"Tôi thầm mến anh? Đừng có nói đùa! Tôi xin trịnh trọng nói một lần nữa cho anh biết, tôi tuyệt đối không...... Á!" Ninh Vũ Hoa kêu nhỏ một tiếng, mặt mũi bỗng trắng bệch. Máy bay bỗng nhiên rung lắc lợi hại, nhịp tim của Ninh Vũ Hoa cũng tăng nhanh không ngừng theo. Lúc này, truyền đến giọng nói của nữ tiếp viên hàng không, giải thích máy bay chỉ là gặp phải dòng khí lưu mạnh mẽ; cô ấy yêu cầu mọi người không nên kinh hoảng, ngồi yên tại vị trí, cũng thắt chặt dây an toàn. Mặc dù là cách nhau một lối đi, Bách Tuấn cũng có thể phát hiện thân thể Ninh Vũ Hoa khẽ phát run, cảm xúc cực kỳ lo lắng. "Đừng sợ, chỉ là loạn lưu, bay qua là tốt thôi." Mặc dù cô có phê bình kín đáo đối với anh hơi nhiều, nhưng anh là một người đàn ông, vào những lúc như thế này, nhất định phải mở lời an ủi phụ nữ. "Tôi...... Tôi không sợ......" Sự rung lắc mạnh làm cho cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, trong hốc mắt cũng bắt đầu chứa đựng nước mắt. "Rõ ràng rất sợ, cũng không cần cậy mạnh." Anh nhíu chặt lông mày, nhìn sắc mặt gần như trong suốt của cô, trong đầu đột nhiên thoáng qua một vài hình ảnh quen thuộc. "Tôi...... Tôi đâu có......" Ninh Vũ Hoa dùng sức siết chặt hai tay của mình, nhưng vẫn không thể át chế nỗi sợ hãi đang lao ra một cách điên cuồng trong cơ thể cô. Chuyện gì xảy ra? Không phải cô đã khắc phục được chứng sợ hãi đi máy bay rồi sao? Sao lúc này lại sợ đến mức cả người như rút gân, máu ngưng kết? Lại một trận rung lắc mạnh nữa, Bách Tuấn bỗng cởi dây an toàn. "Anh làm gì đấy? Nhanh chóng ngồi xuống! Nguy hiểm!" Ninh Vũ Hoa bắt đầu cảm thấy khó thở. Nhìn thấy Bách Tuấn đi về phía mình, cô vội lắc đầu."Anh đừng tới đây, thật sự rất nguy hiểm......" "Không có chuyện gì!" Anh nhanh chóng ngồi vào chỗ ngồi bên cạnh cô, trong giọng nói trấn tĩnh tràn đầy trấn an kiên định."Bây giờ cô rất an toàn, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất kỳ một chuyện ngoài ý muốn nào." Nói xong, anh liền đưa tay ra, chộp ngay lấy đôi tay đang không ngừng run rẩy của cô, còn nhẹ véo lên ngón tay lạnh lẽo của cô, cho cô sự an ủi cùng sức mạnh. "Có thật không?" Những giọt nước mắt đang chuyển động trong hốc mắt của cô, bởi vì anh đến, trong nháy mắt bất lực rơi xuống."Bách Tuấn, anh phải bảo đảm với tôi, thật sự không có việc gì...... Tôi...... Tôi sợ......" "Thật sự không có việc gì, tôi bảo đảm." Bách Tuấn nắm chặt hai tay của đối phương, chăm chú nhìn vào mắt cô không chớp mắt, mang cho cô sự kiên nghị ấm áp. Ninh Vũ Hoa cố gắng hô hấp, từ trong lòng bàn tay bền chắc của đối phương truyền tới sự an ổn, nhanh chóng đi vào trong cơ thể cô, thậm chí đuổi đi một phần sợ hãi. "Bây giờ, từ từ hô hấp cùng với tôi. Cứ như vậy, trước tiên hít sâu một hơi ──" Bách Tuấn khẽ mỉm cười với cô, ngẩng đầu lên, hít sâu một cái. Dưới nụ cười thân thiện khích lệ của anh, Ninh Vũ Hoa cũng làm theo anh. "Từ từ thở ra...... Rất chậm rất chậm......" Anh vừa nói, vừa hít thở."Sau đó lại lập lại ── hít vào ── thở ra ── lại