dương đang lắc lư bên ngoài, không lâu sau hai người liền đem cháo đến, còn nhân tiện mua cho Thẩm Nam một hộp cơm.   "Cảm ơn."   Hạ Văn nghĩ nghĩ, nhìn về phía hai người: "Buổi tối có cần tôi ở lại với Xuy Xuy không?"   Thẩm Nam cười: "Không cần, mọi người về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì tôi sẽ nhờ hai người."   Hạ Văn gật đầu: "Vậy được, có chuyện gì thì gọi cho bọn tôi."   "Ừm."   Chờ hai người đi rồi, trong phòng bệnh lại một lần nữa khôi phục yên tĩnh.   Thẩm Nam đút cháo cho cô, từng ngụm nhỏ, hai người một người đút một người ăn, không hề có giao lưu, nhưng hình ảnh lại vô cùng ấm áp.   Đoàn Duy Nhất lôi kéo Đoàn Tử Du lại đây xem cô đã ngủ chưa, nhưng sau khi thấy màn này, nháy mắt chân cô như bất động.   Vẫn là không quấy rầy thì tốt hơn.   Đoàn Duy Nhất nhìn chằm chằm hai cái, lôi kéo Đoàn Tử Du về phòng bệnh của mình, sau đó nằm trên giường bệnh nhìn Đoàn Tử Du ở bên cạnh xem điện thoại, cảm khái một câu: "Anh ơi."   "Ừm." Đoàn Tử Du không chút để ý đáp lời.   "Em cũng muốn ăn cháo."   Đoàn Tử Du ngẩn ra, nhấc mí mắt nhìn cô: "Xác định?"   Đoàn Duy Nhất nghẹn ra, gật đầu: "Xác định, buổi tối em không ăn cái gì."   Đây là nói thật.   Đoàn Tử Du gật đầu, gọi điện thoại, không đến hai mươi phút sau, liền có người mang cháo đến.   Đoàn Tử Du nhận lấy, đưa cho cô: "Ăn đi."   Đoàn Duy Nhất: "...."   Tròng mắt cô bé lay chuyển, nhìn về phía Đoàn Tử Du: "Anh, anh nói xem tại sao tay em lại không bị thương chứ?"   Lời nói vừa dứt, ánh mắt Đoàn Tử Du liền thay đổi, nhìn về phía cô nói: "Nếu tay em bị thương, người nọ đã chết."   Đoàn Duy Nhất: "Ài, anh trai, anh quá tàn bạo."   "Em nói ai tàn bạo?" Ánh mắt Đoàn Tử Du nặng nề nhìn cô.   Đoàn Duy Nhất hơi mỉm cười, căm giận nhận cháo: "Em tàn bạo! Anh trai rất dịu dàng!"   Cô xốc chăn lên, cầm cháo chuẩn bị mở ra ăn.   Kết quả còn chưa đưa đến miệng, cháo đã bị Đoàn Tử Du đoạt đi, anh hơi rũ mắt, cầm thìa ở bên cạnh đút cho cô, mặt mày chăm chú thổi hai cái, mới đưa đến bên miệng cô: "Ăn đi."   Đoàn Duy Nhất nhìn, nháy mắt liền cười.   Cô mi mắt cong cong ừ một tiếng, há miệng ăn cháo.   "Anh trai, anh tốt quá."   Đoàn Tử Du mí mắt cũng không nhấc lên, không chút để ý ừ một tiếng: "Yên tâm ăn."   Đoàn Duy Nhất càng không, cô nói nhiều, đặc biệt trước mặt Đoàn Tử Du, giống như một người lảm nhảm. Cô chẹp chẹp miệng: "Anh, anh tốt như vậy nhất định có thể tìm được một người bạn gái vô cùng đẹp."   Tay Đoàn Tử Du ngừng lại, nâng mắt lên cảnh cáo nhìn cô: "Còn ăn không?"   Đoàn Duy Nhất nghẹn lại, vội vàng nói: "Ăn ăn ăn."   Đề tài này không thể nói, vậy gia* đổi một cái khác nói tiếp.   (*gia ở đây là Đoàn Duy Nhất tự xưng nhe.)   