Lầm tưởng
Chương 53 : Lầm tưởng
CHƯƠNG 69
Lần đầu tiên Tống Ngạn Thành cảm nhận được sâu sắc cái gọi là áp lực nhân vật của công chúng.
Chỉ riêng từ “Tội 10 phút” đã khiến đầu anh đau lắm rồi.
Mao Phi Du phải xử lý vô số cuộc gọi từ truyền thông, y không còn thời gian mắng Lê Chi nữa mà đành vội vã quay về phòng làm việc. Lê Chi rất bình tình, còn hứng thú quan sát phản ứng của Tống Ngạn Thành.
“Anh nói vài câu đi, cảm giác bây giờ thế nào?” Lê Chi cười hỏi.
Tống Ngạn Thành nhìn cô, muốn nói mà không nên lời: “Em không lo lắng gì sao?”
“Lo lắng gì?”
“Ảnh hưởng đến việc nhận phim của em.”
“Những việc như không có phim đóng em cũng từng trải qua rồi, còn sợ gì nữa.” Lê Chi thực sự nghĩ thông rồi: “Không có phim đóng thì em đi đóng kịch nói, chắc cũng sẽ có người nhận thôi.”
Mắt Tống Ngạn Thành nóng lên. Anh nhẹ nhàng kéo tay cô đặt vào lồng ngực mình: “Không có phim thì anh nuôi em.”
Lê Chi cười nói: “Yên tâm, em sẽ tự lực cánh sinh, không kéo chân anh đâu. Nhưng em phải nhắc anh một chuyện, sau này có thể anh đi đâu cũng sẽ bị nhận ra, sẽ có phóng viên chụp hình anh, anh sẽ lên cả tin tức, bị xuyên tạc. Tất cả đều có thể xảy ra.”
Tống Ngạn Thành như thể nhất thời lâm trận , trán đổ mồ hôi: “Xuyên tạc thế nào?”
“Ví dụ anh đi bar uống rượu sẽ ám chỉ anh vào tán gái này, Anh mặc đẹp ra ngoài thì sẽ nói anh tỏ vẻ này nọ.” Lê Chi cười haha.
Tống Ngạn Thành thở phào: “Thế thì được.....đừng viết lung tung cái gì 10 phút là được.”
Lê Chi thực sự không xem chuyện này quá quan trọng, thông báo xong thì mọi thứ vẫn quay lại như cũ. Ngược lại Tống Ngạn Thành cứ có gì đó không đúng, anh không làm việc, không nói chuyện, chỉ nhốt mình trong thư phòng đọc sách.
Fan của Lê Chi đúng là rất biết đùa, mở một cuộc bàn luận lớn không nói, giờ còn tự bày trò để giải trí nữa. Họ bắt đầu đi photoshop đủ mọi kiểu hình từ tấm ảnh Lê Chi đăng lên. Nào là photoshop thành ảnh đại diện của mình, thành bọt biển bảo bảo, hồ lô, còn có người đỉnh hơn, xóa hẳn hình Tống Ngạn Thành. Sau đó lại đăng bài phân tích gia thế anh rể, nhưng chung quy lại vẫn là 10 phút!
Những bình luận trên bài đăng của Lê Chi rất thiện chí, Quả Lê Tranh cũng rất đường hoàng lịch sự, đồng loạt viết “Chúc phúc cho thần tượng!” Không ngờ tất cả đều chạy đến đây thể hiện sự bất mãn về anh rể.
[Thần tượng bình thường ít khi lên weibo giao lưu chắc chắn là vì anh rể ngăn cấm.]
[Khuôn mặt thần tượng tiều tụy như thế chắc chắn là do anh rể không chăm sóc tốt cho chị ấy.]
[Thần tượng mình đẹp như thế huhuhuhu, phải xứng đáng với 1 tiếng đồng hồ!]
Xem đi, xem đi, đây có còn là lời người nói với nhau không!
Tống Ngạn Thành đau lòng khôn nguôi. Anh đăng nhập vào nick phụ rồi điên cuồng cãi lại:
[Cái gì mà 10 phút chứ, các bạn không biết toàn bộ mọi chuyện thì không nên nói như thế.]
[Biết cái gì gọi là “anh rể” không? Tức là chồng của chị Chi, người đàn ông của chị Chi các bạn đấy!]
Anh nhập tâm bình luận đến nỗi Lê Chi tiến vào lúc nào cũng không hay.