một lần nữa ── hít vào ── thở ra......" Sau khi thấy cô làm theo, anh hài lòng gật đầu một cái."Có cảm thấy khá hơn chút nào hay không?" Cô bình tĩnh nhìn thẳng vào anh, chậm rãi gật đầu. Mặc dù thân thể vẫn còn hơi run, thế nhưng loại cảm giác khổ sơ hít thở không thông, đã không còn mãnh liệt như vậy; đáy lòng sợ hãi của cô, cũng từ từ mất đi như một kỳ tích. "Nghe lời tôi, bắt đầu từ bây giờ, không suy nghĩ bất cứ điều gì nữa. Chỉ cần nhìn vào mắt tôi, từ từ buông lỏng cơ thể là được." Giọng nói của anh, như gió xuân ấm áp thổi vào trái tim cô, thổi tan sự sợ hãi của cô. Ninh Vũ Hoa nhìn chằm chằm vào mặt anh, từ từ gật đầu. Vào giờ phút này, cô cảm thấy cả người tê liệt, hoang mang lo sợ, ngoại trừ nghe theo chỉ thị của anh ra, thì cô hoàn toàn không biết mình có thể nói những gì, làm những gì. "Đừng khiến thần kinh căng thẳng, cũng không được phát run nữa. Tôi sẽ ở bên cạnh cô, cho đến khi cô cảm thấy hoàn toàn bình tĩnh, an toàn mới thôi." Anh nói nhẹ nhàng, lại có vẻ khí định thần nhàn, thong dong tự tại như vậy. Phần thong dong cùng trấn định này của anh, thông qua cái nhìn chăm chú ổn định cùng điều hòa hơi thở, từng chút từng chút thấm vào tứ chi bách hải của cô, đuổi đi nối sợ hãi chiếm cứ ở trong lòng cô. Hô hấp của Ninh Vũ Hoa dần dần vững vàng, gương mặt trắng bệch như tuyết của cô, cũng từ từ khôi phục huyết sắc. "Tôi...... Khá hơn một chút rồi." Nhìn ánh mắt ôn hòa của anh, cô nhẹ giọng nói ra. "Cám ơn." Nói xong, vì che giấu hốt hoảng, cô liền cúi đầu. Ninh Vũ Hoa sâu sắc hiểu rõ, tất cả đều là vì có Bách Tuấn ở bên cạnh; nếu như không có sự an ủi, nhiệt độ cùng giọng nói khiến người khác an tâm của anh...... Nhất định cô không thể cảm thấy tốt hơn nhanh như vậy. "Đừng khách khí." Bách Tuấn nhướng mày mỉm cười, chưa từng buông tay cầm tay cô ra lấy một giây, ánh mắt chăm chú cũng chưa từng rời đi. Máy bay bị rung lắc theo thời gian từ từ ổn định lại, mấy phút sau, bọn họ an toàn vượt qua vùng loạn lưu. "Anh có thể buông tôi ra." Ninh Vũ Hoa khẽ nhúc nhích đôi tay, hai gò má lặng lẽ hiện lên hai áng đỏ ửng. Bách Tuấn rút tay về, nhún vai như không có chuyện gì xảy ra."Có muốn gọi nữ tiếp viên hàng không đưa tới một ly rượu vang hay không? Uống chút rượu sẽ tốt hơn." "Không cần ──" Câu trả lời của cô còn chưa nói xong, anh đã nhấn chuông gọi phục vụ. "Uống đi." Nhận được rượu, anh rót nửa ly, cường thế đưa tới trước mặt cô. Hơi do dự một chút, sau đó Ninh Vũ Hoa nhận lấy ly rượu. Bách Tuấn đung đưa ly rượu trong tay, đột nhiên quỷ quyệt cười một tiếng."Không ngờ, cô lại có chứng sợ hãi đi máy bay; thật ra thì đây là loại bệnh tâm lý, điều trị thật tốt, là có thể khắc phục." "Làm sao anh biết tôi có chứng sợ hãi đi máy bay?" Ngón tay cô cầm ly rượu hơi co rút lại, vẻ mặt chuyên chú nhìn chằm chằm vào mặt của anh. "Cô làm cho tôi nhớ đến một cô gái nhỏ, cô ấy cũng bị loại chứng bệnh này. Cô ấy cứ ngồi lên máy bay sẽ đứng ngồi không yên, cả người khẩn trương, sợ hãi đến phát run." Anh xoay đầu lại, vừa