Lâm Vũ Thiên Hạ
Chương 59
Ba con Thiên Lang vừa tiếp xúc với quang đoàn, thân thể cư nhiên dừng lại, đôi mắt hung ác kia cũng trở nên tan rã, một thân khí thế cùng ý chí chiến đấu phảng phất ở trong nháy mắt liền biến mất rồi.
Bạch sắc Thiên Lang bắt lấy cơ hội này nhào tới ba con trung cấp Thiên Lang kia cắn xé.
Ngay sau đó chỉ nghe được tiếng tê hống của ba con Thiên Lang kia, trong thanh âm tựa hồ truyền đến tin tức cầu xin tha thứ.
Sau một hồi, bạch sắc Thiên Lang ngừng công kích, con mắt thứ ba lần nữa khép lại, tựa như cho tới bây giờ đều chưa xuất hiện qua.
Bạch sắc Thiên Lang trường khiếu một tiếng, tiếp theo tất cả Thiên Lang đều trường khiếu lên.
Tất cả Thiên Lang đều phủ phục trên mặt đất, thấp giọng trường minh, vẻ mặt rất là hưng phấn, chúc mừng.
Vạn lang triều bái, Lang Vương đản sinh!
Sau khi bạch sắc Thiên Lang Vương thu con mắt thứ ba về, dần dần yếu ớt ngã trên mặt đất, tựa hồ một kích mới vừa rồi kia đã rút đi tất cả lực lượng của nó.
Tám con tam cấp Thiên Lang kia cũng đem thân thể bị thương lên, đi tới trước người bạch sắc Thiên Lang, hướng về miệng vết thương của nó không ngừng liếm, bạch sắc Thiên Lang Vương thấp giọng kêu lên một tiếng đáp lại cái gì đó.
Sau một lát, bạch sắc Thiên Lang Vương chậm rãi đứng lên hống một tiếng, hơn 800 con nhất giai cao cấp Thiên Lang từ từ thối lui.
Trong tràng chỉ còn lại tám con tam cấp Thiên Lang cùng con bạch sắc Thiên Lang Vương kia.
Chín con Thiên Lang tựa hồ đang giao lưu cái gì, cũng đang không ngừng gầm nhẹ, qua một lúc lâu tám con Thiên Lang kia cũng vô cùng không muốn rời đi khỏi con bạch sắc Thiên Lang Vương.
- Trời cũng giúp ta!
Trần Vũ ở trên cây thấy tình huống này không khỏi thở nhẹ.
Khi tất cả Thiên Lang đều rời đi, bạch sắc Thiên Lang Vương hứng chỗ sâu chậm rãi đi tới, bóng sói kéo dài lộ ra vẻ cực kỳ cô tịch.
Trở thành người đứng đầu chúng lang, mặc dù có thể hiệu triệu lang quần, nhưng mà lại không thể cùng với những con sói khác kết lại thành quần ở chung một chỗ.
Thân phận của nó không giống lúc trước, trừ lang phi của nó ra, bình thời cũng sẽ không có con sói nào làm bạn, bản thân sói liền là một loại yêu thú cực kỳ cao ngạo, đây chú định là một con đường thành vương cô tịch.
Bạch sắc Thiên Lang Vương trải qua luân phiên đại chiến, đã hao hết thể năng, ngay cả năng lực nhìn rõ cũng kém đi rất nhiều, căn bản không biết ở trên đại thụ phía sau lại có một thân ảnh.
Đại thụ một gốc tiếp một gốc, Trần Vũ liền liên tục nhảy, một mực đuổi theo bạch sắc Thiên Lang Vương đi tới trước lang động của nó.
Mắt thấy bạch sắc Thiên Lang Vương muốn vào trong đó, Trần Vũ giống như đại bàng giương cánh hướng bạch sắc Thiên Lang nhanh chóng đuổi theo.
Lúc này, bạch sắc Thiên Lang Vương có cảnh giác, lập tức quay đầu lại, lộ ra răng nhanh hung ác cảnh giác.
Tam cấp yêu thú rất mạnh nên Trần Vũ không dám sơ suất, vừa lên tới chính là sử dụng kiếm chiêu, ngưng tụ tất cả chân khí của hắn, kiếm mang khổng lồ hướng bạch sắc Thiên Lang Vương chém tới
Bạch sắc Thiên Lang tránh không kịp, thân thể khổng lồ bị chém một kiếm, thân thể lui về phía sau mấy bước, lộ ra vết kiếm chảy máu đầm đài thấy cả xương.
Trần Vũ cầm kiếm chỉ vào bạch sắc Thiên Lang Vương lạnh lùng nói:
- Thần phục ta hoặc chết?
Đối mặt với nhân loại đột nhiên xuất hiện, thân là bạch sắc Thiên Vương của Thiên Lang, không có lộ ra vẻ khiếp đảm, ngược lại mở ra cái miệng máu lớn như cái khay, lộ ra đôi răng nanh dữ tợn sắc bén, phi thẳng đến Trần Vũ bổ tới.
Sau khi bạch sắc Thiên Lang đại chiến tám con tam cấp Thiên Lang, thân thể là thời điểm suy yếu nhất, tốc độ rõ ràng so với mới vừa rồi muốn giảm xuống rất nhiều.
Trần Vũ cười nói:
- Xem ra không để cho ngươi chút giáo huấn, ngươi là không biết nên lựa chọn như thế nào rồi!
Trần Vũ từ khi nhìn ra con bạch sắc Thiên Lang này chính là Tam Nhãn Thiên Lang biến dị, tương lai có thể trưởng thành đến Lang Vương đẳng cấp đáng sợ, đối với hắn mà nói tuyệt đối là một cái đại trợ lực, nội tâm của hắn từ trước đến giờ chưa từng có khát vọng đánh bại con bạch sắc Thiên Lang Vương này để làm tọa kỵ như bây giờ.
Hôm nay con bạch sắc Thiên Lang Vương này hẳn chỉ có thực lực mới vào tam cấp cao gai, còn chưa đạt tới thời điểm tứ cấp linh trí sơ khai, nhưng mà Trần Vũ tin tưởng nó đã có được linh trí.
Chỉ cần thể hiện ra thực lực càng cường đại hơn đánh ngã nó, tuyệt đối có thể thu phục được, hoặc chỉ cần xuất ra đày đủ chân thành cũng có thể đạt được tín nhiệm của bọn chúng.
May mắn hôm nay con Thiên Lang Vương này lại bị thương, Trần Vũ chính là biết lúc này thân thể của Thiên Lang Vương là suy yếu nhất, giờ phút này không hạ nó, ngày sau chỉ sợ là không có cơ hội.
Trần Vũ triển khai thân hình, né qua Thiên Lang Vương nhào tới, trở tay dùng chuôi kiếm hướng thân sói chém tới.
Truyện khác cùng thể loại
190 chương
93 chương
64 chương
37 chương
41 chương
184 chương
12 chương