Lầm tưởng
Chương 52 : Lầm tưởng
CHƯƠNG 68
Lần này Lê Chi gãy xương không nghiêm trọng nhưng đau thì chắc chắn là đau. Suốt đêm cô đều rên hừ hừ, có uống thuốc giảm đau cũng không tác dụng được bao nhiêu. Vốn dĩ bệnh cảm của cô còn chưa đỡ lần này lại bị gãy xương khiến người lại lên cơn sốt.
Tống Ngạn Thành thức suốt đêm để chăm sóc cô, lấy khăn lạnh lau trán chườm đá. Đến sáng Lê Chi hạ sốt rồi anh mới chợp mắt được chốc lát.
Sau khi Lê Chi tỉnh dậy câu đầu tiên cô nói là: “Tống Ngạn Thành, anh hôi quá.”
Tống Ngạn Thành đang buồn ngủ nhất thời bừng tỉnh, cúi đầu ngửi khắp người: chỉ là mùi nước hoa thoang thoảng thôi mà. Lê Chi ghé sát mặt lại, ánh mắt giảo hoạt nhìn anh cười xấu xa.
“Đúng là không có lương tâm.” Tống Ngạn Thành không mắng không được, véo mặt cô: “Ghi nợ lại sau này tính sổ luôn một lần.”
Anh dậy chuẩn bị đồ ăn sáng, chỉ là bánh nướng và sữa tươi đơn giản. Lê Chi vẫn đang nằm sấp, Tống Ngạn Thành cắm ống hút vào sữa cho cô. Nhìn cô hút mà buồn cười.
Anh ngồi bên giường, chau mày: “Sữa ngon không?”
“Tạm được.”
Tầm mắt Tống Ngạn Thành di chuyển xuống dưới, ánh mắt bỗng dưng nghiêm túc hẳn: “Mỗi ngày em đều nằm thế này có khi nào bị nhỏ lại không?”
Lê Chi vẫn chưa hiểu gì: “Chỗ nào nhỏ?”
Tống Ngạn Thành nhíu mày ra vẻ tiếc hận: “Vốn dĩ đã rất miễn cưỡng rồi.”
“............” Lê Chi đỏ mặt kháng nghị: “Miễn cưỡng chỗ nào chứ!”
Tống Ngạn Thành cong eo, ánh mắt rõ ràng chứa ý đồ xấu xa. Anh ghé sát tai cô thấp giọng nói: “Dùng một tay nắm là đã quá miễn cưỡng rồi.” Sau đó nghiêng đầu liếm đi một giọt sữa vương trên khóe môi cô.
Lê Chi lúc này mới phát giác tên này đang phạm tội trêu cô!
Lê Chi vừa bị thương thì công việc liền ảnh hưởng. Mao Phi Du bận đầu tắt mặt tối, tất cả mọi việc đều phải lên kế hoạch lại từ đầu. Những việc khác chưa nói đến, chủ yếu là có đến hai hợp đồng chụp ảnh bìa tạp chí phải dời lại.
Mao Phi Du lầm bầm: “Biết ngay con bé kia là cái đầu heo trời sinh đến đây hành tôi mà! Khó hầu hạ quá đi thôi! Sớm biết thế này thì về quê làm công nhân viên chức, đi hóa trang cho người chết còn hơn! Ai hỏi đến tôi cũng không dám nói với người ta là minh tinh nhà mình ngã dập đít, người ta lại cười rớt cả hàm!”
Minh Tiểu Kỳ ngồi cạnh sửa lỗi: “Không phải đít, là mông!”
“Cũng cẩn thận ngôn từ nhỉ.”
“Anh đừng mắng chị Lê Chi. Chỉ ấy đã làm việc rất tận lực rồi.”
“Bảo vệ quá vậy?”
“Chị ấy là một diễn viên tốt. Chỉ có mỗi anh mới chê thôi.”
Mao Phi Du cạn lời. Trời đất đảo ngược cả rồi.
