Lầm tưởng

Chương 29 : Lầm tưởng

CHƯƠNG 29 Mao Phi Du vừa họp hội ý nhanh xong đi ra đã không thấy Lê Chi đâu. Y cũng rất lo lắng, trạng thái quay phim vừa nãy của Lê Chi tệ hại thế nào y thấy hết. Mao Phi Du cũng đoán được đại khái chuyện này 99% có liên quan đến Thời Chỉ Nhược.” Trước đây y không tin, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy vài lần mới bắt đầu bán tính bán nghi. Lê Chi thường xuyên nhắc đến hai câu, một là mối tình đầu đã chết kia, hai là chuyện bị Thời Chỉ Nhược hủy dung. Tình đầu của cô chết hay không chết y không quan tâm, y chỉ sợ nghệ sĩ của mình bị hủy dung thật thì làm thế nào. Hỏi một vài người nhưng không ai biết Lê Chi đang ở đâu, Mao Phi Du đang lo lắng không thôi thì điện thoại reo, là chị Phong. Mao Phi Du đến chỗ ít người, lập tức giở giọng nịnh hót: “Ôi, chị Phong đích thân gọi điện tới có gì dặn dò sao?” Trong lời nói có thể nghe thấy ý cười của chị Phong: “Cậu và Tiểu Chi vẫn đang ở trường quay sao? Quay có ổn không? Có chuyện gì cần giúp đỡ thì nói với tôi, tôi nhất định sẽ xin phép công ty cho.” “Chị xem chị nói kìa, em đâu dám làm chị bận lòng chứ. Chị Phong yên tâm đi, tất cả đều ổn hết. Tụi em sẽ không gây phiền phức cho chị đâu.” Mao Phi Du nói chuyện không thèm chớp mắt, không khác nào đọc thuộc lòng. Y và chị Phong đã làm việc chung với nhau nhiều năm, hiểu rất rõ đối phương. Người như chị Phong có nghiệp vụ nhưng cũng có tật xấu, chuyên gia gió chiều nào theo chiều ấy. Mao Phi Du hiểu rất rõ nếu chỉ số truyền thông của bộ phim Lê Chi đóng không cao thì không đời nào chị ta chủ động gọi điện thoại . Quả nhiên, mới được ba câu vòng vo, chị Phong đã đi thẳng vào vấn đề: “Quay phim thuận lợi thì tốt quá. Tôi gọi để báo thêm một tin tốt nữa, công ty vừa mở cuộc họp nói sẽ dành ra một khoản kinh phí để tuyên truyền cho Lê Chi.” Mao Phi Du nhiệt tình phụ họa: “Cảm ơn lãnh đạo quá.” “Bên phòng thương mại cũng đang theo sát việc này, trước mắt cũng đang đàm phán hợp đồng với vài đơn vị. Giờ ok nhất là đại diện cho một app với cả quảng cáo cho một ứng dụng hẹn hò trên mạng.” “App gì vậy ạ?” Chị Phong nói ra một cái tên. Mao Phi Du vẫn giữ ý cười trên môi, khách sáo nói: “Thế tức là công việc không đúng với chuyên ngành mất rồi.” Chị Phong bất mãn nói: “Đây không phải là điều chúng ta nên để tâm.” Mao Phi Du: “Giờ Lê Chi được đóng một bộ phim tốt như vậy, lại còn là phim của đạo diễn Trình, tuy chỉ là vai phụ nhưng xuất phát điểm cũng rất cao. Chị Phong, con bé phải cố gắng qua những năm này thật sự không dễ dàng gì, con bé lại xuất thân từ học viện chính quy, cũng rất có tiềm năng mà.” Chị Phong hiểu ngay ý của Mao Phi Du, rất không vui đáp lại: “Công ty đã suy nghĩ theo rất nhiều hướng, tất cả cũng đều là vì muốn nâng cao quyền lợi cho con bé thôi.” Mao Phi Du không còn nhượng bộ nữa, thẳng thắn thể hiện thái độ: “Lê Chi thật sự không phù hợp với việc làm đại diện cho những thể loại linh tinh ấy đâu, thế chẳng khác nào hủy hoại sự nghiệp của cô ấy.” Đầu dây bên kia tức giận nói: “Đây là lãnh đạo cấp