Chương 15: Giá trị không thuộc về. Con đường mùa đông bỗng chốc như dài ra mãi mãi, từng lời Gia Hiên nói không khác nào nhát dao cứa vào lòng Gia Ngọc đau nhói: “Có những điều mà đau thấu trời mây vẫn phải buông tay. Vì có đi hay ở lại thì cũng đều mang một giá trị bằng nhau- giá trị không thuộc về! ” Trong mối quan hệ trái chiều hiện tại cô và anh đã thực sự một lần thuộc về nhau sao? Chưa từng. Cuộc sống vốn quá đơn điệu, thêm một vai diễn với cô chẳng có gì là xấu, nhưng lẽ nào mối quan hệ nhập nhằng giữa cô và Hữu Thiện hoàn toàn là điểm đến sai lầm? Lắc đầu thật mạnh, tìm Ipod trong túi xách rồi cô đeo Headphone. Từng câu chữ trong Waiting For The End của Linkin Park như một lời tự sự được kể bằng thứ tâm trạng vô cùng đau khổ: “Chờ đợi cái kết thúc vốn định sẵn sẽ đến bên, nhưng em vẫn ước giá mà em có đủ mạnh mẽ để vẫn đứng cạnh anh nơi này… Chia tay là thứ em chưa từng nghĩ đến, chia tay anh là điều bắt buộc. Em để mình bay đi trong không trung nhanh hơn cả ánh sáng, em để mặc những suy nghĩ đầu độc tâm trí. Có quá nhiều điều chưa ngỏ cùng anh … thì anh nói đi làm sao em nỡ nói tiếng chia xa?…” Kết thúc những câu hát này, lúc chỉ còn tiếng đàn guitar vang lên vài nốt hết bài. Gia Ngọc cảm thấy có gì đó nghẹn lại trong cổ họng của mình, một cơn đau khổ bỗng chốc xuất hiện cô không thể hiểu vì sao. Nó bất thình lình gần như làm cô nghẹt thở. Cảm giác này là thứ đau khổ cô không bao giờ làm quen được, nó là thứ đau đớn của sự chia tay mất mát. Cứ mỗi lần cô nghĩ mình đã bình thường, và cứ mỗi lần cô tưởng chừng mình đã chấp nhận được sự ly biệt. Thì có ai đó lại chỉ cho cô những thứ cô vừa kịp quên đi, và nó lại khiến trái tim chấp vá của cô vỡ tan lại thành từng mảnh. Và nỗi đau của ngày hôm qua cứ thế lại bắt đầu đau lại từ đầu... Cô và anh ở bên nhau vui vẻ, không phải chịu ảnh hưởng của thế giới bên ngoài, cũng không phải chịu trách nhiệm và áp lực, như vậy đối với cô mà nói đó đã là một thứ hạnh phúc ấm áp mà không muốn mất đi. Lẽ nào những gì ông trời lấy đi của cô chưa đủ ? Trong khi bản thân cô thấy nó đã quá thừa. Cô mất mẹ, mất tuổi thơ đẹp đẽ mà lẽ ra mình nên có, mất những tháng ngày vô ưu vô lo...Mỗi một sự mất mát là một nỗi đau khắc sâu vào trí nhớ. Và giờ cô rất sợ mất hơi ấm khi có anh. Chưa đủ để gọi là yêu nhưng vẫn có thể làm con tim mong manh vỡ tan tành khi đánh mất!                Sài Gòn, nắng chiều dần tắt! Khoảnh khắc cuối cùng Duy, Linh và Sam ở bên nhau là một ngày Sài Gòn đầy sương mù, mọi thứ cứ mờ đi. Duy chở  hai cô gái đi qua cầu Thủ Thiêm, nơi chỉ cần đứng ở lưng chừng là có thể nhìn thấy cả thành phố hiện ra trước mắt. Nhưng hôm nay thì không như vậy, đã 4 giờ chiều rồi mà sương mù vẫn vây quanh họ, bầu trời vẫn ảm đạm như biết được rằng ngày mai sẽ là một ngày buồn lắm... Duy và Linh đan những ngón tay vào nhau để mặc Sam với nỗi buồn tự sự. Ngước nhìn Duy, Linh khẽ nói: “ Anh à. Em thật sự rất muốn anh Thiện và Sam có thể tới với nhau..!” “ Đó là điều ai cũng muốn, không chỉ riêng em. Nhưng tình yêu, hôn nhân vốn là chuyện của hai người. Xét cho cùng chúng ta chỉ là người qua đường không có quyền can thiệp.” Bước về phía họ, Sam nhoẻn cười và cao giọng: “ Tình yêu của hai người khiến cho biết bao kẻ trên đời phải ghen tỵ. Làm thế nào