Bách Tuấn dần dần chứng thực suy đoán trong lòng, cô gái kỳ quái gặp được trong cửa hàng hàng hiệu, quả nhiên cố tình nhằm vào anh.
Mấy ngày nay, mặc kệ anh đi đến đâu, cũng sẽ "Không hẹn mà gặp" với cô ấy.
Hình như cô rõ ràng có được thời gian biểu của anh vậy, hơn nữa mỗi lần"Vô tình gặp được", đều khiến anh có cảm giác cô đang cố ý nhằm vào anh.
Sau hôm diễn ra sự kiện ở cửa hàng đồ hiệu, anh đến hộp đêm uống rượu, nhưng bạn bè giới thiệu em gái cho anh, lại chính là cô!
Anh cố ý không nói chuyện với đối phương, hoàn toàn vắng vẻ cô một bên; ai biết cô lại không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, ngược lại ngồi đối diện anh, mỉm cười nhìn anh uống rượu.
Anh vốn dĩ muốn khiến cho cô khó chịu, lại phát hiện đối phương không hề quan tâm.
Thậm chí mỗi khi anh cầm ly rượu lên đều có thể thấy được, ánh mắt của cô mang theo vài phần khinh bỉ.
Anh càng biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, hờ hững, thì cái nhìn của cô ấy càng chăm chú và bình tĩnh; cái loại vẻ mặt hơi nhạo báng đó, giống như đang nói cho anh biết, cô không để ý đến biểu hiện vô lễ của anh một chút nào.
Đêm hôm ấy, anh uống đến mức cực kỳ không thoải mái, quả thật có thể liệt vào kinh nghiệm đi hộp đêm buồn bực No.1 trong cuộc đời anh.
Tuần trước, anh đang chơi golf ở sân golf, không ngờ cô lại xuất hiện ở đường bóng bên cạnh anh.
Chuyện này nhất định là có kỳ quái, cho dù "Trùng hợp" như thế nào, cũng đã vượt ra khỏi trình độ mà anh có thể tiếp nhận rồi!
Bách Tuấn vì mải suy tư, cho nên vội vàng vung gậy, đương nhiên biểu hiện không đúng với trình độ, hoàn toàn không đánh được bóng ra ngoài.
Đây thật là "Nhà dột còn gặp mưa rào suốt đêm", lúc sắc mặt của anh biến thành màu đen, quả nhiên truyền đến tiếng nói đầy chế nhạo của đối phương.
"Tứ thiếu gia nhà họ Bách cả ngày rảnh rỗi, phải có rất nhiều thời gian luyện tập mới đúng. Sao anh đánh bóng lại kém cỏi như vậy?" Sau khi nói xong, cô đánh thành công một gậy, quả bóng golf bay ra xa với một độ cong hoàn mỹ.
Vừa nghĩ tới cái vẻ mặt chê cười lúc đó của cô, cho tới bây giờ, anh vẫn cảm thấy trong cơ thể có một cơn giận cùng không cam lòng.
Mặc dù sau đó anh biểu hiện gần như hoàn mỹ, nhưng lúc anh quay đầu lại thì phát hiện cô đã rời đi từ lâu.
Càng làm cho anh canh cánh trong lòng là, thứ bảy tuần trước, anh đưa bạn gái đến nhà hàng ăn cơm, lại phát hiện nhà hàng mà anh thích nhất, đã bị cô bao trọn, hại anh không thể vào nhà hàng dùng cơm được.
Quả nhiên là cô cố ý nhằm vào anh rồi!
Tất cả những chuyện này, khẳng định không phải là "Trùng hợp" hay "Vô tình gặp được" gì cả, mà do cô tỉ mỉ thiết kế sắp đặt.
Mặc dù anh vẫn chưa biết lý do gì mà cô lại làm như vậy, nhưng lại có thể từ cách nói năng của cô, cảm thấy cô chỉ có xem thường cùng xem thường đối với mình.
Tại sao cô lại phải làm như vậy? Một người trăm phương ngàn kế để làm như vậy, tất nhiên có mục đích không thể cho người khác biết.
Nhưng anh sẽ không vội vàng đi xác minh chân tướng, với kinh nghiệm vài ngày ngắn ngủi này, rất nhanh anh sẽ có thể tìm ra cơ hội, hỏi vô đến cùng.
Cơ hội này, thực sự tới rất nhanh.
Bách Tuấn vừa bước lên tiến về phía máy bay đi Nhật, liền thấy ngay bóng dáng của cô ở khoang hạng nhất của máy bay.
Khóe miệng vẽ ra một nụ cười thong dong, mắt anh nhìn thẳng qua người cô, hoàn toàn coi cô như người tàng hình.
