Lầm tưởng
Chương 37 : Lầm tưởng
CHƯƠNG 46
Lê Chi bay chuyến sáng đi Bắc Kinh.
Lúc Tống Ngạn Thành ngủ dậy cô đang trang điểm trước gương. Lê Chi đứng đó, hơi cong eo, nghiêng mặt, cẩn thận vẽ lông mày. Cô mặc một chiếc áo dài màu be che kín người, tóc dài xõa sau lưng nhưng vẫn không giấu nổi vẻ phong tình quyến rũ.
Tống Ngạn Thành ở trần, chống tay trên giường: “Lần này đi khi nào em mới về?”
“Không biết nữa.”
“Không phải em có người quản lý à?”
“Người quản lý hận không thể bắt em làm việc mỗi ngày ấy.” Lê Chi đóng bút vẽ mày lại, cuối cùng là tô son lên.
Tống Ngạn Thành xuống giường, bước đến ôm lấy cô, đầu lưỡi ngậm lấy vành tai cô, thấp giọng: “Bắc Kinh à? Không xa lắm. Nếu em không có thời gian thì anh có thể đến thăm em.”
Lê Chi lập tức lắc đầu: “Không cần đâu.”
Tống Ngạn Thành: “..........”
“Em làm việc mà, anh có đến em cũng không ở bên anh được. Hơn nữa người nhiều lỡ bị chụp được thì phiền lắm.” Lê Chi không phải là người cả đầu toàn chuyện yêu đương, làm việc là ra làm việc. Tống Ngạn Thành có thể nhìn ra được cô bạn gái của anh trong lòng rất mạnh mẽ.
Lê Chi trang điểm xong mới gỡ vòng tay của anh ra: “Được rồi được rồi, em trễ bay mất.”
Cô không cần anh tiễn mà tự mình bắt xe. Tống Ngạn Thành tựa vào cửa nhìn cô thay giày, lấy túi xách, cũng không nhìn anh lấy một cái.
Tống Ngạn Thành tức đến bật cười, anh bước đến ôm lấy cô hung dữ hôn một cái: “Em đúng là đồ gái đểu mà.”
Lê Chi cũng cười: “Sao lại thẹn quá hóa giận thế này, đâu phải tối qua không cho anh tiền boa đâu.”
Tống Ngạn Thành đến là bó tay, hết cách với cô. Mắt tiễn cô rời đi, cô xinh đẹp kiều diễm như hồ điệp vậy. Sau một tiếng đồng hồ, Lê Chi gửi tin nhắn báo cô đã hạ cánh an toàn.
Sau khi Tống Ngạn Thành đến công ty mới dặn dò Quý Tả: “Cậu liên hệ bên rạp phim mua vé để làm phần thưởng phát cho nhân viên.”
Quý Tả cười như thể hiểu hết: “Sếp Tống đúng là rất có tâm với cô Lê.”
Mặt Tống Ngạn Thành bình thản, anh cúi đầu đọc văn kiện, cong môi mỉm cười: “Xem ra là tôi cho cậu tăng ca chưa đủ nhiều rồi.”
Quý Tả ngay lập tức hiểu ra: “Được rồi, sau này tôi sẽ không nghị luận về cô Lê nữa.”
Ý cười của Tống Ngạn Thành càng sâu hơn, anh nhìn đồng hồ: “Bữa cơm tối nay hủy đi.”
Sau khi tan ca anh lái xe về nhà ông ở ngoại thành. Thời tiết đã dần ấm áp, hoàng hôn và ánh sáng đều vô cùng rõ ràng. Đã hơn 6 giờ nhưng sắc trời vẫn chói lọi như thường, nhìn xa xa có thể thấy được dãy núi ẩn hiện, cảm giác được hương vị mùa hè.
Tống Ngạn Thành dựa vào cửa xe, cũng không vội vào nhà mà hút xong điếu thuốc mới cất bước. Dì Minh đến mở cửa, căn nhà này cũng chỉ có dì Minh là thật tâm để ý tới anh mà thôi.