Tóm lại, cô không yên lặng được.   Ăn hết nửa bát cháo, Đoàn Duy Nhất liền ăn không vô, cô nhìn về phía Đoàn Tử Du: "Anh, anh ăn đi, lãng phí đồ ăn không tốt."   Đoàn Tử Du không lên tiếng, nhưng vẫn không một lời mà ăn hết đồ còn thừa.   Sau khi ăn xong, Đoàn Duy Nhất mới thở dài nói: "Anh trai, buổi tối anh ở chỗ này canh chừng em sao?"   "Không thì sao?"   Đoàn Duy Nhất: ".... Muốn chị gái xinh đẹp trông em."   Đoàn Tử Du nghiến răng, trong lòng tự nhủ phải bình tĩnh, bây giờ không thể tính toán với bệnh nhân, lúc này mới nằm ở sô pha.   "Buồn ngủ thì gọi anh."   "Gọi anh có ích gì, anh cũng không thể ngủ cùng em." Đoàn Duy Nhất buột miệng thốt lên.   Đoàn Tử Du ngừng lại, hầu kết lăn lăn, trở mình đưa lưng về phía cô: "Anh muốn tắt đèn."   "À." Đoàn Duy Nhất nhìn bóng lưng của anh ta, bĩu môi: "Không thú vị."   ****   Buổi tối, Thẩm Nam ở cùng Chu Túy Túy một đêm, sáng hôm sau khi cô vừa tỉnh lại, liền nghe được Thẩm Nam đang nói chuyện.   "Anh về đội một chuyến, em ngủ tiếp đi."   "Ừm."   Thẩm Nam vuốt tóc cô, đi đến văn phòng bác sỹ một chuyến, lúc này mới rời đi.   Đợi Chu Túy Túy tỉnh lại lần nữa, mẹ Thẩm đến, đồng hồ cũng chỉ 9h.   Cô ngẩn ra, nhìn về phía mẹ Thẩm: "Mẹ, sao mẹ ở đây?"   Mẹ Thẩm liếc mắt nhìn cô, trong mắt đầy đau lòng: "Con đứa nhỏ này, xảy ra chuyện lớn như vậy sao lại không nói cho ta, nếu không phải Thẩm Nam bảo ta đến chăm con, chắc bây giờ còn không muốn nói cho ta." Bà nói, duỗi tay ôm Chu Túy Túy, nhẹ giọng nói: "Xuy Xuy của chúng ta, có người thương."   Nước mắt một đêm không rơi của Chu Túy Túy, lại muốn rơi.   Mẹ Thẩm biết, cô cần cái gì nhất, khát vọng cái gì nhất.   Cô ừ một tiếng, như đứa trẻ mà cọ cọ trong lòng mẹ Thẩm, giọng nói khàn khàn: "Cảm ơn mẹ."   Mẹ Thẩm: "Chúng ta đều là người một nhà, cảm ơn cái gì."   Bà nhìn về phía Chu Túy Túy, trong mắt đều là đau lòng, hai người kia là biến thái đi! Vậy mà có thể xuống tay như vậy với con cái.   Nghĩ đến cái này, mẹ Thẩm lại hận ngứa răng, hận không thể giáp mặt đi đánh bọn họ một trận.   Chu Túy Túy vâng một tiếng, nén nước mắt.   "Nào, ta nấu canh gà, còn có cháo xương cho con." Mẹ Thẩm cười nói: "Đi rửa mặt đi, lại đến ăn."   "Vâng."   Hai người trong phòng bệnh ăn một chút, trên cơ bản đều là Chu Túy Túy ăn, mẹ Thẩm ở bên cạnh.   Một lát sau, chờ sau khi Chu Túy Túy ăn xong, cô mới nhìn về phía mẹ Thẩm: "Buổi sáng Thẩm Nam gọi điện cho mẹ sao?"   Me Thẩm cười gật đầu: "Hơn 6h."   May mà bà đã tỉnh, nếu không sẽ đánh con trai một trận.   Hai người ở trong phòng bệnh trò chuyện, mà Thẩm Nam bây giờ, đang ở văn phòng ăn mắng.   