Ninh Vũ Hoa ngồi ở chỗ ngồi cạnh cửa sổ, trong tay cầm tạp chí, cũng không ngẩng đầu.
Nhưng Bách Tuấn lại cảm thấy, cô biết, anh ngồi ở chỗ ngồi song song với cô.
Cả khoang hạng nhất không có hành khách nào khác, chỉ có hai người bọn họ.
Đợi đến sau khi máy bay cất cánh, Bách Tuấn liền cởi dây an toàn ra, dễ dàng quay đầu nhìn cô.
"Nói cho tôi biết, cô chạy theo tôi như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?" Anh tà nịnh cười với cô."Sẽ không phải là coi trọng bản thiếu gia chứ?"
"Anh...... Nói gì?" Ninh Vũ Hoa cũng không thể làm như không có chuyện gì xảy ra nữa, vứt bỏ tạp chí trong tay, lời nói ra gần như lắp bắp.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Anh buông lỏng đôi tay ôm ngực."Tôi nghĩ không ra lý do cô chạy theo tôi, nhìn xem, ngay cả tôi đi Nhật Bản ngắm hoa anh đào, cô cũng không bỏ qua."
"Tôi đi Nhật Bản, cũng không phải là để ngắm hoa anh đào, mà là có công chuyện phải làm." Cô trợn hai mắt tròn tròn."Nói rõ trước, tôi hoàn toàn không chạy theo anh."
"Chẳng lẽ cô muốn nói cho tôi biết, chúng ta gặp nhau ở đây, còn có nhiều lần gặp nhau trước đó như vậy, đều là trùng hợp?" Anh bỗng đứng lên, thân thể cao lớn phủ lên trên mặt cô.
Bách Tuấn mang theo cảm giác áp bức, nghiêng người dựa vào ghế của cô, duỗi thẳng hai chân.
Lúc này, máy bay hơi rung lắc một chút.
"Nơi này là trên máy bay, tốt nhất anh nên ngồi xuống!"
"Cô nói cho tôi biết đáp án, thì tôi sẽ ngồi xuống." Thấy sắc mặt của cô hơi tái nhợt, trong mắt Bách Tuấn xẹt qua tia giảo hoạt.
Chẳng lẽ...... Cô sợ ngồi máy bay?
"Nếu như có thể, còn lâu tôi mới muốn gặp anh." Cô nâng cái cằm nhỏ nhắn lên."Anh đừng tự mình đa tình như vậy, còn nói ra cái loại lời nói đó sẽ khiến người cười đến rụng răng."
"Hình như...... Cô rất có địch ý với tôi." Vẻ mặt quen thuộc trên mặt cô, làm cho anh bống cảm thấy khó chịu.
"Điều này làm tôi có chút tò mò. Chúng ta vốn dĩ không quen nhau, chắc hẳn tôi chưa từng đắc tội với cô; làm gì cô phải đối nghịch với tôi mọi nơi như vậy?" Bách Tuấn vẫn ung dung tuần tra trên gương mặt tinh xảo mỹ lệ của cô.
Anh có thời gian hơn hai giờ có thể "Thẩm vấn" cô, không nhận được kết quả, thì anh tuyệt không bỏ qua.
Mặc dù cô không muốn trả lời, anh cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
"Thế nào? Thái độ của tôi làm cho cô mất hứng?" Máy bay tiếp tục vững vàng bay trên không, cuối cùng sắc mặt của Ninh Vũ Hoa cũng khôi phục lại một chút.
"Tứ thiếu gia nhà họ Bách cả ngày đều chịu sự truy đuổi của phụ nữ, có lẽ không cho là mỗi cô gái đều sẽ vẻ mặt ôn hòa, nịnh nọt với anh chứ?" Trong giọng nói của Ninh Vũ Hoa, sự giễu cợt lại nồng đậm mấy phần."Bởi vì tôi tuyệt không bỏ rơi anh, cho nên làm cho anh sinh lòng bất mãn? Cái này thật đúng là biểu hiện vô cùng ngây thơ."
"Xem ra cô không chỉ chán ghét tôi, còn rất xem thường tôi." Bách Tuấn dùng giọng nói trần thuật, cũng không có bị giọng nói khiêu khích của cô kích cho giận dữ."Một người sẽ không vô duyên vô cớ mà ghét một người khác."
"Anh muốn biết như vậy?" Cô và anh bình tĩnh nhìn nhau một giây, khẽ cắn môi, ngẩng đầu lên."Đúng, tôi thật sự xem thường anh. Anh có chỗ nào khiến tôi thấy tốt sao? Tôi thật sự không nghĩ ra được."
Bách Tuấn nhẹ cong khóe miệng, hơi cảm thấy tò mò nhìn chăm chú vào mặt của cô.