“Anh đang làm gì đấy?” Lê Chi ghé sát lại, khó hiểu hỏi.
Tống Ngạn Thành theo bản năng giấu điện thoại đi nhưng đã quá muộn, Lê Chi đã nhìn thấy hết.
Cô chấn kinh: “Anh cãi nhau với bọn họ hả?”
“.................”
“Em nói anh nghe, có nhiều chuyện em rất rõ. Nhất là chuyện cãi nhau, anh cãi không lại người ta đâu.” Lê Chi mở điện thoại của anh ra nhìn rồi cười lớn.
Tống Ngạn Thành túng quá liền muốn cướp lại di động: “Em trả cho anh.”
“Anh đừng đụng vào em, em vẫn còn đang gãy xương đấy.”
Vừa nghe vậy Tống Ngạn Thành liền dừng lại. Anh ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Lê Chi bỗng nhiên dịu dàng lại. Cô cúi đầu thơm lên trán anh, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi anh nhé, khiến anh chịu ấm ức rồi.”
Mẹ nó, tim Tống Ngạn Thành thấy chua xót quá. Anh chưa từng thấy chua xót như vậy bao giờ. Đường đường đàn ông đàn ang mà suýt chút nữa dàn dụa nước mắt.
“Fan người ta chỉ thấy vui thôi, không có ý gì khác đâu. Nếu anh thấy để tâm quá thì đừng lên mạng đọc nữa.” Lê Chi dịu giọng, ánh mắt áy náy: “Em đã quen với cuộc sống này rồi. Không còn cách nào khác, đã chọn con đường này thì không tránh nổi những rắc rối này. Nhưng em mà yêu cầu anh như thế thì có lỗi với anh quá.”
Tống Ngạn Thành nghĩ đến vết thương của cô nên vô cùng dịu dàng vòng tay ôm lấy eo cô, thấp giọng nói: “Cho nên là?”
Lê Chi mím môi cười, ngón trả nhấn vào ngực anh: “Cho nên là mong Tống tiên sinh thông cảm, chỉ đành chín bỏ làm mười thôi.”
Tim Tống Ngạn Thành như hóa thành kẹo, nhiệt độ cơ thể như một dòng nước ấm chảy qua huyết mạch, qua tứ chi của anh. Anh ôm Lê Chi ngồi lên người mình, hôn lên má cô: “Người ta cứ nói anh 10 phút, 10 thì lâu quá. Lê Chi của anh bây giờ chỉ 5 phút là đủ rồi.”
................
Đêm nay Lê Chi lại như chiếc thuyền phiêu đãng trên biển, mặc cho Tống Ngạn Thành cầm lái dẫn hướng. Cô cảm nhận được sự nóng bỏng trong từng cơn sóng, cảm nhận được sự hòa quyện giữa dịu dàng và dẻo dai. Tống Ngạn Thành khiến cô hiểu yêu một người là muốn người ấy có vui vẻ bất tận.
Tống Ngạn Thành nằm bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, khàn giọng nói với cô: “Ah đã đánh giá cao Chi Chi rồi, hóa ra chỉ ba phút là đủ”
.........
Vì xương gãy không đến mức nghiêm trọng nên chỉ có ba ngày đầu là rất đau, những ngày sau đó đã đỡ hẳn lên. Đến ngày thứ bảy Lê Chi đã không cần chống lưng lên tường để bước đi nữa, chỉ là động tác hơi chậm mà thôi.
Cô khẳng định đến mấy lần: “Em ở nhà một mình cũng được, anh không cần nghỉ ở nhà với em đâu.”
Mỗi lần như vậy anh đều đáp: “Không sao, không bận.”
Nhưng Lê Chi vẫn nhìn thấy anh dạo này bận hơn. Điện thoại gọi đến cho anh ngày càng nhiều, thời gian xem xét văn kiện dài hơn. Mấy ngày nay Quý Tả cũng thường đến nhà họ hơn nhưng thường chọn sau 9 giờ tối để không làm phiền cả hai.
Quý Tả giờ đây đã đối mặt với Lê Chi một cách rất thoải mái rồi. Hôm đó đến nhà anh ta còn đặc biệt nói với cô: “Cô Lê, cô dũng cảm ơn tưởng tượng của tôi nhiều.”
Lê Chi không hề khó chịu mà cười hỏi: “Tôi trong tưởng tượng của anh thế nào?”