cao....” Mao Phi Du ngắt lời: “Vậy nhờ chị Phong tường thuật y chang lời em với bên đó. Xin lỗi, mong chị thông cảm cho.” Cúp điện thoại rồi, Mao Phi Du mới hừ một tiếng, thấp giọng chửi: “Chỉ biết hút máu người là giỏi. Mẹ nó chứ bọn người chẳng ra làm sao nhiều thật đấy.” Y ngẩng đầu, thấy Lê Chi tiến vào. Mao Phi Du nhét điện thoại vào túi, nhíu mày hỏi: “Chết ở đâu về đấy?” Ánh mắt Lê Chi nhìn sang hướng khác, đáp cho có lệ: “Uống nước.” Mao Phi Du không hề nghi ngờ, chỉ dặn cô: “Mai là ngày quay cuối cùng rồi, hôm nay đừng buồn bực nữa, ngủ sớm một chút, lấy lại trạng thái, biết chưa?” Cảnh của cô và Thời Chỉ Nhược bị lùi sang ngày mai nên hôm nay được tự do nửa ngày. Không cần Mao Phi Du dặn, cô cũng định lát nữa sẽ về khách sạn ngủ. Hai tuần này bận bịu đến mức tinh thần bất ổn, đồng hồ sinh học chạy loạn. Lúc ngồi trên xe về khách sạn, Lê Chi liền ngủ gật. Đường xuống núi có một đoạn hơi khó đi, đường gập ghềnh khiến cô ngủ không được. Lúc ra khỏi huyện tiến vào thành phố, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài được nửa tiếng, Lê Chi bất tri bất giác quay đầu nhìn ra phía sau. Khựng lại một giây, cô lại tiếp tục quay đầu nhìn. Xe cộ trên đường chật như nêm, taxi và xe buýt cùng chạy song song, phía sau xe cô là một chiếc Volkswagen màu đen. Tống Ngạn Thành dùng xe của Mạnh Du Tất đi gặp một khách hàng được giới thiệu qua trung gian. Dùng bữa trưa với khách xong  anh mới quay về khách sạn để nghỉ ngơi. Ở giữa hành lang dài, Tống Ngạn Thành vừa lấy thẻ mở cửa ra thì thấy Lê Chi bước ra từ thang máy. Hai người nhìn nhau, Lê Chi sửng sốt một hồi mới thốt ra một câu: “Quan tâm đến tôi vậy sao?” Tống Ngạn Thành nhíu mày, nghĩ gì thế chứ, anh giơ thẻ mở cửa trong tay lên chứng minh mình trong sạch: “Tối qua tôi ngủ ở đây.” Lê Chi à một tiếng, cáu kỉnh nói: “Thảo nào hôm qua tôi ngủ không ngon, toàn gặp ác mộng.” Tống Ngạn Thành nhất thời cạn lời, ánh mắt Lê Chi hiện lên vẻ tinh nghịch, cười rộ lên: “Không phải đâu, đùa anh đấy.” “Ồ, tôi còn tưởng.” “Gì cơ?” “Cô đang ra ám thị...muốn tôi ngủ với cô.” Lê Chi đóng sập cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa, vành tai vẫn đang nóng lên. Tên Tống Ngạn Thành này đúng là biến hóa khôn lường, trời sinh ngoại hình tạc tượng, mặt thì cao cao tại thượng, tính cách lại hung ác nham hiểm, thế mà cứ trong một vài khoảnh khắc nào đấy sẽ lại cho cô thấy vẻ thoải mái vô tư của mình. Câu gì cũng có thể nói, cũng dám nói. Những lúc như thế Lê Chi sẽ lại bối rối, không rõ rốt cuộc anh là tay trêu gái chính hiệu hay chỉ làm thế với một mình cô. Vế trước là tự mình khuyên mình, vế sau là tự thấy may mắn. Nghĩ đến đây, Lê Chi khựng lại, đập đầu ra sau cửa một cái thật mạnh. Suýt thì quên mất tên họ Tống này còn có một mối ân oán tình thù phức tạp với một cái tên rất chi là tiên nữ: Minh Hy. Tim Lê Chi chợt đập lệch một nhịp, từ khi nào mà cô lại nhớ kỹ cái tên ấy như vậy. Quá khó hiểu. Lê Chi lắc đầu, muốn buông bỏ cái ý nghĩ quỷ dị này đi. Cô bước tới cửa sổ, kéo rèm ra. Tay vừa mới kéo