Lầm tưởng
Chương 7 : Lầm tưởng
CHƯƠNG 7
Sau khi Lê Chi nhìn rõ phản ứng của Tống Ngạn Thành mới giật mình, ầy không cần phải làm ra vẻ thế đâu mà, không cần đâu.
Nhưng biểu cảm rồi cả tư thế ngồi của Tống Ngạn Thành cũng không có gì khác với một giây trước đó, chỉ có đôi mắt là nhìn vào Lê Chi. Lê Chi ngẫm nghĩ một hồi, cho rằng anh muốn nghe, lập tức tốt bụng giải thích: “Phim kể về một cô nương ngây thơ, khờ khạo được vào cung, làm phi của Hoàng đế. Hoàng đế này là một anh trai đểu đểu đểu vô cùng, bên cạnh y còn có nguyên một đám nữ cũng điêu điêu điêu không kém....”
Hai phút sau, Lê Chi đã tóm tắt hết nội dung bộ phim, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tống Ngạn Thành quay đi, một tay vòng trước ngực, tay kia đang không ngừng xoa bóp huyệt thái dương.
Anh thả người ngay giữa đường, cho xe chạy thẳng về công ty.
Tập đoàn Bách Minh nằm ở trung tâm thành phố, là hai tòa cao tầng liền kề nhau. Tầng cao nhất là phòng hành chính, sắp xếp theo trật tự từ văn phòng giám đốc cấp cao cho đến các thành viên trong ban giám đốc, rồi đến các văn phòng của từng bộ phận. Từ phía trong cùng là văn phòng của chủ tịch Tống Hưng Đông, vì ông bị bệnh nên ngoại trừ việc dọn dẹp vệ sinh hằng ngày, cửa phòng luôn đóng chặt.
Bách Minh rất lớn, chức phó tổng giám đốc cũng có đến hơn 10 người, Tống Ngạn Thành là một trong số đó, anh phụ trách cung ứng vật tư cho các công ty con. Ai cũng hiểu rõ, cái chức này có cũng như không, Tống Hưng Đông phân anh vào vị trí này qua loa cho xong chuyện mà thôi. Đây hoàn toàn không phải là nghi ngờ không căn cứ, vì sự thật cậu hai nhà họ Tống không được lòng cả nhà ai ai cũng biết.
Phòng làm việc của anh nằm trong góc, Quý Tả đợi đã lâu. Còn chưa kịp báo cáo, Tống Ngạn Thành đã vừa tháo cúc tay áo vừa nói: “Cho thêm một điều khoản vào hợp đồng, kêu cô ta bớt nói lại.”
Quý Tả ngây người ra, hồi lâu mới nhận ra anh đang nói đến Lê Chi.
Thái dương của Tống Ngạn Thành giật giật, bây giờ trong đầu vẫn còn quanh quẩn mấy cái tình tiết “Hi Quý Phi”, “Thường Đáp Ứng”, rồi thì “Hoàng hậu giết hoàng hậu”, quá ám ảnh.
“Tối thứ sáu là sinh nhật của lão gia, cậu thông báo cho cô ta chuẩn bị đi.”
Quý Tả lên tiếng đáp lại.
Tống Ngạn Thành ngồi xuống trước bàn, hai người bắt đầu thảo luận việc công. Nửa tiếng sau, Quý Tả khép tập hồ sơ lại, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tống Ngạn Thành vẫn đang ký tên, không ngẩng đầu, chỉ hỏi: “Còn chuyện gì?”
Quý Tả nói: “Minh Hy quay lại rồi.”
Tống Ngạn Thành bình tĩnh đáp: “Ừm, tối thứ sáu cô ấy cũng sẽ đến.”
Quý Tả lo lắng: “Với tính cách của Minh Hy, tôi sợ cô ấy....”
Tống Ngạn Thành đưa giấy tờ đã ký cho Quý Tả, sắc mặt thản nhiên, cũng không nói thêm gì nữa.
Tiệc sinh nhật được tổ chức vào 6 giờ ngày thứ sáu, đúng 5 giờ, tài xế đã đến đón Lê Chi, đồng thời mang theo một hộp quà, lịch sự nói: “Giám đốc Tống nói cô hãy mặc bộ lễ phục này.”
Là một chiếc váy dạ hội màu be, không có hoa văn gì nhiên nhưng rất hợp với dáng cô. Lê Chi chỉ cho rằng Tống Ngạn Thành kén chọn cẩn thận mà thôi, ai ngờ sau đó mới phát hiện, bộ lễ phục anh mặc cũng cùng màu.
Còn bày đặt mặc đồ đôi, diễn kịch cũng chuyên nghiệp thật.
