Lâm Uyên Hành

Chương 64 : Không Một Người Có Đủ Tư Cách Để Đánh

Dịch: Hám Thiên Tà Thần Biên: Hám Thiên Tà Thần ---------------------- Thiên Lâm Hồ, Tô Vân điều động nguyên khí, hắn đã không cách nào cảm ứng được hoàng chung, khí huyết cũng không cường đại bằng lúc trước. Nhưng nhuệ khí của hắn không giảm chút nào khi đối mặt những sĩ tử này! Từ khi hắn trải qua lục giác tước đoạt trong Táng Long lăng, hắn đã có tự tin người khác khó có thể tưởng tượng. - Ngươi đả thương Thánh công tử, còn làm nhục chúng ta! Sĩ tử tên Thiệu Quân vượt qua đám người đi lên phía trước, cười lạnh nói. - Lời nói lúc trước ngươi nói trên bình đài, hiện tại lặp lại một lần cho ta! Tô Vân khẽ động, như Giao Long, sau một khắc liền xuất hiện trước mặt hắn, bàn tay đặt trên mặt hắn, một chiêu Bạch Viên Quải Thụ, chỉ nghe bịch một tiếng, đầu cùng nửa người Thiệu Quân bị hắn ấn đến lòng đất, chỉ còn lại hai chân ở bên ngoài! Tô Vân chậm rãi thẳng eo, phủi tro bụi trong tay, thản nhiên nói. - Ta đánh người, có liên quan gì tới ngươi? Thiệu Quân trở thành thi thể, chỉ nghe bịch một tiếng, Thiệu Quân đột nhiên biến mất, cổ quái là mặt đất Thiên Lâm Thượng Cảnh Đồ cũng khôi phục như lúc ban đầu, không xuất hiện hố lúc nãy. Tô Vân vạn phần kinh ngạc. - Đây chính là tác dụng của Thập Cẩm Tú Đồ sao? Ta còn lo lắng không cẩn thận đánh chết người, đánh chết quá nhiều sẽ bị các đại học cung xoá tên! Có Thập Cẩm Tú Đồ bảo hộ, ta còn cố kỵ cái gì? Tiếng cười của hắn để tất cả sĩ tử ở đây rùng mình. - Từ khi đánh cùng Viên Tam tổ sư một trận đã tiến vào thành, luôn luôn lo lắng sẽ thất thủ đánh chết người, ta rất lâu không có thống thống khoái khoái xuất thủ! A a a cô Khí huyết Tô Vân chấn động, sau lưng bỗng nhiên hiện ra Giao Long ba đầu, Giao Long biến đổi, lại hóa thành Kim Viên ba đầu sáu tay, Kim Viên lập tức chấn động hai tay, hóa thành Tất Phương hỏa diễm hừng hực bay múa quay quanh hắn, tốc độ như điện! Tô Vân cười ha ha, thân hình như Giao Long xuất uyên, lại như Giao Long quay cuồng, người xoay tròn đánh tới bọn hắn. Rất nhiều sĩ tử chuẩn bị, nhao nhao thôi động Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí Thiên, thi triển ra tuyệt học sở trường, chuẩn bị giết chết hắn. Đột nhiên, Thần Điểu Tất Phương dưới thân Tô Vân bay tới, đệm dưới chân hắn, Tô Vân giẫm trên lưng Tất Phương Thần Điểu bay lên không. Phía dưới rất nhiều sĩ tử nhao nhao ngửa đầu nhưng chỉ thấy mặt trời trên không Thiên Lâm Thượng Cảnh Đồ, ánh nắng loá mắt! Rất nhiều sĩ tử nhịn không được nhắm mắt lại, có sĩ tử cưỡng ép mở to mắt, nhưng bị ánh nắng gây thương tích, trong tầm mắt có một quầng sáng. - Không cần để ý đến hắn ở đâu, cùng một chỗ tiến công trời cao! Không biết ai hét lớn một tiếng. Tất