được một nửa, ánh mắt đã phóng ra ngoài, cánh tay Lê Chi hơi khựng lại, cô ở tầng 9, đối diện với bãi đỗ xe của khách sạn. Chiếc Volkswagen đen đỗ ở bên phải kia nhìn vô cùng quen mắt. Lê Chi cảm thấy không đúng, nhớ lại biển số, thói quen trong nghề nhiều năm khiến cô tự động lên mang tìm kiếm thông tin. Dòng đầu tiên trong trang kết quả là: Điều tra tư gia. * Tống Ngạn Thành vừa về phòng thì nhận được hai cuộc gọi báo việc công. Chức vụ anh giữa vốn rất rảnh rỗi, những việc cần xử lý đều rất cơ bản. Giữa các nhân viên từ lâu đã xây dựng những tin đồn xung quanh Tống Ngạn Thành,  vừa chỉ trích chuyện Tống Ngạn Thành vào nhà giàu, vừa thật lòng cảm thán chức vụ của anh trong tập đoàn quả thực đã lãng phí đi cái bằng tốt nghiệp khoa Toán trường Thanh Hoa của anh. Quý Tả gọi điện báo cáo rất lâu. Bàn việc công xong xuôi, anh ta do dự một hồi. Tống Ngạn Thành hỏi: “Còn chuyện khác?” Quý Tả thành thật nói: “Hôm qua Minh Hy đến tìm tôi.” Tống Ngạn Thành cầm di động, sắc mặt bình thản. Im lặng nửa giây, anh mới lên tiếng: “Nói.” “Cũng không có gì, đại khái là hỏi tình hình gần đây của ngày. Sau đó nữa thì...chắc cô ấy muốn nghe ngóng chuyện về cô Lê.” Tống Ngạn Thành hừ lạnh một tiếng: “Rảnh thật.” Quý Tả đương nhiên không chỉ đơn thuần đề cập đến chuyện này cho có. Tống Ngạn Thành khinh bỉ thì khinh bỉ nhưng vẫn hiểu ý Quý Tả là gì. Điện thoại mãi vẫn chưa tắt, Quý Tả vẫn đang đợi nghe chỉ thị từ anh. Tống Ngạn Thành chống một tay lên eo, điện thoại áp bên tai, đi qua đi lại trước cửa sổ. Anh xoay người lại, dựa vào mép bàn, thấp giọng nói: “Cô ta nhìn thấy cái gì thì chính là cái đó, không cần giải thích.” Lê Chi là bạn gái anh thì chính là bạn gái anh. Quý Tả hiểu ý sếp, lại hỏi: “Khi nào ngài về?” “Tối nay.”  Vừa cúp điện thoại xong chuông cửa đã reo lên. Tống Ngạn Thành bước ra mở cửa, vẻ sửng sốt hiện rõ trên mặt: “Có chuyện gì?” Lê Chi nghiêng đầu cười cười, nhiệt tình ngỏ ý: “Chiều nay có bận không? Nếu không bận thì ra ngoài shopping?” Tống Ngạn Thành có lẽ cũng không ngờ sẽ xảy ra tình huống này: “Nếu tôi bận thì sao?” Lê Chi hơi dương cằm, nhìn vừa ngang ngược vừa đáng yêu: “Anh bận đến mức có thời gian đi xem tôi quay phim, đúng là bận quá nhỉ.” Tống Ngạn Thành: “............” Lê Chi kéo tay anh lôi thẳng ra ngoài: “Anh mà không đi tham quan thành cổ thì không xứng với cái tên Tống Ngạn Thành.” Đây là kiểu kết luận kỳ lạ gì vậy chứ. Thế mà nó vẫn có thể bất tri bất giác chọc cười Tống Ngạn Thành. Những kháng cự và phòng bị trong nháy mắt đã biến đâu mất, cánh cửa đóng chặt trong tim không biết đã bị cô mở ra bao nhiêu lần, mặc cô thoải mái tiến vào.” Tống Ngạn Thành muốn rút tay khỏi tay cô: “Tôi phải tìm xe.” Mạnh Duy Tất làm việc ở Quý Châu, muốn anh ta giúp không phải là chuyện khó. Lê Chi vẫn kéo anh ra bên ngoài: “Còn đòi lái xe gì nữa, nữ minh tinh đưa anh đi ngồi xe buýt.” Đây vốn là đoạn đường trung tâm, cách khách sạn 100 mét có ngay một trạm xe buýt đi đâu cũng tiện. Lê Chi không bận đến nỗi ngày ngày ngồi ở phim trường chờ đến