Minh Tiểu Kỳ xử lý email, uống trà sữa, lâu lâu lại nói chuyện phiếm với đồng nghiệp. Hợp đồng thương mại gửi đến cho Lê Chi rất nhiều bất kể nhãn hàng lớn hay nhỏ đều rất có tiềm năng. Minh Tiểu Kỳ ghi chép lại, sau khi chỉnh lý xong mới đưa ra thảo luận để tiến hành lựa chọn.
Lật trang đầu tiên cô đã khựng lại.
“Anh Tiểu Mao.” Cô cười vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Nhãn hàng Lven liên lạc với chúng ta này.”
*
Lê Chi bị thương nên công việc phải dời lại, nhờ thế mà cô được nghỉ ngơi nhàn nhã vài ngày. Tống Ngạn Thành cũng không đi làm, ở nhà bầu bạn cùng cô. Một người làm việc trong thư phòng, một người nằm sấp trên sofa xem kịch bản.
Trước kia Tống Ngạn Thành không ngờ tới, hóa ra bạn gái mình rất biết làm nũng.
“Tống Ngạn Thành em muốn ăn anh đào.”
“Tống Ngạn Thành em muốn uống nước.”
“Anh có thể vào phòng lấy giúp em vài quyển sách được không?”
Tống Ngạn Thành tựa trước cửa thư phòng, bộ đồ ở nhà khiến anh trở nên trẻ trung tuấn lãng: “Ở đây không có sách chỉ có Thành Thành, có cần không?”
Lê Chi cười xấu xa: “Không cần.”
Tống Ngạn Thành bước đến nâng mặt cô lên rồi hôn xuống: “Nhưng anh cần Chi Chi.”
Nụ hôn rất sâu, hơi thở nóng bỏng cả người. Tống Ngạn Thành có chút kiềm chế không được, tay đặt lên eo cô. Lê Chi đẩy mặt anh ra, run giọng: “Anh đừng làm bậy.”
Tay Tống Ngạn Thành trượt xuống dưới, nhẹ liếm gò má cô: “Em đừng động đậy.”
“Em bị gãy xương á! Em là bệnh nhân á! Anh có còn là người không đấy?” Tuy cô cũng bị quyến rũ nhưng chưa đến mức say mê.
Tống Ngạn Thành mặc kệ, tay vén áo cô lên. Anh ghé sát bên tai cô, đầu lưỡi không buông ta bất cứ vị trí mẫn cảm nào, thấp giọng nói: “Một mình anh động là được.”
...........
Đã có một lần thì đừng tin cái gọi là “lần cuối” từ miệng đàn ông. Tống Ngạn Thành như thể phát hiện được một đại lục mới, mấy ngày nay đều đi thăm thú không biết bao nhiêu lần. Hai người nhốt mình trong nhà, không ra khỏi cửa không gặp người ngoài. Cả hai như hai quái thú nhỏ trong hang động tăm tối ôm ấp cho nhau hơi ấm, liếm láp cho nhau, tìm sự an ủi trong lồng ngực nhau.
Hai người với nhau đã là cả thế giới.
.......
Mao Phi Du gọi điện thoại từ tối qua mà sáng nay Lê Chi mới gọi lại cho y.
Mao Phi Du giờ cũng lười nổi nóng rồi, chỉ dứt khoát nói: “Khi nào thì em tiện để anh đến nhà tìm.”
Lê Chi mơ màng nói: “Anh đợi chút nha.”
Cô kéo điện thoại ra xa rồi gọi Tống Ngạn Thành lúc này đang thay áo quần: “Anh Tiểu Mao nói sẽ đến, được không?”
Tốn Ngạn Thành vừa gài cúc áo vừa bước đến, cơ bụng mơ hồ ẩn hiện, anh đè thấp giọng: “Qua đây xem chúng ta làm tình sao?”
Lê Chi bừng tỉnh, vội vàng lấy tay che điện thoại, đỏ mắt trừng mắt: “Vẫn đang mở điện thoại đấy!”
Tống Ngạn Thành cũng không thấy ngại, cầm điện thoại Lê Chi lên trả lời: “Anh cứ đến đi. Đến rồi gọi thẳng vào điện thoại tôi.”