để có thể trói chân anh Duy vậy chị Linh?” Linh cười, cô vẫn chưa kịp đáp lời Sam thì Duy đã lên tiếng trước: “Cô ấy tên là Linh, chữ Linh của thần linh, anh nghĩ như thế, vì trong anh, cô ấy lúc nào cũng như một vị thần.” “ Sến quá à nha!” “ Em cứ khiến Hữu Thiện phát biểu một câu sến như vậy thử xem? Lúc đó em sẽ hiểu điều gì là tuyệt vời hơn tất cả.” Nghiêng đầu nhìn hai người họ, Sam cười buồn: “ Tình yêu phải không? Em sợ đợi tới lúc chờ anh ấy nói được những lời ấy hoặc là em đã già hoặc là anh ấy không ý thức được em là ai. Không phải em không cố gắng mà vì trái tim anh ấy dường như đã chai sạn với quá khứ của nhiều năm trước. ” Duy đặt bàn tay lên vai Sam, nhìn cô trìu mến anh khẽ nói: “ Cô gái, có phải em đã quá tự ti về chính mình rồi không? Đừng nghĩ gì cả, gió ngày mai hãy để ngày mai thổi.” Hà Nội. Sương mù buông dần phủ lấp mặt hồ Tây ngày đông giá buốt. Vòng tay ôm Gia Ngọc từ phía sau, hít hà mùi hương trên mái tóc của cô rồi Hữu Thiện ghé tai cô hỏi nhỏ: “ Em có sợ lạnh không?” Mỉm cười và nắm tay anh, cô dịu dàng đáp lại: “ Thứ em sợ duy nhất lúc này là không có anh ở cạnh.” Xiết nhẹ tay cô, anh tiếp tục hỏi: “ Em có thích chúng ta mãi mãi bên nhau không?” “Chẳng phải như thế còn tùy thuộc hay sao? Nếu mãi mãi bên nhau chỉ vì một người thấy vui còn một người phải gượng cười cũng là một điều không tốt hay sao? ” Hai người họ đã đứng đó rất lâu, đến khi chân mỏi nhừ Hữu Thiện mới đưa cô về nhà. Cô nói rằng mình rất mệt và muốn chợp mắt chút xíu trên ngực anh. Chỉ cần như thế anh đỡ cô lên giường. Trước khi cô chìm vào những mộng mị trên chiếc gối êm ấm nhất của thế giới này, anh hôn lên bờ môi cô nụ hôn rất đậm. Gia Ngọc luôn nghĩ rằng biết đâu những chiếc hôn ấy anh trao đều tẩm độc dược, vì mỗi lần nằm cạnh anh, đặt bờ môi vào nụ hôn ấy, cô đều có thể ngủ rất say... Nhưng khi cô thức giấc, ngực anh đã không còn là gối nằm cho cô. Chỉ có mỗi một mình cô trong căn phòng ngủ. Hương nhài thơm mát mà anh yêu thích vẫn đọng lại đâu đây, tiếng chuông cửa không ngừng kêu khiến cô bắt buộc phải rời giường ra mở cửa. Chiếc váy trên người dù có kín đáo tới đâu thì đôi gò má ửng hồng khiến cô không giấu được mối quan hệ với anh trong căn nhà này. Duy không lấy làm ngạc nhiên cho lắm trong khi Linh cùng Sam vẫn ngơ ngác nhìn Gia Ngọc. Trong sự bối rối của bản thân,Gia Ngọc chỉ biết cúi đầu khẽ nói: “ Anh chị vào nhà đã ạ.” Hít một hơi thật sâu, Sam điều chỉnh lại hô hấp của chính mình rồi kéo vali bước vào trong. Linh cũng im lặng tỏ ý không hài lòng với cô gái đang đứng gần cạnh. Chỉ còn Duy đành phải mở lời phá vỡ bầu không khí ngột ngạt đang tồn tại: “ Hai người đang sống chung sao?” Câu hỏi của anh vô tình khiến tất cả đều rơi vào khó xử. Gia Ngọc ngẩng đầu nhìn lên rồi lắc đầu phủ nhận: “ Không phải. Mấy hôm trước anh ấy bệnh lại không có ai chăm nên em qua đây giúp anh ấy mấy việc nhà thôi. Em coi anh ấy không khác gì anh trai mình ạ.” Duy biết cô bé nói dối nhưng anh ngại vạch trần, chỉ khẽ ồ lên coi như đã hiểu. Dường như nén xuống khó chịu, Linh cười mà như không cười: “ Chắc là em kém tuổi bọn chị. Lần trước chị em mình có gặp nhau rồi đúng không?” “ Dạ. Hôm trong xe phải không chị?” “ Cũng may là em vẫn nhớ. Hôm đó vì trên xe lại có một đoạn đường ngắn nên