Lâm Uyên Hành
Chương 19 : Khách tới từ thành Sóc Phương
Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
Tô Vân thầm khó hiểu trong lòng: "Những hình ảnh ngạc long này là các tán thủ của Ngạc Long Ngâm, nhưng vì sao nó lại xuất hiện trên các nấc đo trên chuông vàng của ta? Vả lại những hình ảnh ngạc long này có tác dụng gì?"
Chuông vàng được dùng để tính thời gian, tán thủ của Ngạc Long ngâm lại được dùng để chiến đấu và trui luyện cơ thể, hai thứ này không hề liên quan gì tới nhau. Nhưng tán thủ của Ngạc Long Ngâm lại hóa thành dấu ấn khắc lên các nấc của chuông vàng. Cầu Thủy Kính và Dã Hồ tiên sinh chưa từng nhắc tới loại chuyện này bao giờ.
"Mọi chuyện xảy ra đều có nguyên do, Ngạc Long Ngâm và chuông vàng gắn lại với nhau, chứng tỏ giữa chúng nó ắt là có mối quan hệ nào đó."
Tô Vân suy nghĩ: "Chỉ là ta tạm thời chưa phát hiện ra loại quan hệ này là gì."
Tán thủ của Ngạc Long Ngâm khắc lên bề mặt chuông vàng, chứng tỏ giữa hai thứ này có liên quan tới nhau, tán thủ của Ngạc Long Ngâm phụ thuộc vào chuông vàng.
"Nói không chừng mai sau ta tu luyện pháp môn khác thì cũng sẽ in dấu lên chuông vàng. Sau khi ta thấu hiểu tán thủ của Ngạc Long Ngâm rồi, trên chuông vàng mới xuất hiện hình vẽ ngạc long, quá nửa là các pháp môn khác cũng cần được tu luyện tới trình độ rất cao thì mới có thể in dấu trên chuông vàng được."
Hắn nghĩ tới đây, khí huyết đột nhiên xao động, cảm giác suy yếu truyền tới.
Đồng thời Hoa Hồ thấy ngạc long do khí huyết của Tô Vân hiển hóa bỗng ngừng lột xác, rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Hắn ta không khỏi thầm tiếc thay cho Tô Vân. Ban nãy Tô Vân đã suýt chút nữa đạt được thành tựu thứ ba của Ngạc Long Ngâm, chỉ còn một chút xíu nữa là có thể khiến ngạc long lột xác thành giao long rồi!
Hoa Hồ kể những gì mình nhìn thấy cho Tô Vân nghe, rồi suy đoán: "Sở dĩ không lột xác thành công, chẳng lẽ là vì tu vi nguyên khí của đệ không đủ để chống đỡ cho trận lột xác này."
Tô Vân kinh ngạc, hắn không hề biết là đã xảy ra những chuyện này. Hắn chỉ cảm thấy người hắn đột nhiên khí huyết trống rỗng, không ngờ lúc hắn "quan sát" chuông vàng thì khí huyết của hắn đã đang lột xác!
"Cũng có thể là vì Tiểu Vân ca không hiểu biết nhiều về hóa giao long thôi."
Thanh Khâu Nguyệt nằm trên cáng, nói: "Nếu khí huyết của Tiểu Vân ca hóa thành giao long, như vậy là có bốn loại thành tựu rồi! Cho nên Cả Thôn Ăn Cơm lột xác thành giao long, cho dù thế nào Tiểu Vân ca cũng phải đi xem, quan sát một lần cho rõ!"
Tô Vân trầm ngâm, tuy hắn từng nhìn thấy cảnh tượng ngạc long lột xác hóa thành giao long từ trong tiên đồ, nhưng ngay sau đó ngạc long đã bị tiên kiếm đột nhiên phóng tới chém chết. Vả lại lúc đó thứ hắn chú ý hơn hẳn chính là bốn lôi âm ngạc long và giao long biến hóa, chứ không mấy để ý tới việc lột xác.
Hiện giờ xem ra hắn quả thực nhất định phải đi xem đại hắc xà lột xác thành giao long rồi.