Một tiếng sau Mao Phi Du đến nhà, Tống Ngạn Thành ra mở cửa. Hai người đàn ông đứng trước cửa nhìn nhau, một người mang ánh mắt thăm dò, một người cũng không ngán gì ai. Có thể nhìn ra hai người đều không phải kiểu tốt đẹp gì.
Mao Phi Du là người đàn ông quan trọng trong cuộc đời Lê Chi. Hai người đã cùng nhau đấu tranh giành thiên hạ, tình cảm son sắt vô cùng. Đàn ông cũng thực kỳ lạ, rõ ràng địa vị khác nhau nhưng lúc này đây lại còn ghen tuông vẩn vơ, nhìn nhau không thuận mắt.
Mao Phi Du tính tình phóng khoáng, cũng không cố tỏ vẻ khách khí dối trá. Y thẳng thừng không lựa lời, nhắc nhở Tống Ngạn Thành: “Anh đừng làm cô ấy có thai.”
Tống Ngạn Thành: “..............”
Đúng là một ác nhân, tại hạ thua rồi.
Lê Chi tắm rửa xong xuôi, chống tay lên tường từ từ bước ra. Mao Phi Du nhìn cô tự đi mấy bước, khuôn mặt vô tình nói: “Có thể tự lo được rồi thì ba ngày nữa quay lại làm việc cho anh.”
Lê Chi nghiến răng: “Cả hai đều không phải người.”
“Em tưởng mình đang nghỉ phép thật đấy à. Cả văn phòng đang cần em nuôi sống đấy, em không làm việc thì mọi người ăn gió sống qua ngày à!” Mao Phi Du nói chuyện thẳng thừng nhưng cũng là người thực sự có năng lực. Y nhìn quanh nhà một lượt: “Hừ, anh còn tưởng giàu lắm chứ, còn không sang chảnh bằng Tân Giang Hoa Viên của em.”
Tống Ngạn Thành đột nhiên nghiêm túc đáp: “Vì chỗ này gần công ty.”
“Thế thì đã sao?” Mao Phi Du khinh bỉ: “Nói chung là không đẹp bằng nhà cô ấy.”
“Tôi có đến ba căn nhà riêng ở Tây Sơn, phía Đông cũng có hai căn, năm ngoái còn mua một trang viên ở Tô Châu, một căn có cảnh biển ở Tam Á.” Nghe thì nhẹ nhàng bâng quơ nhưng thực ra là đang không chịu thua.
Mao Phi Du cũng ngang như cua, châm chích lại: “Cho nên là? Anh cũng đâu có nhà ở Tân Giang Hoa Viên đâu.”
Lê Chi nghe mà thấy lạ kỳ. Hai người đàn ông này điên rồi sao. Có điều hôm nay cô có một phát hiện mới. Lê Chi kéo tay Tống Ngạn Thành, thấp giọng hỏi: “Anh có nhiều nhà thế à?”
Tống Ngạn Thành mỉm cười, thản nhiên nói: ‘Ừm, nhưng không đẹp bằng biệt thự của em.”
Kỳ cục, Lê Chi véo vào tay anh, cười nói: “Cũng đúng.”
Tống Ngạn Thành đột nhiên trầm mặt xuống, giận rồi.
Lê Chi nghiêng đầu qua tựa vào vai anh, nhẹ nhàng nói: “Của em là của anh, em cũng là của anh.”
Lúc này mặt mày anh mới giãn ra tựa như gió xuân thổi, trong nháy mắt liền vui vẻ trở lại.
Lần này Mao Phi Du đến đây là có hai việc cần bàn. Đầu tiên là thông báo cho Lê Chi biết Lven đã bắt đầu tuyển chọn người đại diện cho khu vực châu Á vào năm sau, họ đang nhắm vào ba nữ minh tinh và cô là một trong số đó
“Anh sẽ toàn lực giúp em giành được hợp đồng này. Nếu cần phối hợp gì anh sẽ báo trước với em.”
Lê Chi sửng sốt: “Lven?”