Mặt dì Minh vui hẳn lên rồi nhìn sau lưng anh, ý cười thu lại: “Tiểu Chi không đến à?”
“Cô ấy bận rồi.” Tống Ngạn Thành nói.
Dẫn người vào cửa xong dì Minh lại lấy dép trong nhà ra cho anh, ánh mắt hất về phía trái.
Trong phòng khách là Tống Duệ Nghiêu đã đến từ lâu. Anh ta mặc một chiếc áo ghi lê bên trong là sơ mi, cà vạt trên cổ đã nới lỏng, đứng ở bên đó nói: “Ồ, Ngạn Thành về đấy à. Hôm nay sao không dẫn theo cô bạn gái nhỏ kia cùng đến vậy?”
Ngữ khí của Tống Duệ Nghiêu rất không đứng đắn, âm cuối còn lóe lên tia khinh thường: “Cô ta không đến em làm sao mà dỗ ông nội vui được đây?”
Tống Ngạn Thành khoanh tay trước ngực, bộ dạng thản nhiên thoải mái: “Cô ấy có đến hay không cũng không cản trở chuyện ông nội muốn gặp tôi.”
Tống Duệ Nghiêu quay mặt sang, ngoài mặt cười giả lả: “Cậu đang giở trò gì đừng tưởng tôi không biết.”
Tống Ngạn Thành gật đầu, môi cong lên ý cười nhàn nhàn: “Anh biết. Thì đã sao? Anh muốn làm gì tôi? Anh có thể làm gì tôi đây?”
Bộ dạng ngả ngớn không sợ hãi này của anh là vũ khí sắc bén nhằm vào đối phương. Tống Duệ Nghiêu bị kích động, ánh mắt sắc nhọn.
Tống Ngạn Thành càng lạnh lùng hơn, anh đút hai tay vào túi, bước đến từng bước một: “Giáng chức tôi? Bắt tôi cút khỏi tập đoàn? Trước đây anh nói một là một hai là hai còn được nhưng giờ ông nội không mở lời anh có thể làm gì tôi nào?”
Tống Duệ Nghiêu hừ lạnh: “Dựa vào một con đàn bà, cậu đúng là khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác đấy.”
Tống Ngạn Thành không thèm để ý đến lời châm chích của anh ta mà ngược lại còn thoải mái thừa nhận: “Cảm ơn anh trai quá khen.”
“Cậu!” Tống Duệ Nghiêu thực sự nổi giận, từng câu từng chữ đều vô cùng độc địa: “Con người quý ở chỗ biết mình là ai, cậu có thân phận gì mà vào nhà họ Tống hưởng phúc. Cậu đáng ra nên theo khuôn phép cũ, an phận đừng có kiếm chuyện thì mới cho cậu cơm mà ăn. Tự biết đủ đi!”
Tống Ngạn Thành vẫn cười, trong đáy mắt là hàn băng, sát khí mơ hồ bốc lên: “Tôi phải ở trong đám bùn này vì không thể chọn xuất thân cho mình. Tôi từ nhỏ đã bần cùng nhưng chưa từng vọng tưởng cao xa. Kỳ thực tôi có thể hiểu anh, vốn dĩ là là thiếu gia độc nhất vô nhị nhà họ Tống lại vì tình sử của người bố phong tình mà có thêm một đứa em trai là tôi. Anh nói đúng, tôi vốn dĩ nên sống như chó hoang, phải biết mang ơn vì sự bố thí của các người. Nhưng anh và mẹ anh đã làm ra những gì chắc trong lòng anh hiểu rõ.”
Khóe miệng Tống Duệ Nghiêu run run nhưng vẫn duy trì dáng vẻ cao ngạo: “Mẹ nó mày đừng có ở đó giở trò quái gở.”