"Tuy mắt ta không thể nhìn thấy, nhưng ta chú ý về biến hóa khí huyết, nên không cần dùng mắt nhìn. Chỉ cần bắt giữ được sự biến hóa khí huyết khi Cả Thôn Ăn Cơm diễn biến từ hình thái rắn sang hình thái giao long, như vậy ta có thể nắm chắc cách biến hóa khí huyết cho bản thân rồi." Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Vết thương của hắn đã tốt hơn rất nhiều, nhưng khi thử làm lại một kiếm kia thì cánh tay phải vẫn khó có thể tiếp nhận được khí huyết vô cùng cuồng bạo ùa vào. Tô Vân chỉ đành nhẫn nại, tiếp tục tu luyện Hồng Lô Thiện Biến phần thượng và phần hạ để rèn luyện cơ thể.
"Chờ khi Cả Thôn Ăn Cơm hóa thành giao long rồi, vết thương của ta sẽ hoàn toàn khỏi hẳn, lúc đó hẳn là có thể chịu đựng được khí huyết tràn vào."
Rốt cuộc kỳ hạn bảy ngày đã đến, vừa đúng ngày mười bốn tháng chín, trăng vẫn chưa tròn.
Trời còn chưa tối, mấy con hồ ly đã tập tễnh cùng Tô Vân xuất phát đi tới Khe Rắn.
"Khe Rắn vẫn chưa có động tĩnh gì cả. Cả Thôn Ăn Cơm nói là nó sẽ lột xác độ kiếp vào giờ Tý buổi tối, chúng ta đi hơi sớm, vậy thì đến thượng du của Khe Rắn đi."
Tô Vân đề nghị: "Đứng ở trên thượng du nhìn xuống, có thể bao quát mọi thứ không bỏ sót cái gì."
Muốn tới thượng du của Khe Rắn thì phải đi qua thôn Lâm Ấp, bất kể là Tô Vân hay Hoa Hồ thì thường ngày bọn họ đều không thích đi vào trong đó. Nhà cửa của cư dân thôn Lâm Ấp được xây dựng trên cây, vả lại đám cư dân này rất ồn ào, thường xuyên cười nhạo bọn họ.
Có điều lần này bọn tới thượng du của Khe Rắn, như vậy bắt buộc phải đi qua thôn Lâm Ấp.
Một người và bốn con hồ ly đi tới khi mặt trời xuống núi rồi mới tới thôn Lâm Ấp. Chỉ thấy nơi đây cây cối với phần tán rộng che phủ cả bầu trời mọc san sát, kín không kẽ hở. Ngửa đầu nhìn lên là có thể thấy được bầu trời qua những kẽ hở nho nhỏ.
Thôn Lâm Ấp này nằm ở sườn núi, giữa các tán cây là những ngôi nhà lớn nhỏ đủ loại, những con bào hào* mặt người đứng trước những cánh cửa nho nhỏ, dùng ánh mắt kỳ dị nghiêng đầu nhìn bọn họ.
*Bào hào: là một loài dị thú ăn thịt người, tập hợp đặc trưng của ba loài động vật người, hổ, dê thành một thể. Nó có ngoại hình là mặt người thân dê, nanh hổ vuốt người, con mắt mọc ở dưới nách, âm thanh giống như trẻ sơ sinh đang khóc. 《Biền Nhã》 ghi chép: “Thân dê mặt người mắt dưới nách, tên là Bào Hào.”
"Tên què..."
Đột nhiên một con bào hào cười vang: "Ục ục, tên què, còn cả tên mù, còn hai tên liệt nửa người với một tên tàn phế! Ục ục!"
Trong rừng cây lập tức ồn ào, các ngôi nhà trên cây đều được mở cửa ra, có nhà thì mở cửa sổ, những cái đầu xù lông thò ra từ trong.
Đám chim chóc đó đều cười trào phúng: "Tên mù trấn Thiên Môn, ục ục, mang theo đám tàn phế thôn Hồ Khâu, ục ục..."
Tô Vân và đám người Hoa Hồ không nói lời nào, bọn họ men theo đường núi bước đi, bị thôn Lâm Ấp trào phóng mỉa mai cả đoạn đường.