Rất Tống Ngạn Thành.
Tống Ngạn Thành xuống xe, đứng nguyên tầm một giây, Lê Chi rất biết ý, vội bước qua. Bước đầu tiên là tay trong tay, bước thứ hai là vai kề vai, bước thứ ba là mỉm cười ngọt ngào. Hành động tự nhiên không cần kịch bản. Vừa vào cửa, ánh mắt của người nhà họ Tống đều đổ dồn về phía hai người, Tống Ngạn Thành nhân lúc này nhẹ nhàng đưa tay lên lau khóe miệng của Lê Chi, cúi đầu dịu dàng nói: “Vừa nãy em ăn vụng bánh đấy à?”
Lê Chi: “..............”
Diễn nhanh quá, cô bắt theo không kịp, bị ánh mắt như hắc thạch của anh nhìn chằm chằm.
Sau đó mọi người bắt đầu chào hỏi khách khí, Tống Ngạn Thành xoay đầu qua, động tác vừa phải, lễ độ, nào là bác hai, chú ba, dì tư, không bỏ sót một người nào. Nhìn đám người nọ nhã nhặn, ôn hòa vậy thôi nhưng không hề có chút nhiệt tình quan tâm nào. Người bọn họ muốn nâng đỡ, tung hô là Tống Duệ Nghiêu ngồi trên ghế sofa kia, vồn vã, nịnh bợ, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Nguyên căn phòng toàn người là người, chỉ có dì Minh bưng đến một chén trà nóng, nhẹ nhàng nói với anh: “Bên ngoài trời lạnh, uống cho ấm người.”
Tống Thành cúi đầu, giọng nói rất nhỏ, là cảm ơn.
Tiếp xúc mấy lần, Lê Chi ngày càng nhận ra, sống ở gia tộc giàu có đúng là không sung sướng gì. Cô nghiêng đầu lén đánh giá Tống Ngạn Thành, người đàn ông này không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ ai, rất có chừng mực, có lẽ cũng là do tập mãi thành quen. Lê Chi từ từ quay đầu lại, chạm phải một ánh mắt trong phòng khách.
Phụ nữ có giác quan thứ sáu, rất nhạy cảm, đặc biệt là đối với những người xinh đẹp cùng giới. Minh Hy cắt tóc ngắn, nhuộm màu ráng chiều rất kén người, khuôn mặt tươi tắn, xinh đẹp. Từ lúc vào cửa, cô ta đã nhìn chằm chằm Lê Chi, không hề cố kỵ, thậm chí còn mang cảm giác không hề thân thiện.
Lê Chi thầm nghĩ, ủa chứ tôi có nợ gì cô hả. Một sự tranh đấu ngầm bỗng dưng dấy lên, cô cũng không hề kiêng nề gì, trừng mắt nhìn lại.
Những hành động nhỏ mờ ám đó đều bị Tống Ngạn Thành thấy hết, anh không nói gì, chỉ thân mật vỗ vỗ tay Lê Chi: “Đi ăn hoa quả đi.”
Lê Chi đi đến một góc trong phòng khách, được nửa đường thì quay lại nhìn, quả nhiên, cô gái kia và Tống Ngạn Thành đã đứng cạnh nhau cười cười nói nói. Lê Chi nhận định, quan hệ giữa hai người này không đơn giản.
Bên này, Minh Hy đang dương cằm lên, nhìn Tống Ngạn Thành: “Anh có bạn gái từ bao giờ thế?”
Tống Ngạn Thành thản nhiên đáp: “Không liên quan đến em.”
Minh Hy bị câu nói của anh châm chích nhưng cố nén không biểu lộ ra ngoài, chỉ hạ giọng hỏi: “Chỉ là chơi đùa qua đường thôi, đúng không?”
Tống Ngạn Thành không trả lời thẳng, chỉ hỏi lại: “Theo em thì sao?”
Minh Hy ngây người, còn dẫn người ta tới tận đây thì đâu chỉ là chơi đùa qua đường. Tay cô siết chặt, khiêu khích nói: “Anh cho rằng anh làm thế thì người trong nhà sẽ để ý anh nhiều hơn sao?”
Tống Ngạn Thành bật cười: “Thử xem sao.”
Anh cất bước, vào lúc lướt qua vai nhau, Minh Hy theo bản năng kéo lấy tay anh, như đang khổ sở cầu xin: “Ngạn Thành.”
Tống Ngạn Thành nghiêng người, tránh khỏi sự tiếp xúc của cô ta: “Gọi anh hai.”