Quý Tả đẩy gọng kính, thành thật nói: “Tôi đã từng gặp rất nhiều nam nữ nghệ sĩ, họ rất coi trọng chuyện bảo mật riêng tư, càng không có chuyện tiết lộ tình cảm. Ngay cả chuyện có mối quan hệ bình thường với người khác giới họ cũng đều giấu. Cô.....rất dũng cảm.”
Lê Chi chỉ tay ra phía sau: “Người dũng cảm là anh ấy, khen anh ấy nhiều vào.”
Quý Tả cười cười xem như chuyện đương nhiên: “Sếp Tống là cực phẩm trong giới đàn ông rồi, rất hợp với cô.”
Lê Chi nổi cả da gà: “Thư ký Quý, anh khen người ta...rất thẳng thẳng.”
Quý Tả cười: “Đó là lẽ đương nhiên. Dù sao sếp Tống cũng là người quyết định cơm áo nhà tôi mà.”
“Quý Tả.” Giọng Tống Ngạn Thành nghe rất mất kiên nhẫn đã truyền ra từ thư phòng.
“Cô Lê, tôi đi đây.” Quý Tả ôm tập hồ sơ bước vào thư phòng, tây trang chỉnh tề dáng người tinh anh.
Cửa phòng khép hờ, hai người bàn chuyện tới khuya.
Chấn thương của Lê Chi cần phải nằm nhiều nên cô nằm trên sofa đọc kịch bản. Giống như có trực giác đặc biệt nào đó khiến cô luôn cảm thấy thời gian này Tống Ngạn Thành có hơi bất thường.
Âm thanh trong thư phòng rất nhỏ, gần như là không hề phát ra tiếng nói.
Giữa chừng Tống Ngạn Thành có ra ngoài xem xem Lê Chi đã ngủ hay chưa. Cách mấy bước chân Lê Chi đã nhìn anh cười: “Em không buồn ngủ, em đọc thêm vài trang kịch bản nữa.”
Hôm nay Tống Ngạn Thành mặc bộ đồ ngắn tay màu xám nhạt ở nhà khiến người nhìn cao lớn trông thấy. Anh gật đầu rồi quay lại thư phòng.
Quý Tả báo cáo: “Tôi đã chuẩn bị tài liệu xong hết rồi, ngài chọn ngày đi rồi tôi sẽ gửi lên trên. Đồng thời bên ban giám đốc cũng sẽ nhận được những chứng cứ này. Đúng vào cuộc họp cuối năm sẽ xử lý chuyện của Tống Duệ Nghiêu luôn.”
“Bên phó giám đốc Vương thì sao?”
“Chỉ cần định tội Tống Duệ Nghiêu thì ông ấy sẽ là người đầu tiên tiến cử ngài trở thành tổng giám đốc mới.” Quý Tả nghĩ một hồi rồi bổ sung: “Tình trạng lão gia đang như vậy chắc sẽ không ai dám ra mặt bảo vệ anh trai ngài. Vị trí giám đốc này anh ta sẽ không ngồi nổi nữa đâu, có ngồi cũng sẽ ngồi tù, còn ngồi bao lâu thì phải xem ngài muốn giao bao nhiêu chứng cứ.”
Đêm khuya yên ắng, giọng Quý Tả rõ ràng và lạnh lùng vô cùng.
Tống Ngạn Thành ngồi vắt chéo chân, cả người nhẹ nhàng dao động qua lại trên ghế. Anh kẹp điếu thuốc, châm lửa nhưng không hề hút.
“Tôi cũng đã tìm hiểu cặn kẽ cả những khách hàng của Tống Duệ Nghiêu, đều là giao dịch đôi bên cùng có lợi nên khi không lợi nữa liền có thể trở mặt ngay. Sau khi ngài tiếp nhận công việc chắc sẽ không gặp trục trặc gì.”
Cuối cùng Tống Ngạn Thành cũng rít một hơi thuốc, sương khói phủ hai mắt.
“Đã hỏi bác sĩ về bệnh tình của lão gia chưa?”
“Hỏi rồi, vẫn không có tiến triển gì.” Quý Tả im lặng một hồi rồi mới đành liều hỏi: “Sếp Tống, nếu thành công rồi ngài định làm gì với lão gia?”
Cánh tay Tống Ngạn Thành khựng lại, khói thuốc bay lên che lấp ánh mắt anh lúc này.