Chờ khi bọn họ đi ra ngoài thôn, chợt nghe thấy trong thôn Lâm Ấp ồn ào náo động, có bào hào kêu to: "Các vị hương thân phụ lão, tên Cả Thôn Ăn Cơm trong Khe Rắn thường xuyên gieo họa cho chúng ta! Huynh đệ tỷ muội của chúng ta mỗi khi đi qua Khe Rắn đều bị hắn nuốt chửng! Lần này hắn lột xác độ kiếp, chạy trời không khỏi nắng, anh em chuẩn bị sẵn dao nĩa búa rìu, đêm nay lấy mạng hắn!"
Tô Vân thầm nghĩ: "Cả Thôn Ăn Cơm đúng là có không ít kẻ thù, đêm nay nó hóa giao long, chưa chắc đã có thể độ kiếp thuận lợi."
Vừa nghĩ tới độ kiếp, hắn không kìm được nhớ tới con ngạc long đang độ kiếp thì bị tiên kiếm chém giết trong tiên đồ lúc trước, làm lòng hắn có chút bất an.
Nhưng đúng lúc này, mấy con hắc ngưu đang gặm cỏ nơi đầu thôn Lâm Ấp lập tức quay người bước đi. Trong đó một con hắc ngưu bước đi với hai chân sau đứng thẳng hệt như người, kêu lên: "Đêm nay Cả Thôn Ăn Cơm độ kiếp, nếu để hắn hóa thành giao long, chúng ta đều không có ngày lành! Mau trở về thôn trang tìm đồ!"
Một con hắc ngưu khác kêu lên: "Đúng thế! Nhân lúc hắn bệnh lấy mạng hắn, đêm nay làm thịt hắn đi!"
Đám hồ yêu Hoa Hồ trố mắt ra nhìn.
Tô Vân quay về hướng âm thanh phát ra, cười nói: "Hình như là các vị đại ca ở Ngưu gia trang đang nói chuyện."
Đám hồ yêu quay sang nhìn nhau.
Hồ Bất Bình há miệng, lại lập tức bị đám Hoa Hồ che lại, không nói ra lời, chỉ đành thầm nghĩ: "E là Tiểu Vân ca cho rằng dân ở Ngưu gia trang và thôn Lâm Ấp kia đều là người giống hắn..."
Trên con đường đi tới thượng du Khe Rắn, bọn họ lại đi ngang qua đầm Ngạc Long, lại nghe thấy có tiếng nói truyền tới từ bên bờ đầm, chính là mấy con ngạc long đang nằm bò trên bờ tán gẫu với nhau.
"... Cả Thôn Ăn Cơm sắp hóa giao long, thằng nhãi này, uống nước rửa chân của chúng ta mà lại sắp hóa rồng rồi, còn nhanh hơn cả chúng ta! Đúng là không có thiên lý mà!"
"Đi làm thịt hắn chứ?" Một con ngạc long hưng phấn ngẩng đầu lên.
Những con ngạc long khác hệt như trái cà tím ủ rũ sau sương, chùn lòng: "Không đi, Còn phải đi xa như vậy, ai thích kẻ đó tự đi đi. Cả Thôn Ăn Cơm có quá nhiều kẻ thù, chưa chắc đã có thể sống qua đêm nay, không cần chúng ta tới thêm chuyện... Ô, thằng nhóc mù trấn Thiên Môn với đám khốn nạn thôn Hồ Khâu!"
Một con ngạc long phát hiện đám người Tô Vân, hưng phấn quẫy đuôi, kêu to: "Nhìn chỗ này này, người mù, nhìn chỗ này này! Chỗ này có đồ ngon!"
Một con ngạc long khác hưng phấn nói: "Các ngươi tới đây, bọn ta có đồ ăn ngon này!"
Con ngạc long dẫn đầu dùng đuôi vả cho con kia một cái, giận dữ nói: "Ngươi nói ra thì bọn họ chịu sang à?"
Tô Vân lắc đầu, thầm nghĩ: "Thảo nào Dã Hồ tiên sinh thường nói đám thôn Nhị Long đều là một lũ đầu óc ngu dốt, vừa lười lại vừa thích chơi khăm, mà lại còn ngu dốt. Đúng là thế thật."