cả sĩ tử thi triển Tất Phương Biến công tới bầu trời. Nhưng mà, Tô Vân không rơi xuống, lúc chiêu thứ nhất bọn hắn xuất ra vừa mới qua đi, lúc này Tô Vân mới hạ xuống, nương theo là một đầu Khí Huyết Kim Viên, thân cao hơn trượng, đập bay sĩ tử bốn phía! Tô Vân đứng trên lưng Kim Viên, thả người nhảy lên không trung đuổi kịp một sĩ tử vừa bị đập bay, một chiêu Bạch Viên Quải Thụ, chế trụ đầu của sĩ tử kia, đánh tới đầu một sĩ tử bên cạnh! Đầu hai sĩ tử kia va nhau, đột nhiên bành bành hai tiếng, cả hai biến mất. Thân hình Tô Vân chưa rơi xuống, công pháp đã từ Tiên Viên Dưỡng Khí Thiên hóa thành Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí Thiên, lồng ngực long ngâm chấn động, lôi âm cuồn cuộn, Kim Viên sau lưng hóa thành một cỗ khí huyết chen chúc đến, còn chưa đi vào người liền hóa thành một đầu Giao Long ngang nhiên trường hống. Khí Huyết Giao Long dài đến ba trượng, xê dịch biến hóa, thống hạ sát thủ bốn phía. Tô Vân rơi trên đầu rồng, thi triển Giao Long Ngâm ba mươi sáu tán thủ, Khí Huyết Giao Long tựa như Ma Long mọc bốn năm đầu, mười vuốt! Giao Long triển khai thân pháp, xông vào đám người, chỉ nghe từng tiếng đập nện nhục thể bạo hưởng không dứt, từng sĩ tử bị vứt đến giữa không trung. Khí huyết Tô Vân bỗng nhiên thu lại, từ Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí Thiên hóa thành Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí Thiên, sau lưng khí huyết hóa thành Tất Phương Thần Điểu xông lên không trung. Bành! Bành! Bành! Từng sĩ tử hóa thành từng đoàn từng đoàn vân khí tiêu tán trên bầu trời. Thân hình Tô Vân xoay tròn phóng tới sĩ tử khác, hai tay như cánh, một chiêu Trường Không Triển Xích Cách, khí huyết hóa thành từng đạo Tất Phương hỏa vũ, bay ra từ thể nội. Chính diện hắn, một sĩ tử không kịp trốn tránh, chỉ nghe thanh âm xuy xuy xuy không dứt, trong chớp mắt trên khuôn mặt sĩ tử kia đã cắm đầy hỏa vũ, hỏa vũ cháy hừng hực. Sĩ tử kia biến mất. Tô Vân vung tay lên, hai tay như hỏa dực, hỏa dực lại như song đao, chém tới phía dưới từ trên không trung! Tất Phương Biến chiêu thứ năm, Đan Hà Tế Nhật Hành! Hai sĩ tử phía dưới thi triển ra Đan Hà Tế Nhật Hành đối kháng Tô Vân, lại hãi nhiên phát hiện khí huyết tu vi bọn hắn kém đối phương một mảng lớn, hỏa dực song đao bọn hắn căn bản với không tới Tô Vân, mà hỏa dực song đao Tô Vân đã bổ vào trên người bọn họ! Hai sĩ tử kia trúng mười mấy đao, tâm phục khẩu phục hóa thành vân khí tán đi. - Tốc độ Đan Hà Tế Nhật Hành hắn đánh ra nhanh hơn chúng ta xuất đao rất nhiều lần, khí huyết biến thành đao mang, cũng dài hơn chúng ta gấp đôi! Tô Vân còn chưa rơi xuống đất, công pháp lại đổi thành Tiên Viên Dưỡng Khí Thiên, Bạo Viên sau lưng chầm chậm đứng