lượt nên những lúc đợi đến cảnh quay, cô thường đi quanh một vòng thành phố, ngồi bốn năm trạm xe buýt về hướng Tây chính là phố đi bộ tấp nập kẻ mua người bán. Ở Quý Châu, thứ đặc sắc nhất chính là những nét độc đáo của các dân tộc nơi đây, Thương nghiệp không phát triển nên dòng xe trên đường cũng chầm chậm. Lê Chi ngồi trên xe luyên thuyên với anh mãi không thôi: “Hồi học đại học tôi thích nhất là du lịch tiết kiệm. Không có tiền để đi những nơi quá xa nên cứ bỏ 3 tệ lái xe đạp công cộng để khám phá các con ngõ nhỏ.” “Chẳng trách.” “Gì?” “Theo ba cái này chẳng trách làm việc không đàng hoàng.” Làm việc chung với nhau lâu rồi nên Lê Chi ít nhiều hiểu tính cách của Tống Ngạn Thành, con người anh không bao giờ nói được lời nào tốt đẹp. Lê Chi cũng không giận anh, mặt mày lanh lẹ vui vẻ huých vào vai anh: “Sếp Tống, anh có muốn đầu tư không?” Tống Ngạn Thành quay đầu nhìn cô. “Anh chống lưng cho tôi, đến lúc tôi nổi tiếng rồi không phải anh cũng nở mày nở mặt sao?” Lê Chi nhướng mày, như cười như không, hai chữ “đùa cợt” dán ngay trên mặt, nhưng trong khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Tống Ngạn Thành lại cho là thật. Môi anh khẽ mở, muốn nói rồi lại thôi. Lê Chi đã vui vẻ xoay người đi. Đến trạm dừng, hai người vừa xuống xe, Lê Chi kéo anh đi thẳng xuống cuối phố. Lúc đi qua một tiệm thuốc, bước chân Tống Ngạn Thành chợt khựng lại. “Sao thế?” Lê Chi khó hiểu. “Tôi vào mua ít đồ.” Tống Ngạn Thành đáp. Nói xong, anh bước vào tiệm thuốc. Lê Chi vẫn còn đang khó hiểu, nhìn Tống Ngạn Thành cũng không giống đang ốm. Tống Ngạn Thành mua đồ xong bước ra, đưa cho cô. Là một túi khẩu trang. “Tốt xấu gì cũng đóng phim rồi, ra đường đeo nó vào.” Lê Chi ngây người, theo bản năng siết chặt tay. Cô do dự một hồi mới thả lỏng tay, nói: “Không có ai nhận ra tôi đâu, đeo làm gì cho mất công.” Ngữ khí của cô rất thoải mái, trải qua nhiều năm cọ xát, cô đã quen với việc tự châm chọc chính mình rồi. Duy chỉ có lần này cô thấy xúc động, có lẽ là vì sự ân cần bất ngờ của Tống Ngạn Thành. Tống Ngạn Thành xưa nay chưa từng nhẫn nại khuyên bảo ai nên cũng không nhiều lời nữa, chỉ nhét khẩu trang vào tay cô: “Cầm đi.” Lê Chi đứng dậm chân tại chỗ, đầu ngón tay nơi anh chạm qua có cảm giác châm chích như pháo hoa sắp nổ. Cô cố nhịn cảm giác nóng lên nơi khoang mắt, bước chân đi nhanh hơn bắt kịp bước chân của anh, bước lên những đoạn đường bước chân anh vừa đi qua. Trên phố, người đi bộ đầy đường, có tiếng người rao hàng, tiếng âm nhạc huyên náo. Quả nhiên mục đích của Lê Chi không phải là shopping, cô không vào bất cứ một cửa tiệm nào, chỉ vừa đi vừa nhìn quanh, rất lơ đễnh. Tống Ngạn Thành bình thường cũng không hay lui tới những nơi náo nhiệt như thế này,  anh vốn dĩ là người cao cao tại thượng, cảm thấy những nơi này rất nhạt nhẽo, cho nên đi đến gần cuối đường mới chỉ đại vào một tiệm tranh: “Có vào xem không?” Lê Chi tưởng anh muốn xem nên bước vào cùng anh. Tiệm tranh này là tiệm tranh tự túc để khách hàng tự sáng tạo, vẽ vời cho nên có rất nhiều tranh