Ngay sau đó ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Mắt Tống Ngạn Thành lóe lên tia lạnh lẽo ra hiệu, Quý Tả lập tức cảnh giác đi ra mở cửa. Vừa mở ra đã thấy Lê Chi đứng bên cửa mờ mịt nhìn anh ta: “Xin lỗi tôi không có ý nghe lén đâu. Tôi chỉ một lấy ít thuốc.”
Ánh mắt Tống Ngạn Thành cuối cùng cũng dịu đi, anh dập thuốc rồi ngậm hai viên kẹo trên bàn. Sau đó anh bước đến dìu lấy cô: “Em nghỉ ngơi đi, anh giúp em bôi thuốc.”
Quý Tống hiểu ý nói: “Sếp Tống, không còn sớm nữa, tôi về trước đây.”
Căn nhà yên ắng giờ chỉ còn lại hai người họ.
Tống Ngạn Thành thoa thuốc rất thành thục, để cô nằm sấp kéo áo cô lên rồi dùng ngón trỏ nhẹ nhàng ấn xuống.
Không một tiếng động. Đến cả hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Trong lòng Tống Ngạn Thành đang toan tính, anh đa mưu túc trí hơn nữa không muốn kể ra. Đầu óc Lê Chi lúc này vẫn xoay quanh chuyện lúc nãy nghe được trong thư phòng, dù chỉ là vài câu nói thôi nhưng cũng đủ khiến cô run sợ.
Thoa thuốc xong Tống Ngạn Thành kêu cô đi ngủ trước, mình còn công việc phải xử lý.
Anh đóng cửa lại, rõ ràng là không muốn nói nhiều về chuyện này với cô.
Hai giờ sáng, Tống Ngạn Thành mới thả lỏng người, quay về phòng ngủ. Anh vừa nằm xuống thì một cánh tay đã gác lên eo rồi ôm chặt lấy anh. Tống Ngạn Thành cúi đầu, ngạc nhiên hỏi: “Sao em còn chưa ngủ?”
“Ngủ không được. Muốn ôm cơ.”
“Ừ, ừ, anh ôm em.”
Anh nghiêng người lại ôm cô vào lòng.
Im lặng một hồi Lê Chi mới cười nói: “Người ta mất ngủ thì đếm cừu, em thì đếm nhịp tim của anh.”
Tống Ngạn Thành im lặng cong môi cười, bàn tay đặt trên vai cô nhẹ nhàng vỗ về.
Lê Chi chơi đùa với cổ áo anh, nói chuyện phiếm: “Không phải anh thường hay hỏi em sao không tìm bố mẹ sao?”
“Ừm. Em nói em rất thoải mái, nghĩ thông rồi thì sẽ không tính toán nữa.”
Lê Chi bĩu môi, vì đêm đã khuya nên cổ họng cô hơi khàn khàn: “Lừa anh đấy. Thực ra hai năm trước em vẫn luôn bị kích động muốn đi tìm bố mẹ. Em còn tham gia nhóm tìm người trên mạng, còn đến đồn công an để nhập dấu vân tay.”
Tống Ngạn Thành sửng sốt cúi đầu nhìn cô: “Em nên nói thật với anh mới phải, ít nhất anh có thể giúp em.”
“Nhưng sau khi em gặp anh, hiểu được anh, em lại từ bỏ rồi.”
“Tại sao?”
“Sợ sự thật.” Lê Chi thành thật nói: “Sợ nó quá tàn nhẫn, sợ không biết nên đối diện với nó thế nào, sợ bản thân không thể chấp nhận, sợ không vượt qua được cửa ải này.”
Tống Ngạn Thành lập tức hiểu ngay. Im lặng chốc lát anh mới nói: “Em đang sợ trở thành người như anh.”
“Ừm.” Lê Chi dứt khoát thành thật đến cùng với anh. Đó là một kiểu bạn bè đồng bệnh tương liên, là sự cộng hưởng khi đau đớn đến cực điểm. Cả hai đều là những đứa trẻ bị chính người nhà của chính mình vứt bỏ. Vận mệnh như một đường hầm thời gian và không gian, hai con người với hai cuộc đời khác nhau lại hội ngộ tại một điểm.