“Anh không làm chuyện khuất tất thì sao phải sợ?” Tống Ngạn Thành bước đến gần hơn, ánh mắt như nước lạnh thấu xương: “12 tuổi tôi về nhà họ Tống, năm đó anh và mẹ mình đã làm gì mẹ tôi, sao bà ấy lại gặp tai nạn ngay thời khắc mấu chốt đó. Anh trai à, anh nghĩ là tôi ngốc hay tự xem mình là tên ngốc vậy?”
Sắc mặt Tống Duệ Nghiêu như sụp đổ trong nháy mắt. Có lẽ anh không ngờ được Tống Ngạn Thành dám nói đến chuyện này một cách nhẹ nhàng , ngữ khí không chút e dè kiêng kỵ như vậy. Tống Duệ Nghiêu trầm mặt lại, chỉ tay vào mặt anh: “Rốt cuộc mày đang nói lung tung cái gì?”
“Khụ khụ.” Trên lầu vang lên tiếng động, Tống Hưng Đông đang chống gậy bước xuống một mình. Trên người ông là áo khoác dài, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tống Duệ Nghiêu: “Cháu chỉ tay vào nó làm gì? Cháu muốn bức người hay là giết người?”
Ông cụ nói chuyện vô cùng rõ ràng rành mạch như thể người bình thường. Đến Tống Ngạn Thành ngay giờ phút này cũng không phân biệt được thật giả.
Trán Tống Duệ Nghiêu đổ đầy mồ hôi nhưng dù gì cũng là người từng trải, anh ta rất biết cách giả dạng làm bộ. Anh ta nhanh chóng bước lên trước ân cần đỡ lấy Tống Hưng Đông. Mới dỗ vài câu ông cụ lại bắt đầu hồ đồ, nhìn là biết đã bị Tống Duệ Nghiêu qua mặt rồi.
Tống Ngạn Thành đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt trấn tĩnh nhìn sau lưng ông nhằm tìm ra sơ hở. Bước được mấy bước, ông cụ bỗng dưng quay lại, cười híp mắt vẫy tay với anh: “Ngạn Thành cũng lại đây, ông nội có chuyện muốn nói với con.”
Tống Ngạn Thành hơi đơ người nhưng vẫn vâng lời đáp lại: “Dạ.”
Mà khuôn mặt Tống Duệ Nghiêu, người bị lạnh nhạt vứt lại bên ngoài đang khó coi cực điểm.
7 giờ nhà họ Tống sẽ bắt đầu dùng cơm, Minh Hy sát giờ mới đến. Chiếc Ferrari đỏ của cô ta đậu trước cửa, cả xe và người đều kiều diễm như nhau. Sau khi vào cửa đã cô ta vừa vặn chạm mặt với Tống Ngạn Thành vừa bước ra từ trong thư phòng.
Minh Hy tháo kính râm xuống, khó che giấu nổi sự vui mừng: “Anh đến một mình à?”
Tống Ngạn Thành liếc cô một cái rồi ừ.
Lúc lướt qua nhau, Minh Hy kéo cánh tay anh: “Rốt cuộc em đã đắc tội gì với anh? Anh đừng có mỗi lần gặp em đều mang vẻ mặt khó chịu ấy được không.”
Tống Ngạn Thành nghiêng người lại: “Nếu không thì sao? Cô cần vẻ mặt thế nào? Ái mộ? Vui vẻ? Hay là giống như con chó nịnh hót chỉ cầu xin cô nhìn nó một chút?”
Môi đỏ hé mở: “Em!”
“Cô là cô, tôi là tôi.” Tống Ngạn Thành lạnh lùng nhắc: “Sao nào, muốn cùng anh hai tiếp tục tiền duyên?”
“Anh cứ phải nói chuyện châm chích vậy sao?”
“Ờ.” Tống Ngạn Thành dứt khoát trả lời.