trầm tư suy nghĩ vừa nhíu mày, sau đó lại thoải mái cười một tiếng."Chẳng qua, sau đó tôi mất liên lạc với cô ấy, cũng không biết bây giờ cô ấy rốt cuộc thế nào." Khó trách mới vừa rồi nhìn cô bởi vì sợ mà phát run thì anh sẽ không kịp chờ đợi muốn an ủi cô. Tất cả những điều này đều vì cô em nhỏ mập trước kia luôn chạy theo sau anh, tham ăn lại mơ hồ, tròn vo lại béo ụt ịt đó, Ninh Vũ Hoa! "Nếu như bây giờ để cho anh gặp được cô ấy, anh còn có thể nhận ra cô ấy sao?" Giọng nói của Ninh Vũ Hoa, lộ ra một tia run rẩy. "Cái này sao...... Ai biết......" Bách Tuấn không để ý uống một hớp rượu vang. Em gái mập của ngày hôm nay? Vẫn là bộ dáng béo ụt ịt, tròn vo, vừa nhìn thấy thức ăn hai mắt liền sáng lên, líu ríu lại lỗ mãng...... Có lẽ, cô ấy đã lập gia đình? Nghĩ đến gương mặt mập đến mức ngũ quan cũng dồn chung một chỗ, thì anh buồn cười không chịu được. Ninh Vũ Hoa dùng ánh mắt ai oán, nhìn nụ cười nơi khóe miệng của anh. Anh thực sự không nhận ra cô. Cho dù cô đứng trước mặt của anh, "Vô tình gặp gỡ" với anh nhiều lần như vậy, hơn nữa anh còn phát hiện cô cũng có chứng sợ đi máy bay, thậm chí ngồi xuống bên cạnh cô, cầm tay của cô, an ủi cô...... Nhưng anh vẫn không thể nhận ra cô là ai như cũ. Cô biết bề ngoài của cô thay đổi không ít, cho nên có thể không thèm để ý lúc ban đầu anh đối xử với cô như người xa lạ. Nhưng gặp nhau lâu như vậy rồi, cô cũng cho anh nhiều cơ hội như vậy...... Huống chi lần này, còn đang ở trên máy bay, mà chứng sợ hãi đi máy bay của cô cũng đúng lúc phát tác! Năm đó, anh đã từng giúp cô vượt qua chứng quá nhạy cảm dẫn đến sợ hãi, nhưng ngay cả tình cảnh như thế, cũng không thể trợ giúp anh nhớ lại cái gì? Cô nhớ, anh có trí nhớ rất tốt, gần như đã gặp qua là không quên được. Chỉ cần anh đối với cô, còn có một tí tọe trí nhớ như vậy,dù thế nào đi nữa cũng không thể hoàn toàn không nhận ra cô; nhưng Bách Tuấn bây giờ, không hề có lấy một tia hoài nghi. Điều này nói rõ những chuyện năm đó cô còn nhớ rõ ràng, lại thật sự không có chút địa vị nào ở trong lòng anh, cũng nói...... Anh thật sự quên cô sạch sẽ, triệt triệt để để...... Ninh Vũ Hoa rủ tầm mắt xuống, trí nhớ khổ sở nổi lên trong lòng, làm cho trái tim cô rét run. Bách Tuấn, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh, mặc kệ là quá khứ, hay là hiện tại! Ninh Vũ Hoa nắm chặt đôi tay, bởi vì dùng sức mà móng tay đâm vào lòng bàn tay; cảm giác đau đớn này, thoáng chốc nhắc nhở cô quyết tâm, cùng phải hoàn thành nhiệm vụ. Mặc kệ là quá khứ vẫn là hiện tại, Bách Tuấn vẫn là Bách Tuấn đó ── người không thèm để ý cảm thụ của người khác, làm theo ý mình, tự do tự tại. Nhưng Ninh Vũ Hoa cô, cũng đã không còn là Ninh Vũ Hoa trong quá khứ rồi. Cho dù là bề ngoài hay nội tâm, cô tin tưởng bản thân, tất cả đều có biến hóa long trời lở đất. Cho nên, đối mặt với anh một lần nữa, lòng của cô sẽ không có bất kỳ dao động nào, nhất định có thể dựa theo mục tiêu trước đó, dũng cảm tiến tới. Cô, không đạt mục đích, thề không bỏ qua!