“Đúng.” Chính Mao Phi Du cũng khó giấu đi sự phấn khích: “Một nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế. Em được làm đại diện cho hãng thì có ý nghĩa lớn thế nào chắc em cũng tự hiểu.”
Mao Phi Du lại nhăn mặt nhăn mày nói với Tống Ngạn Thành, ngữ khí lại vô cùng nịnh nọt: “Bá đạo tổng tài Tống, ngài có tài nguyên hay quan hệ nào có thể giúp đỡ thì mong ngài có thể đi cửa sau giúp cho bạn gái trẻ trung xinh đẹp của mình.”
Lê Chi đánh vào gáy y: “Không được quấy rầy người nhà của em.”
Mao Phi Du ra vẻ “con gái lấy chồng như bát nước đổ đi”: “Người quấy rầy là em ấy.”
“Mà nói đến người nhà....” Mao Phi Di nhìn Tống Ngạn Thành rồi cuối cùng lại nhìn Lê Chi: “Chuyện hai người hẹn hò giấu không nổi nữa đâu. Truyền thông đã chụp được đến mấy lần rồi, thật hay giả chắc em rõ hơn anh.”
Lê Chi mím môi, không thể phủ nhận.
Cây càng cao thì càng chịu gió lớn, truyền thông thích nhất là bịa đặt để gây sự chú ý chứ không cần xác thực đúng hay không, chuyện chỉ còn là vấn đề thời gian.
Mao Phi Du nói: “Có công ty đã bắt đầu cố ý bôi xấu em và người mới sắp ra mắt nhà chúng ta rồi. Chỉ cần mua vài nick weibo rồi đăng vài tấm hình mờ mờ ám chỉ ai ai ai là đã đủ gây chú ý, đúng là quá bỉ ổi.”
Lê Chi cúi đầu, trong lòng cô hiểu rất rõ.
“Anh biết con người em không thích tranh quyền đoạt lợi, chỉ muốn nghiêm túc đóng phim.” Mao Phi Du quay đầu sang nhìn Tống Ngạn Thành, nói chuyện như một vị phụ huynh: “Không thích đăng weibo cũng không giao lưu với fan. Anh xem xem, bài đăng weibo mới nhất của cô ấy cũng dừng lại ở hôm nhận giải.”
“Em suy nghĩ đi, nếu muốn công khai thì nên chọn lúc nào? Phương thức nào?” Mao Phi Du nghĩ muốn nát óc mới cho ra được vài phương án: “Hay là đăng mấy tấm hình trước để thu hút sự chú ý, cũng là để fan chuẩn bị tâm lý, tránh để người ta nhất thời bị shock.”
Lê Chi không nói gì, vẫn cúi đầu chơi điện thoại.
“Hay là cứ giấu đã? Phủ nhận?” Mao Phi Du vuốt cằm suy nghĩ.
Tống Ngạn Thành không vui: “Sao phải giấu chứ?”
“Hai người cũng đã kết hôn đâu, ai biết trước ngày mai.” Mao Phi Du có gì nói nấy.
Tống Ngạn Thành tức đến siết chặt nắm tay. Nếu mắt người là đao kiến thì Mao Phi Du tan xác từ lâu rồi.
“Hay là vậy đi!” Mao Phi Du chợt nảy ra một ý tưởng: “Mấy ngày này anh về Tân Giang Hoa Viên đi, tôi chụp cho anh mấy tấm bóng lưng bước vào nhà rồi đăng lên mạng. Rồi qua 10 ngày hoặc nửa tháng nữa là Lê Chi có thể danh chính ngôn thuận đăng weibo công khai yêu đương rồi. Như thế vừa thể hiện cô ấy là con người thẳng thắn vô tư mà chuyện cũng không quá đột ngột, tiện thể còn đánh vào mặt mấy kẻ đang nhằm vào cô ấy. Thế nào?”
Tống Ngạn Thành im lặng, hóa ra làm người đàn ông đứng sau một minh tinh cũng không dễ dàng gì.
Anh thì không sao hết, quan trọng là Lê Chi.