dậy, nâng cánh tay phải gảy ngón tay một cái, đánh tới một sĩ tử còn chưa thi triển đi ra chiêu pháp, chỉ lực kia biến thành phong mang đi vào mi tâm tên sĩ tử xui xẻo này! - Tại Trúc Cơ, ta còn chưa từng gặp ai mạnh hơn ta đâu. Tô Vân nghiêng người, thong dong tránh một sĩ tử, đưa tay giết chết sĩ tử kia. Trong mắt hắn, những sĩ tử trong quan học này đều như không mặc y phục đứng trước mặt. Thức mở đầu bọn hắn chưa thi triển ra, hắn cũng đã biết bọn hắn muốn thi triển gì, từ đó phá giải đánh giết, hoặc thong dong tránh đi. Những sĩ tử này, không có danh sư chỉ điểm, không biết phân giải chiêu thức cứng nhắc như thế nào thành từng cái tán thủ linh hoạt. Bọn hắn đọ sức cùng bạn học chung lớp còn có thể, nhưng gặp được Tô Vân liền lập tức phân cao thấp. Kết quả lập tức phân cao thấp chỉ có một, chính là tử vong! Trên bình đài Thiên Lâm Thượng Cảnh Đồ, Thiệu Quân xuất hiện, lực lượng Tô Vân một kích kia thực sự quá mạnh, đánh hắn vào lòng đất, để hắn ngạt thở. May mắn Thiên Lâm Thượng Cảnh Đồ chính là Tính Linh Thần Binh hiếm thấy, lúc này mới bảo vệ tính mệnh của hắn, nhưng loại sợ hãi vô lực kháng cự này, áp bách cho hắn không thở nổi. Có tây tịch tiên sinh vội vàng chạy tới, thấy thần sắc hắn ngốc trệ sợ hãi, nhưng không có thụ thương, lúc này mới yên lòng lại. Thiệu Quân thở hổn hển, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ. Bình đài bốn phía, từng tây tịch tiên sinh phảng phất sớm thành thói quen, ngẩng đầu nhìn quanh, ghi chép chiến tích từng vị sĩ tử trong Thiên Lâm Thượng Cảnh Đồ, không người liếc hắn một cái. Bá. Lại một đạo quang mang từ trong Thiên Lâm Thượng Cảnh Đồ chiếu đến, trong quang mang một người xuất hiện, cũng là sĩ tử sắp tử vong được đưa ra Thiên Lâm Thượng Cảnh Đồ. Tây tịch tiên sinh kia đi đến trước mặt, lung lay đầu ngón tay, lắc đầu nói: - Lại một tên bị tử vong dọa sợ. Hắn vừa dứt lời, đột nhiên trên bình đài từng đạo quang mang lập loè, liên tiếp, rất nhiều sĩ tử không ngừng xuất hiện! Tây tịch tiên sinh kia cũng không khỏi trợn tròn mắt, có người lúc xuất hiện che mặt, hoảng sợ kêu to, có đưa tay loạn vung loạn vũ, có quỳ xuống đất khóc lớn, thậm chí có người thẳng tắp ngã trên mặt đất, miệng sùi bọt mép ngất đi! Bạch! Bạch! Bạch! Trên bình đài không ngừng có sĩ tử xuất hiện, đều được Thiên Lâm Thượng Cảnh Đồ đưa ra, không biết trong Thiên Lâm Thượng Cảnh Đồ xảy ra chuyện gì, đưa đến số lớn sĩ tử tập trung tử vong, bị đào thải! - Tên kia, là Nhân Ma sao? Một vị tây tịch tiên sinh ghi chép chiến tích toát mồ hôi lạnh, ngửa đầu nhìn Thiên Lâm Thượng Cảnh Đồ, lẩm bẩm. Ánh mắt của hắn nhìn tới, là núi, hồ, mỹ cảnh một màu, mà ở bên hồ, Tô Vân khi thì như Giao Long, khi thì Bạo Viên, khi thì lại như Tất