Lê Chi đang đứng ở góc, chỉ lo ăn hoa quả, những người khác thấy cô đứng một mình thì bắt đầu vây lấy:
“Cô và Ngạn Thành yêu nhau lâu chưa?”
“Cũng được vài bữa rồi.”
“Sao hai người lại quen nhau?”
“Công việc.”
“Cô làm nghề gì thế?”
“Đi làm ở công ty thôi.”
Lê Chi cười hì hì đáp lại mấy lời thăm dò. Thực ra tiêu chuẩn trả lời các câu hỏi đều đã được viết sẵn trong hợp đồng, Tống Ngạn Thành đúng là cẩn thận từng tý một, Lê Chi chỉ cần máy móc học theo là được.
Không lần ra được thông tin đáng giá nào, mấy cô gái kia cười gượng hai tiếng rồi rời đi.
Lê Chi lại tiếp tục chăm chú ăn trái cây, lúc đang há miệng nhét một miếng táo vào thì thấy Tống Ngạn Thành đang đứng nhìn. Hai má Lê Chi phồng lên, miếng trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, còn có một miếng đang cắn ngoài miệng, son môi bị lem hết, ánh mắt đờ đẫn, vô tội.
Tống Ngạn Thành khinh bỉ hừ một tiếng, đây là nữ minh tinh?
Ngốc nghếch chết đi được, lên mạng livestream ăn uống còn hợp.
Không lâu sau, Tống Hưng Đông đã đi xuống. Ông cụ ngồi trên xe lăn, quàng chiếc khăn màu đỏ cho hợp với không khí, nhìn cũng rất có tinh thần, ánh mắt như đang mơ màng, không nhìn thẳng vào đâu. Một đám người nhiệt liệt hoan nghênh, chúc mừng, hỏi han, không gian trở nên ồn ã hẳn lên.
Sau khi Tống Hưng Đông mắc bệnh thì thần trí trở nên mơ hồ, vốn dĩ cũng chẳng biết hôm nay là sinh nhật mình, ông không đáp lại câu nào, chỉ tìm gì đó giữa xung quanh. Đến lúc nhìn thấy Lê Chi, mắt ông mới sáng lên: “Ôi đứa bé ngoan, đứa bé ngoan.”
Lê Chi vẫn đứng nguyên tại chỗ, cười vẫy tay với ông: “Chào ông nội.”
Tống Hưng Đông cũng cười theo, cười thật rạng rỡ, vẫy tay ý bảo cô qua đó.
Đã vậy rồi Lê Chi đành cười hì hì đặt đĩa hoa quả xuống bàn, chạy qua chỗ ông. Mà Tống Ngạn Thành đương nhiên cũng ghé sát lại gần. Lê Chi khoác lên tay anh, cả hai cùng bước đến trước mặt Tống Hưng Đông.
Lê Chi, Tống Ngạn Thành: “Ông nội, sinh nhật vui vẻ.”
Tống Hưng Đông vui mừng quá đỗi, cầm tay cả hai, cười không ngớt.
Tống Ngạn Thành ngồi xổm xuống, nhìn vô cùng hiếu thuận.
Tống Hưng Đông nhìn anh, bất chợt hỏi: “Công việc dạo này thế nào?”
Lời vừa thốt ra, đám người xung quanh đều giật mình.
Vì ông cụ đổ bệnh mà đến giờ vị trí chủ tịch mới của tập đoàn vẫn chưa được quyết định, vốn dĩ đã nhắm chắc cho Tống Duệ Nghiêu rồi, dù có thế nào cũng sẽ là Tống Duệ Nghiêu thôi. Thời khắc nhạy cảm lại hỏi đúng một câu nhạy cảm như vậy khiến người ta không khỏi xôn xao.
Tống Ngạn Thành phút chốc trở thành tiêu điểm, có đề phòng, có khinh bỉ, có cả sự im lặng chờ đợi. Anh lại bình tĩnh đến lạ, chỉ đáp: “Tất cả đều rất thuận lợi.”
Tống Hưng Đông gật gù “ồ” một tiếng, kéo dài giọng: “Cố gắng làm việc cho tốt nhé.”
Tống Ngạn Thành nhẹ nắm lấy tay ông: “Vâng ạ.”
Tống Hưng Đông nhìn anh, ánh mắt lại trở về trạng thái mơ hồ của người bệnh. Thời gian cũng không còn nhiều nữa, Tống Ngạn Thành cừa chuẩn bị đứng lên....
“Cháu phải đối xử thật tốt với con bé.” Tống Hưng Đông bất chợt nói.
Tống Ngạn Thành hơi chau mày lại, một giây sau lập tức hiểu ra, “cô bé” ở đây là ai.