Minh Hy tức đến mức mặt tái mét nhưng vì có người trong nhà nên không dám thể hiện. Tuy cô ta tự kiêu nhưng trong lòng hiểu rất rõ Tống Ngạn Thành tuy ngoài mặt chịu đựng nhưng nội tâm vô cùng cao ngạo khiến cô ta không thể thu phục nổi anh ngược lại còn sợ anh. Cho nên chỉ dám lấy người khác ra để trút giận.
Cô ta lạnh lùng châm chích: “Cái cô bạn gái kia của anh đừng tưởng mới quay có một bộ phim là đã nổi tiếng rồi. Cô ta chỉ là một con hát, một thứ đồ thay thế, đáng thương nhỉ?”
Tống Ngạn Thành đưa tay siết lấy cổ cô ta, khống chế để lực đạo vừa đủ, không nhẹ không mạnh nhưng đủ để dọa người. Cứ vậy vừa siết vừa ấn cô ta về sát vách tường. Mặt Minh Hy trắng bệch, quên luôn cả kêu lên.
Tống Ngạn Thành thấp giọng cảnh cáo, anh gằn từng chữ một: “Còn nói về cô ấy như thế, cô cứ thử xem.”
Các dì đều bận rộn trong bếp, lão gia và Tống Duệ Nghiêu vẫn đang ở lầu hai nên lúc này không có ai xung quanh. Tống Ngạn Thành nhẫn nại cảnh cáo. Anh biết nếu quá khích rồi để bị trông thấy thì sẽ vô cùng rắc rối. Nhưng đây giống như là phản ứng theo bản năng vậy, anh không chấp nhận bất cứ người nào nói xấu Lê Chi dù chỉ một chữ.
Minh Hy bị dọa đến ngây người, môi vẫn đang run run, lệ chất đầy hốc mắt. Cô ta không dám động đậy, cứ vậy nhìn Tống Ngạn Thành.
Yêu hận si mê đều đủ cả.
Tống Ngạn Thành bỗng thả lỏng tay, sau lưng cô đã đổ đầy mồ hôi.
Các dì đi ra từ phòng bếp, lão gia cũng được y tá đỡ xuống lầu. Quan Hồng Vũ và Tống Duệ Nghiêu là cặp mẹ con bước ra đầy chói mắt, một nhà hào môn lại khôi phục vẻ náo nhiệt như cũ.
Nâng chén cùng nhau, trò chuyện vui vẻ.
Nữ quyến trong nhà thì bàn chuyện nhan sắc, trang sức. Minh Hy kiều diễm chói mắt, chỉ là lúc bước ra từ WC thì trên cổ đã buộc thêm một dải khăn lụa. Tống Ngạn Thành vẫn trầm mặc chống đỡ từ đầu đến cuối. Anh như một cô nhi lưu lạc vào đây, anh chán ghét tất cả.
Anh nhớ đến năm mình 12 tuổi, sau khi mẹ ruột xảy ra tai nạn thậm chí anh còn chưa kịp đến nhìn đã bị đón về đây, cũng đứng ngay trong biệt thự này. Cả người anh lam lũ, ngây thơ và bất lực. Anh bị người trong nhà vênh váo, cao ngạo dạy dỗ, ghét bỏ.
Anh nhớ đến những năm tháng thiếu niên phải sống dưới sự châm chọc khiêu khích của Quan Hồng Vũ và sự chế nhạo chê cười của Tống Duệ Nghiêu.
Anh nhớ lão gia từng nói nếu không phải do con trai ông đã kiểm nghiệm chứng minh anh là huyết mạch của nhà họ Tống thì đến cái cửa này anh cũng đừng hòng bước vào.
Anh nhớ rất nhiều năm về trước có một cô gái xinh đẹp cao quý đối xử rất tối với anh, trêu đùa anh, kề cận anh khiến trái tim thiếu niên chịu không nổi đả kích, ngay lúc anh mơ hồ có thiện cảm với người con gái đó thì cô ta đã đá anh ra rồi chạy đến chỗ Quan Hồng Vũ để cáo trạng.