chị vẫn chưa giới thiệu. Hôm nay chính thức làm quen lại với em, chị là Linh, bạn của Hữu Thiện.” Ngừng một lát, Cao Linh quay sang Duy cùng Sam rồi nói tiếp: “ Đây là Vương Duy, chồng chưa cưới của chị cũng là bạn thân nhất của anh Thiện còn kia là Sam....” Sam cũng nhoẻn cười giấu đi nội tâm đầy thương tổn: “ Có một người em gái như em, chị rất vui. Đã phiền em nhiều rồi. Chị không biết anh Thiện bệnh, anh ấy là vậy đấy! Không sợ điều gì chỉ sợ những người quanh mình phải lo lắng không đâu.” Dù là kẻ ngốc tới đâu cũng có thể nhìn ra người vừa nói với cô có vị trí thế nào trong cuộc sống của anh. Chiếc vali của chị ấy nằm câm lặng giữa phòng khách nhưng lại khiến cô cảm thấy uất ức nghẹn lòng. Chị ấy là ai giữa bề bộn đời anh? Không phải là một nhân tình giống cô, đó là điều chắc chắn! Giữ lại thể diện cho mình bằng vẻ mặt gượng gạo cùng nụ cười giả tạo vô cùng khó coi, Gia Ngọc dịu dàng nói: “ Anh chị ở đây ngồi đợi anh Thiện về. Chắc anh ấy chỉ đi đâu đó gần đây thôi. Buổi sáng em còn có việc ở trường, xin phép đi trước.” “ Hôm nay là ngày nghỉ mà. Em ở lại cùng bọn chị cho vui. Hiếm khi mới có dịp gặp mặt.” “ Dạ. Em rất tiếc nhưng hôm nay bên trường vẫn có hoạt động, không bỏ được.” Từ chối khéo rồi cô cúi đầu chào và bước ra khỏi căn hộ đã có lúc tưởng như chỉ thuộc về anh cùng mình. Khoé môi Gia Ngọc khẽ cong lên, nụ cười mỉa mai mang vài phần chua xót. Cô chợt nhớ trong phòng tắm của anh vẫn còn váy ngủ của cô, nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp vừa gặp cô lại cười rộ lên. Sau nụ cười ấy cô thấy tim mình nhói đau, hoá ra suốt thời gian qua cô đã phải ôm hai người vào lòng mà không hề hay biết. Hoá ra, thế giới của anh ngoài cô còn rất nhiều đàn bà! Và rồi cô nhận ra có lẽ cô nên kết thúc mọi điều ở lại nơi đây, kết thúc chuỗi ngày cho anh mà bắt đầu tập tự cho bản thân mình đôi ba hạnh phúc. Và rồi, biết đâu, cô hy vọng, trong một giây phút nào đó không còn cô bên cạnh anh sẽ nhìn lại và nhủ thầm : “Cô gái ấy đã từng được mình yêu, rất thật lòng.” Theo từng bước chân và từng giọt nước mắt rơi xuống là những câu hát hiện lên. Trong đầu Gia Ngọc vang lên lời của khúc ca My mans woman như thể có ai đó đứng trong tâm trí cô hát thay lời vậy… “ Em chỉ muốn đánh đổi thiên phận này với một định mệnh khác … còn hơn là cứ khư khư giữ lấy thứ mình chưa bao giờ có, còn hơn là cứ níu lấy một điều chưa bao giờ tồn tại, còn hơn là cứ nhớ về một câu chuyện chưa từng xãy ra…” Dù vẫn biết sẽ có ngày cách xa nhưng thật không nghĩ tới ngày đó của cô và anh lại đến anh như vậy. Mỗi bước chân rời xa lại càng lúc càng nặng nề, khu chung cư đã bị cô bỏ lại phía sau không một lần ngoảnh đầu quay lại. Là một cái nợ tình duyên nhỏ ở kiếp trước nên cô và anh kiếp này phải sắm vai tình nhân, để thương yêu, để cho gửi, để ngóng chờ nhưng không để thuộc về nhau.Khí trời se lạnh chỉ làm cho những người đang yêu thêm ấm áp và những kẻ độc thân giống cô thêm vạn lần cô đơn. Rảo bước, tự nhủ với lòng: “không có ai trên cõi đời này- thiếu ai - mà không sống được cả!” Hữu Thiện trở về nhà với túi đồ ăn vẫn còn hơi nóng, giật mình khi thấy những gương mặt thân quen ngay chính phòng khách nhà mình, anh lên tiếng: “ Sao không ai báo một tiếng nào là sao?” Đưa tay vuốt cằm, Duy nheo mắt