Thật ra là hôm qua nên trở về nghe giáo huấn, nhưng đại đội trưởng cũng rất thông tình đạt lý, suy nghĩ đến việc bà xã của anh bị thương, cho nên tạm cho anh thêm một tối. Giờ phút này, đang chống eo chỉ vào Thẩm Nam mắng.   "Cậu có biết hậu quả của việc hôm qua mình làm không?"   Đại đội trưởng chỉ vào Thẩm Nam giáo huấn: "Nếu hôm qua Chu Nhiên không cho người giữ cậu lại, có phải cậu định đánh chết người ta không?"   "Cậu có biết bây giờ cậu đang trong giai đoạn khảo hạch quan trọng không! Bây giờ mỗi tiếng nói, hành động của cậu đều rất quan trọng." Đại đội trưởng tức muốn chết: "Có phải cậu không muốn được thăng chức đúng không!"   Thẩm Nam đang được suy xét thăng chức, nói thật ra, trong đội mỗi người đều cảm thấy anh có thể tiến thêm một bước lớn nữa, mà không phải là dừng ở chỗ này. Người đều hướng về chỗ cao hơn, mà bây giờ vừa hay là giai đoạn khảo hạch quan trọng, kết quả, anh lại nháo ra truyện như vậy.   Nếu là quá trình đối phó với kẻ thù bình thường, chắc chắn không có vấn đề.   Nhưng mà tiền đề là, lúc đó người đã bị khống chế, Thẩm Nam còn hung ác đánh người, thậm chí còn đánh gãy chân người ta, này đối với họ mà nói, chính là không phục tùng mệnh lệnh, hơn nữa quá mức xúc động.   Quân nhân kiêng kị nhất hai cái này.   Đến lúc đó khi khảo hạch bị người cố ý lợi dụng, Thẩm Nam tuyệt đối không qua được.   Thẩm Nam không hé răng, mặc do đại đội trưởng và chính ủy hai người thay nhau răn dạy.   Một hồi lâu sau, nước miệng của hai người nói đến cạn rồi, lúc này mới nhìn về phía anh, hận sắt không thành thép: "Tên nhóc thối, nói chuyện cho tôi."   Thẩm Nam: "Báo cáo, lúc ấy nhịn không được."   "Tôi mẹ nó..." Đại đội trưởng tức, nhất định phải đá người, bị chính ủy kéo lại.   "Tôi mẹ nó cũng không nhịn được!"   Thẩm Nam: "....."   Thẩm Nam không né tránh, bị đại đội trưởng đá một cái.   Tuy rằng rất tức giận, nhưng thật ra cũng không có lực gì. Anh cũng biết, đại đội trưởng và chính ủy muốn tốt cho mình.   Qua hồi lâu, đại đội trưởng bình tĩnh lại, mới nhìn về phía anh: "Biết trong đội trừng phạt hành động của cậu như nào không?"   Thẩm Nam cúi chào: "Báo cáo, cho dù là trừng phạt như thế nào tôi cũng tiếp thu."   Đại đội trưởng hừ một tiếng, liếc nhìn anh: "Cậu cứ cứng tôi xem!"   Đại đội trưởng vẫy vẫy tay, tức muốn hộc máu: "Cấm túc ba ngày! Trừng phạt còn lại đang thảo luận." Ông tàn nhẫn nhìn anh, cảnh cáo nói: "Ba ngày này ngẫm lại cẩn thận cho tôi, chính mình rốt cuộc có làm đúng hay không."   Thẩm Nam mím môi, muốn nói cái gì.   "Có thể...." Lời còn chưa nói hết, đã bị đại đội trưởng ngăn lại.   "Không thể."   Cứ như vậy, Thẩm Nam bị cấm túc.   Mà Chu Túy Túy, biết được là khi bọn Cao Trác và Tiểu Đồng đến đây thăm mình.   ***   "Nhốt lại hả?" Chu Túy Túy nhìn về phía Cao Trác, nhíu mày: "Là phạm phải sai lầm rất lớn sao?"   Cao Trác nghĩ nghĩ, nói: "Chuyện ngày hôm đó, đội trưởng có chút xúc động, đối với nghề nghiệp này của bọn tôi mà nói, xúc động quá mức, sẽ bị trừng phạt."   Tiểu Đồng bổ sung: "Hơn nữa đội trưởng gần đây đang trong giai đoạn khảo hạch thăng chức, bởi vì việc này bị người ta nắm được nhược điểm, phỏng chừng sẽ không được phê duyệt."   Chu Túy Túy hiểu rõ gật đầu, nhìn về phía bọn họ: "Cảm ơn mọi người đến thăm tôi."   "Không có việc gì." Cao Trác khoát khoát tay nói: "Chị dâu, bây giờ có đỡ hơn chút nào không? Bọn tôi phải về báo cáo cho đội trưởng."   Anh ta cười nói: "Đội trưởng không đến được, nhưng bọn tôi có thể đến, cho nên mỗi ngày báo cáo tình hình cho đội trưởng."   Nghe vậy, Chu Túy Túy cười: "Khá tốt, bảo đội trưởng các anh yên tâm bị cấm túc, ba ngày sau gặp lại."   Sau khi Thẩm Nam nghe được lời nói của bà xã mình, rất cạn lời tiếp tục viết bản kiểm điểm.   Bà xã của anh không giống bà xã ruột chút nào, đều không nhớ mình.   Ài, đội trưởng Thẩm rất khổ tâm.   Ba ngày sau, Bạch Phi Dương và Trần Duệ Phong đến, mấy đồng đội khác cũng đến, chia làm ba đợt, mỗi ngày một đám người đến đây thăm cô, làm cho Chu Túy Túy có chút thụ sủng nhược kinh.   Cũng may buổi sáng ngày thứ tư, Chu Túy Túy vừa mới tỉnh lại, liền thấy được phòng bệnh có người đi lại.   Cô sửng sốt, mới mở mắt ra nhìn về phía người đến.   "Bây giờ mấy giờ rồi?"   Thẩm Nam hơi ngừng lại, khóa cửa nhìn về phía cô: "Chưa đến 6h."   Chu Túy Túy nghẹn nghẹn, dở khóc dở cười, nhìn về phía anh: "Anh mới được thả ra?"   Thẩm Nam đến gần, cúi đầu hôn hôn khóe môi cô, trả lời: "Ừ."   Chu Túy Túy cười, cong môi nhìn anh, duỗi tay ôm lấy cổ anh, ngửi ngửi, cười nói: "Còn tắm rửa, về nhà sao?"   "Không, tắm trong đội." Thẩm Nam lời ít ý nhiều nói: "Sợ em ngửi không quen."   Bị nhốt mấy ngày, cả người đều thối không ngửi nổi. Tuy rằng gấp không chờ nổi muốn gặp cô, nhưng vẫn tắm một cái mới đến đây.   Chu Túy Túy cười, dùng tay không bị thương ôm lấy cổ anh, hôn cằm anh, cười cong mi: "Ngửi quen rồi."   Thẩm Nam hơi ngừng lại, cúi người hôn xuống, mút khóe môi cô, xâm chiếm từng chút một, muốn chiếm cô làm của riêng mình, dung nhập cô vào trong máu.   Hai người hôn nhau thật lâu, đến khi thở hồng hộc mới buông ra.   Chu Túy Túy giương mắt nhìn anh: "Ngoại trừ bị nhốt, còn có trừng phạt khác không?"   "Có." Thẩm Nam nhìn cô, cong môi cười: "Phải đi biên cương một chuyến, muốn đi cùng anh không?"   Ánh mắt Chu Túy Túy sáng rực, không chút do dự: "Muốn."   --- Cho dù đi nơi đâu, chỉ cần theo anh, cô đều nguyện ý.