để chọn. Lê Chi tưởng Tống Ngạn Thành còn có thú vui tao nhã này nên rất tự giác đi thanh toán trước. Tống Ngạn Thành cạn lời: “Tôi có nói tôi muốn vẽ đâu.” Lê Chi cũng cạn lời: “Thế anh kéo tôi vào đây làm gì?” Giờ tiền cũng đã trả rồi, không thể lãng phí được. Thế là cả hai chọn một góc ngồi anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Lê Chi nhướng mày nhìn anh: “Tôi rất xinh sao?” Tống Ngạn Thành: “...........” Lê Chi lại đùa: “Có muốn vẽ lại người xinh đẹp như tôi không?” Tống Ngạn Thành: “Vẽ một quả lê à?” Lê Chi: “...........” Ý cười của Tống Ngạn Thành rất nhạt, chỉ khẽ cong khóe môi rồi ngay lập tức giấu đi, anh nhìn bản vẽ rồi cầm bút lên rất tự nhiên. Anh không nhìn tranh tham khảo, có lẽ là muốn tự do phát huy. Lâu lâu anh lại nhìn sang cô rồi tiếp tục phác thảo. Lúc này Lê Chi mới nhận ra: đừng nói anh thật sự vẽ mình đấy chứ? Suy nghĩ này vừa hình thành trong đầu thì mỗi một giây sau đó cô đều ngồi trong bất an. Lúc Tống Ngạn Thành không nhìn cô, mặt cô sẽ hơi nóng lên, lúc Tống Ngạn Thành nhìn cô, cô lại ưỡn ngực ra vẻ bình tĩnh. Cứ vậy một vòng tròn lặp đi lặp lại, mặt cô cũng sắp bốc hỏa rồi. Tống Ngạn Thành ngồi vắt chéo chân, hơi nghiêng người. Vì tư thế này mà cổ chân lộ tất màu đậm phối cùng màu với quần dài. Trời lạnh thế này mà anh chỉ mặc một lớp quần mỏng. Bộ dáng anh lúc vẽ không giống một doanh nhân mà giống một giảng viên đại học trẻ tuổi hơn. Bất tri bất giác Lê Chi nhìn anh, trong đầu bỗng sinh ra rất nhiều tâm tư. Để khỏi phải ngượng ngùng, cô cũng bắt đầu cầm bút lên. Tiệm tranh này làm ăn rất được, khách hàng đều là những khách quen. Có không ít dừng chân bên cạnh Tống Ngạn Thành rồi bắt đầu xác định nữ chính là ai. Vì thế mà Lê Chi nhận được rất nhiều ánh mắt thiện cảm lẫn ngưỡng mộ. Tống Ngạn Thành vẽ xong, những lời tán thưởng vang lên: “Ôi giống quá! Đẹp quá đi!” Tống Ngạn Thành vẫn bình thản, tự nhiên, thành thục lấy bức tranh xuống, quay ngược lại cho Lê Chi xem. Chỉ là phác họa bề ngoài nhưng màu sắc khiến cả khuôn mặt cô trông rất sinh động. Đây chính là ảnh tĩnh của Lê Chi, thần sắc sinh động, khí chất đủ đầy. Đến Lê Chi cũng thấy ngạc nhiên. Tống Ngạn Thành....vẽ đỉnh quá. Lúc này anh đã đứng đến, bước về phía cô: ‘”Còn tôi? Xem xem nào.” Lê Chi lúc này mới phản ứng lại, nhất thời chột dạ ôm chặt lấy bức tranh không cho anh nhìn. Đáng tiếc cô không thắng nổi sức mạnh của Tống Ngạn Thành, vai bị đè nặng, bức tranh cũng bị anh cướp mất. Tống Ngạn Thành nhìn toàn thể bức tranh, sắc mặt anh lúc này có thể dùng hai từ “suy sụp” để hình dung. Đám đông vây lấy cười ồ lên, anh thấp giọng hỏi: “Đây là bức tranh cô nghiêm túc, vất vả để vẽ ra sao?” Lê Chi nhìn anh để vẽ...một con chó. Tống Ngạn Thành tức giận đến bật cười, nhưng nhìn vẻ chột dạ đáng thương của cô, trong nháy mắt, anh không còn muốn tính toán so đo với cô nữa. Lúc ra khỏi tiệm, Lê Chi còn một mực đòi ôm cả hai bức tranh về cho bằng đường, còn hùng hồn nói: “....