Ngao ô! Lang Vương lần nữa bị công kích, chịu không nổi hống khiếu một tiếng. Nó chỉ cảm thấy uy nghiêm Thiên Lang Vương của mình bị nhận lấy ô nhục, nhân loại đáng chết này lại dám bỏ đá xuống giếng. Thiên Lang Vương điều chỉnh thân thể, mở ra miệng máu, một đạo bạch sắc quang mang giống như sấm hướng Trần Vũ oanh tới. - Ta kháo, bị đánh bầm dập như vậy mà vẫn còn uy mãnh như thế! Trần Vũ quái khiếu một tiếng, nhảy lên trên không, tránh khỏi oanh tạc, kiếm trong tay hướng vết thương trên người Thiên Lang Vương không ngừng chém tới. Bạch sắc Thiên Lang vừa mới trở thành Lang Vương thật là xui xẻo a! Mới vừa vặn thuận lợi đoạt được vương vị, hiện giờ lại bị một cái nhân loại đáng chết thực lực thường thường chém lung tung, không khỏi khơi dậy hung tính nguyên thủy nhất của nó. Nó chống đỡ được một cái oanh đả, sau đó dùng lang đầu trực tiếp đụng vào bộ ngực Trần Vũ. Nhất thời Trần Vũ tựa như đạn pháo bắn bay ra ngoài, trục tiếp đụng phải thân cây lớn mới dừng lại. Thiên Lang Vương càng thông tuệ hơn người, thừa cơ lần nữa đánh tới, lợi trảo kiên quyết đánh thẳng vào trên mặt của Trần Vũ. - Chết tiệt, ngươi đây là ép ta đả thương ngươi. Trần Vũ vừa mới bò dậy, vức kiếm sang một bên, liền chơi đối cứng với nó. - Phá Toái Quyền! Nắm tay Trần Vũ liên tụ tập trung chân khí, hỏa diễm đỏ rực phát ra, Trần Vũ đánh một quyền trực diện khiến Lang Vương văng ra xa không ngừng va đập vào đám cây, còn Trần Vũ chỉ nhích nhẹ về sau một chút. Một quyền vừa rồi là Trần Vũ dùng mười thành thực lực của mình, cộng thêm vũ kỹ cấp cao của gia tộc cùng Dị Hỏa, khiến một quyền gần tương đương với Ngưng Khí Cảnh tầng hai. Mà Thiên Lang Vương này đang bị thương rất nặng nên khó có sức chống lại đòn công kích của hắn, nếu không người bay đi phải là hắn mới đúng! Thiên Lang Vương bị đánh văng ra xa từ từ bò dậy, hai chân không ngừng run rẩy, hai mắt hiện lên sát khí không ngừng nhìn chằm chằm sang Trần vũ. Vì nó bị thương vốn đã nặng nên không thể nào chịu được công kích trực diện của hắn. Trần Vũ thấy tình huống này thầm nghĩ: - Xem ra phải cho nó đổ máu nhiều một chút mới bằng lòng nghe lời. Quyết định chủ ý, Trần Vũ tức thời dùng Vân Tinh Bộ đột ngột lướt nhanh tới, thấy Trần Vũ đột ngột biến mất Thiên Lang Vương không ngừng phóng ánh mắt sang xung quanh dò xét. Trần Vũ đột ngột xuất hiện trước mặt Lang Vương đánh ra một quyền thường, khiến Thiên Lang Vương lại lần nữa lăn vài vòng ra sau. Thiên Lang Vương muốn lần nữa há miệng xuất ra công kích thuộc tính, đáng tiếc mới vừa rồi mở ra con mắt thứ ba đã hao tổn tất cả năng lượng của nó, lúc vừa rồi miễn cưỡng sử dụng một lần, hiện tại lại không thể tiếp tục xuất ra thuộc tính công kích, chỉ đành phải xoay người chạy trốn. - Muốn chạy trốn, không dễ dàng như vậy! Trần Vũ nhìn thấu ý đồ của Thiên Lang Vương, tốc độ lại đề thăng một phần. Liên tục nhiều quyền đánh vào người Thiên Lang Vương như đánh bao cát. Ô ô ô! Lang Vương bi thương kêu lên. Đúng lúc này, trong lại chạy ra ba con Thiên Lang, đi thẳng tới trước mặt Lang Vương, càng không ngừng hướng tới chỗ Lang Vương bị thương. Nhìn một cái liền biết ba con Thiên Lang này nghe được tiếng rống của Lang Vương liền đi ra rồi. Ba con Thiên Lang này dài chừng hơn ba thước, thực lực hẳn chỉ là nhất cấp trung gai yêu thú, Trần Vũ cũng không hoảng sợ ngược lại trở nên bình tĩnh, nhưng mà hắn biết nếu không tốc chiến tốc thắng, để cho Lang Vương này gọi về nhiều lang quần hơn thì phiền toái. Không đợi ba con Thiên Lang kia công kích tới, Trần Vũ chính là đoạt tấn công rồi. Lần này Trần Vũ xuất thủ không lưu lại đường sống nào, trực tiếp hạ sát thủ. Ba con Thiên Lang kia nhận thấy được nguy hiểm, vô cùng nhanh chóng tránh ra. Thiên Lang trời sinh liền có phong thuộc tính, tốc độ tự nhiên so với yêu thú bình thường thì nhanh hơn nhiều lắm. Trần Vũ liên tục dùng Vân Tinh Bộ đánh chém được một con Thiên Lang, hai con còn lại thấy nguy hiểm thì bỏ chạy, theo hắn suy đoán con Thiên Lang đó hẳn là đi kéo bầy lại. Vì không muốn kéo dài thời gian, Trần Vũ lần nữa một chưởng hướng Lang Vương đánh tới: - Toái Thạch Chưởng! Lang Vương vẫn đang liếm nỏa đoạn lang vĩ bị chặt đứt của nó, đối với loài sói mà nói đây là tượng trưng đắc ý nhất, tự ngạo nhất của nó, hôm nay bị chặt đứt, nó có thể không bi thương sao? Thiên Lang Vương không kịp phản ứng, ăn trọn một chiêu của Trần Vũ, cả người bị oanh bay, bạch mao trên người nhiều chỗ bị nát, vết thương lại nhiều thêm mấy chục chỗ, ngã trên mặt đất không còn khí lực bò dậy. Trần Vũ cũng không nhìn con Thiên Lang vừa chết một cái, vội vàng nuốt hai khỏa đan dược, sau đó sải bước hướng Thiên Lang Vương đi tới. Thiên Lang Vương toàn thân là vết thương, vết máu cũng chảy xuôi trên thân thể nó, mặc dù là như thế, sau khi thấy Trần Vũ đi tới, như cũ trợn to hung mục, trong ánh mắt lộ ra không cam lòng nồng đậm, tựa hồ đang nói: - Nếu không phải ta bị thương, ta làm sao sẽ bị ngươi nhân loại đáng chết này gây thương tích. - Hàng phục ta hoặc chết? Trần Vũ lần nữa đi tới trước mặt Trần Vũ lạnh lùng nói.