Hai người nhìn về phía Lê Chi, cô vẫn đang ngồi chơi điện thoại, sắc mặt bình tĩnh không có gì lạ thường, ngón tay lướt đi lướt lại trên màn hình.
Mao Phi Du nhịn không được hỏi: “Em thấy thế nào?”
Lê Chi đặt điện thoại xuống, đỡ lấy thành ghế rồi từ từ đứng lên: “Em thấy chẳng ra làm sao cả.”
Cô vừa dứt lời, điện thoại của Mao Phi Du đã vang lên.
Đồng nghiệp trong văn phòng vừa kích động vừa kinh ngạc kêu lên: “Anh Tiểu Mao! ! Anh đã đọc chưa?”
Mao Phi Du không hiểu: “Đọc gì cơ?”
“Không phải anh đi tìm chị Chi sao?! Một phút trước chị ấy vừa đăng weibo công khai chuyện tình cảm rồi!!!”
Mao Phi Du sửng sốt mất ba giây: “Mẹ nó!!!”
Vừa cúp điện thoại lại có số khác gọi đến. Là số của truyền thông, Mao Phi Du không dám nhấc máy, sốt ruột hỏi cô: “Em đăng gì rồi?!”
Lê Chi đi vào bếp rót nước, vẫn là ngữ khí bình bình: “Chuyện tình cảm của em, em muốn công khai thì không cần phải dùng bất cứ thủ đoạn nào hết. Có cần phải khổ sở vậy không? Chỉ là một câu nói thôi mà.”
Cô hất cằm về phía Tống Ngạn Thành: “Kìa, bạn trai em ở ngay đó, anh ấy cũng đâu phải quái vật.”
Hai phút trước, Lê Chi đăng weibo:
[Các ơn các bạn đã quen tâm. Tôi đã hẹn hò rồi. Bạn trai là người ngoài giới giải trí. Chúng tôi yêu nhau, đồng cảm với nhau. Chúng tôi nuôi một chú chó lớn, hôm nào trời đẹp lại cùng nhau dắt chó đi dạo. Anh ấy là người bình thường. Anh ấy là người tốt. Anh ấy là người yêu tôi.]
Lê Chi còn đính kèm thêm một tấm ảnh, tuy người không lộ mặt nhưng lại lộ mặt cậu vàng. Đó là tấm ảnh chụp hai bóng lưng, cô khoát tay anh, dựa vào nhau dưới ánh mặt trời. Tay anh còn nắm một sợi dây giữ chú chó golden lớn.
Lưng Tống Ngạn Thành đổ đầy mồ hôi. Chuyện này quả thực quá bất ngờ. Không tin được Lê Chi lại thoải mái, tự nhiên công khai chuyện tình cảm như vậy.
Anh run tay mở điện thoại ra, dòng trạng thái của cô có lượng bình luận tăng động biến.
Yết hầu Tống Ngạn Thành lăn lộn. Phải gom góp đầy đủ dũng khí đã mới dám mở phần bình luận ra nhưng lại ngây người.
Bình luận đứng top:
[Án đã được phá rồi!!! Anh rể của chúng ta chính xác là cái người 10 phút đó!!]
Fan của Lê Chi cũng rất kỳ lạ. Bình thường thấy thần tượng công khai tình cảm thì phải đau đớn chết đi sống lại mới đúng. Đằng này Quả Lê Tranh lại không hề quan tâm chuyện thần tượng có độc thân hay không, ngoài phần chúc qua loa thì tất cả những bình luận thuộc top đều xoay quanh đề tài “10 phút.”
Bình luận chưa thỏa cơn nghiện, Quả Lê Tranh còn nhanh chóng mở một cuộc để vào nói cho đã. Tinh hoa đều được thể hiện hết lên phần tiêu đề
[Tin đích xác – 10 đời tổ tông của anh rể ~~]
Tống Ngạn Thành: “..........”
Làm người đàn ông sau lưng nữ minh tinh kích thích vậy sao? Ngay ngày đầu tiên công khai đã thành chủ đề hot trên mạng.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
10 chương
10 chương
16 chương
24 chương