Ai cũng nghĩ Tống Ngạn Đông thần trí hồ đồ, thế mà ngữ khí của ông lại rất bình thản, cũng rất khí thế. Ánh mắt của mọi người bắt đầu hướng về phía Lê Chi, ngay lúc này, Tống Ngạn Thành nắm chặt lấy tay cô, bao bọc cả bàn tay, sự ấm áp như lại sống dậy, khiến cô khẽ run lên.
Chỉ nghe Tống Ngạn Thành đáp lại một câu: “Ông yên tâm ạ.”
Tống Hưng Đông nhìn anh chằm chằm: “Không được uống nước lạnh, không được ốm đau bệnh tật, .....” Ông nhắc nhở mấy câu rồi đột nhiên khựng lại, như đang cố nghĩ ra điều gì đó.
Tống Ngạn Thành không hối thúc, chỉ nhẫn nại chờ ông nói hết.
Tống Hưng Đông bất chợt cười lên, ánh mắt hiền từ: “Về ở cùng nhau đi, phải chăm sóc con bé.”
Lê Chi: “............”
Vị lão gia này, đã bệnh rồi thì nói ít thôi chứ.
Tống Ngạn Thành trầm ngâm không đáp lại, những người khác ngoài mặt thì tương cười nhưng thực ra trong lòng đang tìm kiếm sơ hở trong lời nói của anh. Một lát sau, anh gật đầu với ông cụ: “Vâng, cháu nghe ông.”
Lê Chi ngơ ngác lật lại đoạn hội thoại vừa nãy trong trí nhớ, Tống Ngạn Thành đang nói với tất cả mọi người: Bọn họ sẽ ở cùng nhau.
Trong lòng cô dâng lên một dự cảm xấu, diễn cho xuất sắc vào cuối cùng lại thành hối hận.
Tiệc tan vào lúc 8 giờ, ai nấy cũng rời đi. Tối nay đã là đêm thứ hai trời lạnh hơn bình thường trong tháng, báo hiệu mùa đông đang về. Gió lạnh như dao cắt, tuyệt bố thành phố sắp bước vào những ngày lạnh nhất năm. Đi từ nhà ra đến xe thôi mà sương cũng đã khiến vai Lê Chi ướt nhẹp.
Máy sưởi trong xe quấn lấy cả người khiến cô không khỏi rùng mình một cái.
Chiếc Bentley rẽ qua Minh Kiều, đi thẳng theo đường Tân Thủy vào trong nội thành. Đèn đường sáng lên bao bọc lấy sương mù lạnh giá, ánh sáng như cũng đọng lại trong không khí. Tống Ngạn Thành ngồi bên cạnh cô, suốt đường đi không nói câu nào, khiến thời gian trôi chậm hẳn.
Lê Chi thấp thỏm không yên, còn đang tính kế cho những ngày tiếp theo.
Đèn đỏ, cuối cùng Tống Ngạn Thành cũng chịu mở lại: “Dọn đồ đi, chuyển qua.”
Trong lòng như dấy lên một ngọn lửa, Lê Chi cứng rắn đáp: “Không được.”
“Chúng ta đã ký hợp đồng.”
“Hợp đồng không quy định phải ở chung!”
“Nhưng quy định cô buộc phải phối hợp vô điều kiện trong những tình huống cần thiết.”
Lê Chi thầm mắng: đồ thần kinh.
Tống Ngạn Thành nói, nhẹ như không: “Nếu đơn phương vi phạm hợp đồng thì cô cứ chờ mà gặp luật sư đi.”
Cái con người tâm địa ác độc này, chắc chắn là bắt cô bồi thường với giá rất cao. Lê Chi cạn lời, vừa thầm xỉ vả anh vừa hối hận. Cô vẫn cố cứng rắn nói: “Lịch trình của tôi rất dày!”
Tống Ngạn Thành nhìn thẳng cô: “Dày?”
Lê Chi cũng rất thẳng thắn trừng mắt nhìn lại.
“Nhắc cho cô nhớ, đã một năm nay cô không đóng một bộ phim nào, không đại diện cho nhãn hàng nào, không tham gia chương trình nào, không có sản phẩm quảng cáo nào, bộ phim cổ trang hai năm trước cô đóng, vừa xuất hiện ở tập một, đến phút thứ 5 đã bị giết chết. Ừm, đúng là dày thật.”
Lê Chi nghẹn lời, vừa tức tối vừa chột dạ.
Tống Ngạn Thành mất kiên nhẫn, đây không phải là thương lượng, mà là thông báo: “Từ ngày mai, chuyển qua sống với tôi.”
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
4 chương
35 chương
19 chương
10 chương
10 chương