Đi đến mép giường, bàn tay thon dài khẽ vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh trai, Cảnh Diễn mỉm cười nhu hòa "Em không giận anh." Nghe thấy câu nói kia Cảnh Diệp dường như yên lòng, nắm lấy cánh tay cậu, ấu trĩ cọ cọ đầu lên. "Tiểu Diễn, khó chịu !" Cậu dở khóc dở cười, Khó chịu còn không cho bác sĩ khám, tên ngốc này, Cảnh Diễn bắt đầu nghi ngờ có phải anh trai cậu khai giả tuổi chứ nếu không sao lại nhõng nhẽo như con nít thế này ? Có sự phối hợp của Cảnh Diệp mọi việc đã trở nên dễ dàng hơn, đút ăn, uống thuốc hạ sốt, sau đó dùng nước ấm lau người hoàn toàn đều do Cảnh Diễn làm, bởi vì hắn căn bản không cho những người khác chạm vào hắn. Cậu chưa hầu hạ người khác bao giờ nên làm rất vụng về, chờ khi lau xong hết cậu không nhịn được thở ra nhẹ nhõm. Cảnh Diệp bị bệnh thật là loạn mà ! Qua chuyện này, quan hệ giữa hai anh em rõ ràng cải thiện rất nhiều, Lục thúc ở bên nhìn rất vui mừng. Tính cách Cảnh Diễn luôn bình thản, cái gì cũng không thèm để ý, bởi vì quan hệ cha mẹ nên cậu cũng chẳng bao giờ nguyện ý gặp người anh trai này, mà khi đi làm Cảnh Diệp gặp mặt cậu cũng không nói gì, rõ ràng trong lòng rất quan tâm nhưng mặt ngoài vẫn luôn tỏ vẻ lãnh đạm. Có khi hai người ở chung một ngày cũng không ai nói câu nào, khiến người ngoài như ông cũng thấy lo lắng. Cảnh Diệp trước kia sức khỏe vẫn luôn tốt, lần này bị ốm cũng chỉ là cảm lạnh nhẹ, uống thuốc xong, một lúc sau tinh thần cũng tốt hơn nhiều, nghỉ ngơi một ngày rồi lại đi làm. Cảnh Diễn cũng lười về chung cư của mình, vì thế cậu quyết định ở lại, cả ngày đều xem phim, thi thoảng lại lên máy tính chơi game. Hai ngày này Trình Khê đưa tiếp cho cậu mấy bộ kịch bản, để cậu chọn một bộ cậu thích, Cảnh Diễn lười đến lấy, khiến Trình Khê phải đem kịch bản tới tận biệt thự nhà họ Cảnh. Trước đó, Trình Khê vẫn luôn cho rằng nhà Cảnh Diễn chỉ hơi khá giả thôi, bởi vì cậu thường ngày vẫn ở chung cư, mặc quần áo cũng không khác người bình thường bao nhiêu. Trình Khê cũng nghĩ họ Cảnh của cậu chẳng qua chỉ là vô tình trùng hợp, không nghĩ đến cậu quả thật là người của Cảnh gia nổi tiếng trong thành phố, lại còn là nhị thiếu, còn lí do chưa nghe đến cái danh nhị thiếu Cảnh gia, Trình Khê cũng đoán được vài phần. Mấy ngày nay Cảnh Diễn đều ở nhà, vì thế Cảnh Diệp mỗi ngày ở công ty đều đứng ngồi không yên. Hôm trước hắn làm đồ ăn nhưng cậu lại không về nhà, nghĩ tới hôm nay lần nữa có thể ăn chung với em trai nhỏ, tâm trạng cả ngày của hắn vô cùng tốt, hiệu quả làm việc tăng không ít, nhưng về đến nhà mới phát hiện có một vị khách không mời mà đến. Cảnh Diệp có biết Trình Khê, về quản lí của Cảnh Diễn, mọi người bên cạnh hắn đều biết, cho dù biết quan hệ giữa Trình Khê và em trai chỉ là công việc bình thường. Thâm chí ngay cả khi Trình Khê đã có đối tượng, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy khó chịu. "Tiểu Diễn, đang xem cái gì vậy ?" Cảnh Diễn đang tập trung xem kinh bản lúc này chợt giật mình, quay sang mới phát hiện Cảnh Diệp không biết đã ngồi bên cạnh từ lúc nào. Cậu luôn có một thói quen, chính là khi chuyên chú với một việc gì đó tinh thần sẽ đặc biệt tập trung, cho dù bên cạnh có người đang nói chuyện, tai cũng sẽ tự động bỏ qua. "Ân, Trình Khê, đưa em mấy kịch bản, em đã nghỉ ngơi mấy ngày rồi vẫn là nên tiếp tục một bộ phim mới." Ngoại hình Cảnh Diễn không đẹp yêu nghiệt nhưng lại hết sức thanh tú mang đến cho người đối diện cảm giác thoải mái vô cùng. Tính tình trầm lắng, ôn hòa, kỹ thuật diễn cũng xem như là xuất sắc. Hơn nữa ngày nay nữ sinh phần lớn đều thích dạng đàn ông kiểu vương tử lãnh đạm này, cho nên Cảnh Diễn cũng rất nổi tiếng, nhưng sự nổi tiếng này cũng chưa chắc đã thắng nổi thời gian. Cảnh Diệp tuỳ tiện cầm kịch bản trên tay đọc qua, phát hiện những nhân vật bên trong đều rất thích hợp với Cảnh Diễn, ngẩng đầu liếc mắt Trình Khê đang ngồi trên ghế sô pha đối diện, nghĩ đến cũng đã có một người hiểu biết Cảnh Diễn như hắn, trong lòng liền cảm thấy có gì đổ vỡ, như thế nào cũng không thoải mái mà đứng dậy. Đối diện với ánh mắt của Cảnh Diệp, Trình Khê đột nhiên hơi run run, sao ánh mắt này lại lạnh như vậy, hơn nữa còn quen đến lạ ...