“Dì ơi, tên này ức hiếp con. Con không đồng ý đi xem phim với hắn, hắn liền đòi ôm con.”
Đêm đó Quan Hồng Vũ bắt anh quỳ ngoài cửa suốt cả một đêm.
Đêm đó mưa gió bão bùng, không khí lạnh nổi lên. Trước nhà họ Tống, từng chiếc xe sang đến rồi đi nhưng không một chiếc nào dừng lại hỏi thăm. Đèn sáng trưng trong biệt thự, Minh Hy đứng trước cửa sổ, đầu tiên là đắc ý vô vàn sau đó ánh mắt mới bắt đầu bất an, ái ngại. Tống Ngạn Thành nhớ rõ mồn một. Nó như một con dao cứa lên mặt, lên tim anh. Máu tươi anh chảy thành dòng nhưng cô ta lại thấy rất đẹp.
Mấy năm nay miệng vết thương đã thành sẹo từ lâu nhưng đôi lúc Tống Ngạn Thành vẫn mơ thấy ác mộng năm nào.
Hơn 10 giờ anh mới về đến Ôn Thần. Anh ngồi trong xe rất lâu, khói thuốc tràn đầy xe cùng đốm lửa chập chờn như kéo ký ức quay về. 3 giờ sang, Tống Ngạn Thành bừng tỉnh vì ác mộng.
Anh hít một hơi thật sâu, xoa xoa huyệt thái dương. Đôi mắt như bị dây thép buộc chặt lại, lúc mở ra vô cùng đau. Trời tháng tư vốn dĩ rất thoải mái để ngủ vùi, thế mà cả người Tống Ngạn Thành chỉ đổ đầy mồ hôi. Anh đưa mắt nhìn quanh, bài trí trong phòng ngủ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Tống Ngạn Thành cúi đầu, hít sâu để điều chỉnh lại hô hấp. Anh run tay với lấy điện thoại trên tủ đầu giường. Trong lúc mò mẫm anh làm rớt chìa khóa xe. Lúc Tống Ngạn Thành ngẩng đầu lên, vài sợi tóc rũ xuống che khuất tầm mắt anh.
Anh nhấn số gọi Lê Chi, giữa đêm khuya mờ sáng, anh sắp phát điên rồi.
Cuộc đầu tiên không có người nhấc máy nhưng anh vẫn không chịu thôi, cứ gọi mãi gọi mãi.
Ở Thâm Quyến cách anh ngàn dặm là bầu không khí khô khốc của cuộc gặp mặt. Ngày mai “Ánh trăng giữa kẽ tay” sẽ tuyên truyền ở Thâm Quyến nên ban tổ chức quyết định đến sớm một ngày để tỏ lòng với chủ địa phương. Có rất nhiều người trong giới cũng đến tham gia nên Lê Chi không thể thoát được.
Cô mặc lễ phục nên di động cất ở chỗ Mao Phi Du. Mao Phi Du bước đến, bất chợt nở nụ cười: “Hợp tác vui vẻ nhỉ, giờ này còn tìm em làm gì?”
Lê Chi nhìn người gọi đến liền vội vàng giật điện thoại lại ôm trong tay như bảo bối. Cô bước ra bên ngoài yên tĩnh hơn mới nhận điện thoại: “Anh Thành, anh sao thế?”
Tống Ngạn Thành vừa nghe giọng cô liền cảm giác một dòng nước mát vừa tiến vào cổ họng. Hồi lâu sau vẫn không thấy anh đáp lời, giọng Lê Chi lo lắng: “Alo? Tống Ngạn Thành nói chuyện đi chứ.”
“Chi Chi.” Cổ họng Tống Ngạn Thành như vừa mới bị thiêu đốt, vừa khô khốc vừa khản đặc: “.......Anh đến Thâm Quyến thăm em có được không?”
Anh nhớ em đến sắp phát điên rồi.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
4 chương
35 chương
19 chương
10 chương
10 chương