Cuối cùng bọn họ đã đi tới nơi thượng du của khe nước. Đó là một thác nước hình thành từ một vách núi, thác nước chia vách núi kia làm hai nửa, mà ở trên vách núi kia còn có một đầm nước khác, lại có thác nước chảy xuống từ trên vách núi cao hơn, rót vào trong đầm.
Ngọn núi phía sau vách đá này được gọi là Táng Long Lăng, nghe đồn nơi đây là mộ phần của rồng. Vượt qua Táng Long Lăng chính là Đọa Long Cốc, tương truyền thần long trên bầu trời rớt xuống, đập ra khe núi này. Sau đó thần long bị thương quá nặng nên đã chết, rồi được chôn cất ngay trong ngọn núi Táng Long Lăng này.
Nhưng đây chỉ là truyền thuyết, đám người Tô Vân và Hoa Hồ không tin tưởng cho lắm.
Nhưng trong chuyện này, quái là quái ở chỗ các vùng lân cận Táng Long Lăng thật sự có rất nhiều quái vật thuộc loại rồng, ví dụ như Cả Thôn Ăn Cơm, hoặc như đám ngạc long của thôn Nhị Long này.
To Vân và đám hồ yêu đi tới đỉnh núi. Chỉ thấy ánh trăng sáng tỏ, chiếu lên mặt hồ sóng nước lăn tăn, phản chiếu bầu trời bao la mờ tối cùng với mặt trăng sắp tròn.
Tô Vân ngồi trên tảng đá, cẩn thận cảm ứng, lập tức cảm ứng được khí huyết của đại hắc xà trong Khe Rắn bên dưới thác nước.
Bên trong Khe Rắn, đại hắc xà cuộn mình trên tảng đá, khí huyết hệt như một quả trứng to lớn.
Quả trứng khí huyết này như đang hô hấp, phồng lên xẹp xuống, hơi thở rất dài. Tô Vân thử cùng hô hấp với đại hắc xà, chỉ là hơi thở của hắn không được dài như thế, bị nghẹn tới gần chết.
"Ồ, nơi đây ngoại trừ khi huyết cực kỳ dày đặc của Cả Thôn Ăn Cơm ra, còn có vài khí tức khí huyết không thua kém gì nó!"
Tô Vân lập tức có phát hiện. Đại hắc xà sắp hóa thành giao long, đương nhiên khí huyết nồng và đặc hơn nhiều, sau khi hóa thành giao long, thực lực của nó ắt sẽ tăng cao.
Mà trong đêm đen còn có vài khí tức khí huyết khác không hề thua kém đại hắc xà là mấy!
Trong lòng Tô Vân khiếp sợ không thôi, nói nhỏ: "Hoa nhị ca, chỗ này của chúng ta còn có mấy người không hề thua kém Cả Thôn Ăn Cơm! Hơn nữa có hẳn bốn người!"
Hoa Hồ hơi khiếp sợ trong lòng, ở gần trấn Thiên Môn lại có bốn đại yêu không thua kém gì Cả Thôn Ăn Cơm?
"Bọn họ ở đâu?" Hắn ta vội vàng hỏi.
"Ba người đang ở ngay phía đối diện chúng ta."
Tô Vân trả lời: "Một người khác, ta chỉ cảm ứng được mang máng, nhưng không rõ vị trí."
Hoa Hồ vội đưa mắt nhìn sang vách núi đối diện, quả nhiên thấy có bốn bóng dáng đứng trong ánh trăng, mơ hồ, khó mà nhìn rõ.
"Tiểu Vân, phía đối diện có bốn người, cả bốn người bọn họ đều là con người!" Hoa Hồ khẽ hô lên.
Tô Vân cười nói: "Đương nhiên bọn họ là người, không thì còn là cái gì được chứ?"
Hoa Hồ vội vàng giải thích: "Ý ta là bọn họ không giống chúng ta, bọn họ là người trong thành!"
"Người trong thành?"
Sắc mặt Tô Vân nghiêm túc lại: "Chẳng lẽ khách tới từ thành Sóc Phương? Nếu là khách tới từ thành Sóc Phương, như vậy chưa chắc bọn họ đã tới vì Cả Thôn Ăn Cơm. Nói không chừng có thể là đến vì ta..."
Truyện khác cùng thể loại
163 chương
501 chương
65 chương
8 chương
41 chương
55 chương