Mà chiếc tháp này lại bám rễ trong đầu hắn, vừa nghĩ đến, hắn kinh hỉ không thôi, hắn mặc kệ vì nguyên nhân gì nhưng bây giờ hắn đã tu luyện được, hắn sẽ cho những người khinh bỉ, sỉ nhục hắn biết hắn không phải là một phế vật mà là một thiên tài. Trần Vũ lại bắt đầu vận dụng công pháp “Nạp Khí Quyết” của gia tộc, bắt đầu tu luyện tiếp tục, hắn không muốn phí thời gian. Mặc dù việc tu luyện này vô cùng nhàm chán nhưng hắn vẫn cố gắn, vì chỉ khi hắn có thực lực mới có thể nắm giữ được vận mệnh của chính mình. Còn không đừng nói đến việc bảo vệ người thân, cho dù là chính hắn cũng khó mà giữ được mạng. ... Hôm nay, đối với Trần gia mà nói là một đoạn thời gian thập phần trọng yếu. Niến trắc mỗi năm một lần luôn cử hành vào lúc gần cuối năm, đây là kiểm nghiệm mức độ luyện tập trong một năm qua đối với một đời tuổi trẻ, cũng là một lần báo cáo đối với phát triển của gia tộc trong một năm. Lúc này, trên Võ Đường của Trần gia, khắp nơi đều đèn lồng đỏ lớn treo lên cao, ở đây hiện giờ đã tụ tập mấy ngàn tộc nhân, vì thịnh hội hôm nay, bọn hắn thậm chí tạm dừng buôn bán ở tất cả cửa hàng. Tam đại trưởng lão Trần gia cũng sớm xuất hiện ở trên đài cao, lộ ra tinh thần vô cùng phấn chấn, nhìn tộc nhân sôi trào bên dưới, biểu lộ khác nhau. - Lần này ta hồi hợp quá, ta cũng đã chuẩn bị kỹ càng rồi! - Cho dù ngươi chuẩn bị kỹ thì cũng không giành được giải nhất đâu, ngươi thấy Trần Lâm không, lúc trước hắn đã là Ngưng Khí Cảnh tầng bốn rồi, nhưng không biết lần này ra sao! - Ta cũng không muốn tranh đệ nhất, nhưng vẫn phải diễn ra phong thái của chính mình chứ! Phía dưới võ đài mọi người bàn tán với nhau, có kẻ vui, người buồn, một số khác lại náo nức muốn được lên võ đài tỷ thí với nhau. - Tộc trưởng đến rồi kìa! Một tên tộc nhân hô lớn. Hai vị trưởng lão còn lại cùng tộc trưởng Trần gia cùng bước lên võ đài trong Võ Đường thanh âm to rõ truyền khắp đám người: - Hôm nay chính là Tộc Nhân Tranh Tài của tộc ta, lần này ai đứng hạng nhất sẽ được hai mươi viên Tụ Khí Đan cùng 100 kim tệ! Ngừng một chút, Trần Thiên Hàn liếc nhìn sang đám tộc nhân phía dưới, sau đó tiếp tục nói: - Tộc nhân trẻ tuổi, vinh quang Trần gia do các ngươi truyền thừa, huy hoàng Trần gia do các ngươi khai sáng! - Hoan hô, hoan hô! Lập tức được các tộc nhân bên dưới cao giọng hưởng ứng. - Được rồi, Tộc Nhân Tranh Tài chính thức bắt đầu! Đám người sôi trào dần dần tách ra, tộc nhân trẻ tuổi hai mươi tuổi trở xuống đi ra phía trước, xếp thành hàng chờ đợi khảo thí. Từng người bước lên trên võ đài cầm lên một viên đá màu lam, viên đá này chính là trắc thí vòng đầu, lần lược từng người bước lên vận chân khí phóng vào bên trong. - Trần Hà Vũ, Tụ Khí tầng năm, có tiến bộ. - Trần Khiếu Lam, Tụ Khí tầng tám, không tiến bộ. - Trần Bá Cương, Tụ Khí tầng sáu, cũng tạm được. - Trần Kim Cương, Tụ Khí tầng bảy... ... Kết quả khảo thí được liên tiếp tuyên đọc trên quảng trường, trong đám người đồng thời kích động truyền ra đủ tiếng nghị luận, có sợ hãi thán phục, có đối lập, đương nhiên cũng có im lặng. - Năm nay xem ra có khá nhiều hạt giống tốt! Trần gia ta sẽ có khả năng khởi quật thêm lần nữa! Đại trưởng lão vuốt râu cười nói. - Đúng vậy, năm nay có khá nhiều hạt giống tốt, chúng ta phải hảo hảo bồi dưỡng chúng mới được. Tộc trưởng Trần Thiên Hàn cười nói, âm thầm tán thưởng những tộc nhân năm nay, năm nay ngoài dự đoán của hắn, năm nay lại có rất nhiều hạt giống tốt, để tảng đá trong lòng hắn cũng mất đi. - Phải như đứa cháu của ta có ở đây thì tốt quá! Nếu nó không bị thương kinh mạch, e rằng năm nay cũng là một trong những người nổi bật rồi! Trần Thiên Hàn lắc đầu nói thầm. - Ha ha ha, các vị lần này xem con trai ta như thế nào! Nhị trưởng lão Trần Hạo liếc nhìn sang Trần Thiên Hàn, hắn muốn xem biểu hiện của Trần Thiên Hàn sẽ ra sao khi đứa con của hắn vượt trội hơn đứa cháu phế vật của hắn không biết bao nhiêu lần. - Trần Lâm cùng Trần Hải là một hạt giống tốt, thiên phú không tồi, đặc biệt là Trần Lâm, có được Huyền Cấp trung phẩm võ mạch, thiên phú tốt nhất trong lứa trẻ hiện nay là thiên tài trăm năm khó gặp! Trần Thiên Hàn thản nhiên nói, hắn rất công tư phân minh, Trần Lâm có thiên phú tốt như vậy thì lão cũng mừng cho gia tộc, nhưng nếu là cháu của hắn thì lại khiến hắn càng vui hơn. - Tộc nhân hoàn thành khảo thí, chuẩn bị tiến hành tranh tài! Giọng trọng tài vang lớn khiến mọi người hoàn thành khảo thí bắt đầu nôn nóng chuẩn bị tinh thần. - Trận đầu để ta khai mở, có ai dám đấu với ta một trận không? Một thiếu niên tộc nhân lớn tiếng nói, bay lên trên võ đài, hướng xuống mọi người chấp tay nói. - Được, ta chiến với ngươi, Trần Hà Vũ xin được chỉ giáo! Hai bên bắt đầu đánh nhau, cuối cùng Trần Hà Vũ chiến thắng, liên tục có người khác lên khiêu chiến. Trần Lâm đứng phía xa nhìn tới cười nhạt một cái. - Các ngươi mà cũng dám đấu với ta sao! ...