Ngữ khí của Lê Chi hơi chậm lại: “Em sợ sau khi tìm được bố mẹ rồi, biết sự thật rồi sẽ không chấp nhận nổi. Em sợ tâm thái của mình không đủ tốt, không đủ thoải mái để đối diện, để hóa giải hiểu lầm, để tha thứ. Em sợ em sẽ cực đoan, sẽ đi vào bế tắc. Em sợ cuộc sống sau này của mình sẽ phải thù hận họ mỗi ngày một nhiều. Nhưng em không muốn trở thành người như thế, cho nên ngay lúc còn lý trí thế này em đã tự mình quyết định: không tìm nữa. Em sẽ sống thật tốt.”
Từng câu từng chữ như kẹo bông gòn bọc ngoài mũi kim, vừa sắc bén lại vừa dịu dàng chạm vào trái tim anh.
Tống Ngạn Thành hiểu cô đang dùng chuyện của bản thân để khuyên anh.
“Em biết anh đã phải sống một cuộc sống đau khổ, chuyện xuất thân không phải do anh chọn lựa, đến bố cũng không được như ý, căn nhà này càng không hề khiến anh cam tâm. Em biết anh thương mẹ anh, cũng canh cánh trong lòng chuyện bà qua đời. Những người kia tuy là người nhà, gọi là người nhà nhưng lại khinh miệt anh, tổn thương anh. Hận, anh nên hận.
Ngữ khí của Lê Chi dịu dàng, càng không có ý giáo điều, cũng không phải là sự khuyên nhủ của bậc phụ huynh. Đúng sai được cô phân ra một cách rõ ràng.
Tống Ngạn Thành chưa từng nghĩ mình của tuổi 28 đủ kiên cường lạnh lùng và kiêu ngạo lại bị một người con gái làm khóc giữa đêm khuya.
Như có tâm linh tương thông, lúc này Lê Chi cũng dừng lại nắm lấy tay anh.
“Tống Ngạn Thành.” Cô gọi tên anh một cách trịnh trọng và chân thành rồi khàn giọng nói: “Nhưng em hy vọng quãng đời còn lại của anh sẽ sống vì chính bản thân mình.”
Trong đêm tĩnh mịch, lệ trên khóe mắt anh cuối cùng lặng lẽ rơi xuống.
Anh không đáp lời, cũng không phụ hòa dù gì một từ. Anh chỉ buông cô ra rồi tiến vào lòng cô, áp mặt lên lòng ngực cô, im lặng nhắm mắt.
Một đêm ngon giấc.
Ngày hôm sau Lê Chi bị điện thoại của Mao Phi Du đánh thức. Anh Tiểu Mao lạnh lùng vô tình hạ lệnh: “Ngày mai đến văn phòng làm việc cho anh! Còn trễ thêm một ngày nữa là anh giết em đấy tin không?”
Ngữ khí hung dữ khiến Lê Chi hồi lâu vẫn không dám lên tiếng.
Tống Ngạn Thành vừa tỉnh giấc đã giật máy khỏi tay Lê Chi, không vui nói: “Anh thử hung dữ với cô ấy thêm một câu nữa xem.”
“Ối chà.” Mao Phi Du nghe thấy giọng anh cũng không hề sợ lại, còn chọc tức anh: “Cứ tưởng là ai, hóa ra là một người đàn ông đến nhà ở Tân Giang Hoa Viên cũng không có.”
Tống Ngạn Thành đã tỉnh hơn nửa, nghe vậy liền ngồi bật dậy vì tức giận.
Mao Phi Du lại tiếp tục chọc tức anh: “Anh vừa lên mạng đã nổi tiếng lắm đấy. Không biết anh biết không, giờ anh đã còn có cả chủ đề bàn tán trên mạng [Anh rể 101]
Tống Ngạn Thành: “.............”
Mao Phi Du tức tối nói: “Tôi thấy cái tiêu đề là biết ngay hôm sinh nhật cô ấy mất tích 10 phút là để làm gì rồi! Sau này anh đừng có giờ trò này trước mắt tôi. Đàn ông thì phải kiên cường lên, có bệnh là phải chữa. Lẽ nào anh thật sự muốn sau này cô ấy phải dán quảng cáo [Nữ minh tinh nổi tiếng bỏ số tiền lớn để cầu có con]?!”
Tống Ngạn Thành cạn lời.
Lê Chi vùi đầu trong chăn nén cười.
Anh đặt tay lên chăn cô, suýt chút nữa là điên cuồng muốn giết người. Giọng anh như sắp phát điên: “Anh rất mạnh. Em nói với anh ta đi, anh rất mạnh!”
Lê Chi: “Hahahahahaha!!”
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
4 chương
35 chương
19 chương
10 chương
10 chương