Vẻ mặt của cô nghiêm chỉnh."Anh không làm việc, không hề có cống hiến gì đối với xã hội, tôi đoán, anh cũng không có bất cứ kế hoạch gì cho tương lai cả? Cả ngày không có việc gì, rảnh rỗi chạy rong khắp nơi, vui đùa tán gái, còn một dáng vẻ không ai bì nổi, cho là mình rất ghê gớm nữa. Nói một cách thẳng thừng, anh chính là một con sâu gạo dựa vào gia đình."
"Nói thật sự là thuận miệng." Bách Tuấn hơi cười cúi đầu.
Đây còn là lần đầu tiên, có người dám ở trước mặt của anh, trách cứ anh thẳng thắn như vậy."Tôi là người thế nào, có quan hệ gì với cô chứ, cần cô phải để ý như vậy?"
Trong nháy mắt Ninh Vũ Hoa nhướn mày."Đúng là không quan hệ gì, tôi cũng không có để ý. Tôi chỉ....."
Ánh mắt của cô lóe lên một cái."Anh lựa chọn cuộc sống như thế, làm tôi rất xem thường."
"Cô thật đúng là thích xen vào việc của người khác. Đây là cuộc sống của tôi, lựa chọn cuộc sống như thế nào, cũng là tự do của tôi." Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn như cười, lại lóe lên ánh sáng sắc bén.
"Anh cũng không cảm thấy xấu hổ sao? Dựa vào tài sản của cha và ba người anh trai của mình để phung phí, bản thân cũng không làm việc, không hề có sự nghiệp...... Chẳng lẽ anh chưa từng có mộng tưởng và khát vọng? Anh tính toán cứ làm một kẻ vô tích sự như vậy, lãng phí thời gian cả đời?"
"Cô thật sự rất kỳ quái." Bách Tuấn giơ tay lên, cắt đứt lời nói có vẻ kích động của cô.
"Mỗi người đều có cách sống cuộc sống của riêng mình, cô cũng không thể can thiệp vào suy nghĩ của tất cả mọi người được; huống chi, vì cái gì tôi lại phải thảo luận những điều này với cô chứ? Chúng ta lại không quen nhau." Bách Tuấn nhún vai, hơi nhíu lông mày.
Một lòng tràn đầy căm phẫn, tràn đầy khinh thường chỉ trích của cô gái này, hoàn toàn không thể làm cho anh cảm thấy tức giận, ngược lại khiến cho anh cảm thấy có chút không biết làm sao cùng không hiểu.
Giọng nói của cùng ánh mắt của cô, đang phê bình anh, đồng thời lại toát ra nồng nặc quan tâm cùng lo lắng, giống như hành động anh lãng phí thời gian cuộc sống, đối với cô mà nói, là chuyện cực kỳ khó có thể tiếp nhận; lại giống như cô thật vô cùng lo lắng tương lai cùng cuộc sống của anh......
Nhưng cô cũng không phải là cái gì của anh, hoàn toàn không cần thiết phải biểu hiện để ý quá mức đối với chuyện của anh như vậy.
"Đúng, chúng ta không quen." Cô ngồi nghiêm chỉnh, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên nghiêm túc."Tốt nhất anh nên nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình; còn nữa, là anh nói chuyện với tôi trước, chứ tôi không muốn thảo luận bất cứ chuyện gì với anh."
Cô cong đôi môi đỏ mọng lên, khẽ phồng hai má, vẻ mặt tức tối vì bị thờ ơ và khi dễ.
Điều này làm cho Bách Tuấn càng cảm thấy Trượng Nhị Kim Cương không hiểu.
Nét mặt của cô...... Thế nào mà lại giống như đang hờn dỗi với anh vậy?
"Cô chắc chắn, cô không thầm mến tôi sao?" Bách Tuấn vừa mới đứng thẳng người lên, máy bay lại rung lắc.
"Anh...... Sao anh lại nghĩ như vậy?" Ninh Vũ Hoa sợ hãi trợn mắt thật to.
"Trừ cái lý do này ra, thì tôi không tìm ra lý do nào khác để giải thích cho những hành động kỳ lạ của cô." Anh không sao cả cười cười, đi trở về chỗ ngồi của mình.
Lời nói vừa rồi của cô, đã tỏ rõ cô biết anh rất rõ, như vậy "Vô tình gặp được" mấy ngày nay, nhất định cũng là kết quả của việc theo dõi anh!
Hơn nữa, chỉ có lý do này mới có thể làm cho cô vừa muốn chế nhạo anh, lại ra vẻ ân cần với anh; một khi anh và cô kéo dãn khoảng cách, thì cô lại bày ra bộ mặt thối ngay lập tức......
Truyện khác cùng thể loại
155 chương
18 chương
14 chương
38 chương
34 chương