nhìn anh rồi đáp lời: “ Báo trước thì đã không gặp được viên ngọc chói loà của cậu rồi.” Điềm tĩnh đặt đồ ăn xuống bàn, đảo mắt qua hai cô gái còn lại rồi anh nói tiếp: “ Xem xem, mọi người doạ cô gái của tôi chạy mất rồi còn đâu.” Linh cười khẩy, cô nói với giọng đầy châm chọc: “ Ai có thể doạ cô gái của anh chứ! Nhưng em sợ ngoài là của anh cô ấy còn là tình nhân của nhiều người đàn ông khác.” Duy nhíu mày: “ Linh...” “ Em nói sai sao? Chuyện lần trước trong Nuzt đâu phải chúng ta không thấy rõ...” Ánh mắt Hữu Thiện toát ra cái nhìn sắc lạnh, giọng nói vẫn điềm tĩnh như không: “ Mọi người đi đường chắc mệt rồi, nghỉ ngơi đi. Anh ra ngoài một lát.” Nói rồi anh cầm chìa khoá xe bước ra khỏi căn hộ. Cho xe chạy về hướng ký túc của Gia Ngọc, anh thấy đầu đau mà không hiểu vì gặp gió hay tại những câu nói của Linh vừa đâm vào lòng anh lúc trước. Cô gái của anh, anh sẽ tự biết, chẳng lẽ cần tới một người khác dạy khôn nữa hay sao? Tiếng chuông điện thoại khiến bước chân Gia Ngọc dừng lại. Tìm chiếc Lumia trong túi xách, cô dịu dàng nhận điện: “ Em nghe.” “ Em về tới phòng chưa? Anh đang ở cổng ký túc.” “ Ờ. Em đang ở đoạn đường gần chùa. Anh bị mất đồ à mà tới tìm em?” “ Ừm. Đừng đi đâu cả, anh quay xe ra đón em!” Từ xa anh đã thấy bóng cô co ro trong tà váy màu xanh ngọc, chiếc áo khoác mỏng không cản nổi cơn gió mùa thổi tới. Càng nhìn càng ước ao ôm cô gái ấy vào lòng để chở che, yêu thương và mang đến cho cô những gì ấm áp. Cho xe chậm lại rồi dừng trước mặt cô, ánh mắt anh nhìn Gia Ngọc đầy trìu mến: “ Còn không chịu lên xe?” Nghiêng đầu nhìn vào trong như để chắc chắn không có ai cô mới chịu ngồi lên. Trước hành động của cô, Hữu Thiện khẽ cười mỉm: “ Em còn muốn có ai trong xe anh nữa sao?” “ À. Không. Em chỉ không muốn mình là cái bóng đèn cũng như làm con kỳ đà cản mũi chuyện tốt của người khác!” “ Nói liên thiên gì thế?” Nói rồi anh kéo cô vào lòng, những ngón tay dài khẽ chạm vào khoé mắt sưng đỏ, giọng anh không giấu được nỗi xót xa: “ Xem này, khóc thành bộ dạng gì rồi không biết. Động một tý là rơi nước mắt. Tài thật đấy!” Đẩy anh ra cô nũng nịu: “ Kệ em. Bụi bay vào mắt chứ em có khóc đâu!” “ Àh. Thì ra thế! Chứ không phải có ai đó bắt nạt hại em phải rời nhà ra đi với cái bụng vẫn rỗng à?” Ngả đầu vào ngực anh, Gia Ngọc cười thầm. Không hiểu sao cô cảm thấy mình đang đóng một vai phụ phản diện trong những bộ phim tình cảm lê thê não nề hay chiếu. Nghĩ đến vẻ mặt khó chịu của hai bà chị lúc trước, bất giác cô muốn diễn trọn vai. Vòng đôi tay mềm ôm lại anh, giọng cô tỏ ra yếu đuối vô cùng: “ Khi chị ấy xuất hiện, em tự hiểu đã đến lúc mình cần phải ra đi. Vì dù không ai nói ra nhưng bằng cảm nhận em vẫn hiểu, đó là cô gái đã gắn bó với anh từ rất lâu, và giữa hai người có một mối quan hệ ràng buộc.” Hữu Thiện bật cười, anh cốc đầu Gia Ngọc rồi nói: “ Càng ngày càng chẳng ra sao. Chuyện như vậy mà cũng nói ra được. Để anh mang em về nhà cho em thấy đó là ai và mối quan hệ ra sao nha.” “ Không. Em không về nữa đâu...Về khiến người khác khó chịu em không thích!” “ Sao thế này? Ai khó chịu với em? Cao Linh hay là Sam? Ngoan nào, Sam suy  cho cùng chỉ là một cô gái yêu anh trước em còn anh....chưa bao giờ quan tâm tới chuyện ấy.” “ Vậy còn em thì sao? Anh có yêu em không?”