Phương, thống hạ sát thủ bốn phía! Đồng thời, khí huyết của hắn hiển hóa, hóa thành Giao Long, Tất Phương cùng Bạo Viên cùng tự thân chiêu thức hắn phối hợp, tinh diệu khó tả. Sĩ tử vây công Tô Vân trên dưới một trăm người, nhưng một trận chiến ở bên hồ, không ngừng có người ngã xuống, cơ hồ khó có thể chống lại! Sĩ tử có thể tiếp được Tô Vân một chiêu, đều là phượng mao lân giác! Mặc dù có người có thể đón lấy hắn một chiêu, cũng không tiếp nổi chiêu thứ hai! Chiêu thức của hắn hoàn mỹ không bất kỳ sơ hở, chính xác đến cho dù tây tịch tiên sinh các đại học cung cũng vô pháp với tới! Không chỉ có như vậy, mỗi một chiêu mỗi một thức hắn vận dụng, lực lượng và khí huyết đều vừa đúng, nhiều một phần thì cương, thiếu một phân thì nhu. Đây chính là cảnh tượng lúc trước Cầu Thủy Kính nhìn thấy Tô Vân đại hoàng chung đã dự đoán qua! Lúc đó Cầu Thủy Kính dự đoán Tô Vân chiến đấu, tất nhiên mỗi một chiêu mỗi một thức đều vô cùng chính xác, sẽ không lãng phí nửa điểm thể lực! Mà bây giờ, Tô Vân liền hoàn mỹ biến dự đoán của Cầu Thủy Kính thành sự thật, đến mức tây tịch tiên sinh quan trắc tưởng rằng là Nhân Ma! Đến lúc sĩ tử cuối cùng thét lên, hốt hoảng chạy trốn, Tô Vân thả người nhảy lên, người giữa không trung, hai tay ôm quyền hung hăng nện xuống! Viên Công Quyết chiêu thứ tư, Lão Viên Bão Chung! Sĩ tử kia lún vào lòng đất, còn chưa bị hắn giết, trực tiếp biến mất. Tô Vân rơi xuống đất, hướng về sơn lâm phía trước đi đến, phía sau hắn truyền đến bịch một tiếng, một con Bạo Viên lông vàng từ không trung rơi xuống, chấn động mặt đất run run không ngớt. Phía sau hắn, bên hồ hết thảy khôi phục như lúc đầu, trên dưới một trăm sĩ tử, toàn bộ bị hắn giết chết, đưa ra Thiên Lâm Thượng Cảnh Đồ nghỉ ngơi. Sĩ tử Sóc Phương thành, không một người có đủ tư cách để đánh! Tô Vân chiến ý ngập trời, ngửa đầu nhìn về phía đỉnh núi. - Không biết Thánh công tử ở đâu? Ta muốn dùng nắm đấm, nghiên cứu Nhật Nguyệt Điệp Bích Dưỡng Khí Thiên! Còn có Nhân Ma kia, phải chăng đã vào trong đồ? Vẫn nên đi lên núi nhìn xem, trên núi thấy xa. . . Đỉnh núi bên hồ, hơn mười sĩ tử đứng cạnh một thiếu niên quần áo lộng lẫy xa xa nhìn hướng Tô Vân, thiếu niên lộng lẫy kia bỗng nhiên vỗ tay, cười nói. - Thật phách lối! Hắn vừa mới giết trên dưới một trăm người, súc thành khí thế, đã nghĩ đến khiêu chiến ta! Trong đó một sĩ tử thấp giọng nói: - Diệp Lạc công tử, tiểu tử này rất mạnh! Mạnh có chút không hợp thói thường! Nhưng hắn không biết đại khảo quy tắc, tự tiêu hao khí huyết của mình trên thân những người yếu này. Hắn hiện tại, chính là thời kỳ suy yếu nhất. . . Diệp Lạc công tử cười ha ha, lộ ra một đôi răng mèo. - Cho nên bản công tử liền ở đỉnh núi, dùng khoẻ ứng mệt, nhặt mạng hắn!