đều đã hiến dâng cho anh rồi. Anh phải trân trọng nó.” Những lời cay độc đã đến bên miệng lúc này đành nuốt xuống, Tống Ngạn Thành rất mẫn cảm với hai từ trong câu đó, mẫn cảm đến mức tim đập lệch nhịp. Dù gì cũng đã bay nhảy bên ngoài được một lúc rồi, Lê Chi đoán thời gian cũng không còn sớm nữa liền nói với Tống Ngạn Thành mình muốn về khách sạn nghỉ ngơi. Công bằng mà nói, hôm nay Lê Chi...cũng tương đối ngoan. Tống Ngạn Thành nằm trên giường, nghiêm túc đánh giá tổng kết về cô. Sợ anh buồn chán nên lôi anh đi dạo phố, đi vẽ tranh. Giờ cũng được xem là diễn viên có chỉ số truyền thông rồi, phim mà lên sóng thì không chừng cũng sẽ thành ngôi sao. Nghĩ đến đây, Tống Ngạn Thành hơi chau mày, không biết nên hình dung cảm xúc lúc này của mình là gì. Tống Ngạn Thành về nhà bằng chuyến bay cuối cùng trong ngày, lúc hạ cánh đã rất muộn. Ngày hôm sau Tống Ngạn Thành mới gọi Quý Tả đến nhà để báo cáo công việc. Hôm nay là chủ nhật, tuy không cần đến công ty nhưng Tống Ngạn Thành vẫn dậy rất sớm. Anh chạy trên máy tầm 1 tiếng, lúc Quý Tả đến đã bắt gặp anh ngồi ăn mì uống sữa. Tống Ngạn Thành dọn dẹp xong, thay đồ rồi mới ra lại. Quý Tả lấy ra một phong thư từ tập hồ sơ, nhẹ nhàng đẩy đến trước mắt Tống Ngạn Thành. Phong thư rất dày, không có nếp dán. Tống Ngạn Thành liếc qua, không nói gì. Anh đứng dậy lấy điều khiển khép rèm cửa sổ lại. Tống Ngạn Thành mở phong thư ra, một xấp ảnh đập vào mắt. Lê Chi xuống xe, bước vào khách sạn. Lê Chi đi trên hành lang, dừng lại trước phòng anh, cười vui vẻ nói chuyện với anh. Hai người cùng nhau bước ra khỏi khách sạn, đợi xe buýt. Đi dạo phố. Trong tiệm tranh, hai bóng lưng mờ ảo. ..... Quý Tả nói: “Anh cả ngài và phu nhân cho người đi theo dõi, có lẽ đã sinh nghi nên muốn tìm chân tướng. Cũng may mà lần này ngày đi Quý Châu cùng cô Lê, những bức ảnh này...” anh ta cười cười, nói tiếp: “Đúng là rất giống thật, chắc sẽ kìm chân hai người kia một thời gian.” Tống Ngạn Thành chau mày, tâm tình mông lung, mặt mày trầm xuống một hồi lâu, im lặng không nói lời nào. Quý Tả tưởng anh bị Tống Duệ Nghiêu và Quan Hồng Vũ chọc tức nên vội khuyên giải: “Những chuyện này khó mà ngăn chặn được, may mắn là chúng ta vẫn kiểm soát tốt đại cục, không có ảnh hưởng gì.” Tống Ngạn Thành bất ngờ ngắt lời: “Cô ấy cố ý.” “Hả?” Quý Tả thấy lạ, không hiểu đầu đuôi. Cô ấy cố ý. Không có việc gì lại chạy đến gõ cửa phòng anh, trưa trờ trưa trật còn hẹn anh đi dạo phố. Cố ý kéo anh đi xe buýt, cố ý không đeo khẩu trang, cả gan lộ mặt giữa chốn đông người. Cố ý kéo anh vào vẽ tranh, cố ý ngoan như thế. Gì mà nếu đi dạo thành cổ thì không xứng với cái tên Tống Ngạn Thành chứ....tất cả đều là cố ý. Tống Ngạn Thành đã hiểu, chỉ có một khả năng duy nhất: Lê Chi sớm đã nhận ra có người theo dõi. Cho nên cô mới dịu dàng nghe dạ bảo vâng, ngoan ngoãn nghe lời anh như thế. Tất cả đều là diễn cho người khác xem. Người nhà họ Tống bày ra những chuyện này không hề khiến Tống Ngạn Thành để tâm. Nhưng Lê Chi diễn màn kịch này, anh lại cho là thật. Anh đẩy ghế ra, đứng thẳng dậy. Lúc này cảm giác bực bội, phiền lòng mới bắt đầu dâng lên.