Lầm tưởng

Chương 2 : Lầm tưởng

CHƯƠNG 2 Mao Du Phi muốn mở lời để hòa hoãn nhưng chưa kịp nói câu nào đã bị Quý Tả nhẹ giọng nói trước: “Ngài đây đi đường vất vả rồi, mời xuống lầu dưới nghỉ ngơi.” Sau đó anh ta cũng rất lịch sự nói với Lê Chi: “Cô Lê, chúng ta nói chuyện được chứ?” Quý Tả nghiêng người để nhường lối đi. Phòng bao của nhà hàng này được thiết kế theo lối cổ xưa, sofa làm bằng da đã cũ, đèn bàn nằm một góc, còn có một chiếc máy nghe nhạc đĩa than. Sau khi Lê Chi bước vào mới phát hiện, trong phòng còn có hai người đàn ông mặc vest đen. Quý Tả giới thiệu: “Đây là luật sư Tần, luật sư Trương.” Lê Chi ngồi xuống, cả người như đang ở trên mây, ánh mắt theo bản năng tìm kiếm một người khác. Tống Ngạn Thành đang nghe điện thoại, anh đút một tay vào túi, vẻ mặt cười cười nhìn rất ấm áp, vừa nói vừa thong thả bước vào trong. Ngọn đèn mờ ảo phủ kín dáng người đàn ông cao lớn, quyến rũ. Tống Ngạn Thành đi vào bên trong, giọng nói cũng nhỏ dần. Lúc này Lê Chi mới dần dần điều chỉnh tâm trạng. Quý Tả rất hiền hòa, nói chuyện cũng rất khách khí: “Cô Lê, cảm ơn cô đã đồng ý đến đây. Tôi được ông Tống Ngạn Thành ủy thác để cùng cô xác nhận lại điều khoản một lần nữa:  “Lúc ở cùng ông Tống, không được mặc trang phục có màu đỏ thẫm, không được ăn tỏi, dấm và những thức ăn nặng mùi; nếu không được ông Tống cho phép thì không được chủ động có những cử chỉ đụng chạm, tiếp xúc gần. Xin vui lòng để ý đến việc vệ sinh cá nhân, không được tùy tiện lấy bất cứ đồ dùng cá nhân nào của ông Tống.” Luật sư khép bản hợp đồng lại: “Quan trọng nhất là, trong thời gian hợp đồng có hiệu lực, cô Lê không được tự ý để lộ quan hệ giữa mình và ông Tống trong bất cứ một trường hợp nào.” Lê Chi sửng sốt hỏi: “Ví dụ như?” Luật sư: “Vợ chồng, người yêu, bạn bè, bạn tình, thậm chí là tình một đêm.” Tiếp đó là những phần bổ sung dài dòng khiến Lê Chi cảm nhận sâu sắc bản thân đang là gái đểu trèo cao, tính kế hãm hại công tử nhà quyền quý. Đến tận lúc mọi chuyện xong xuôi rồi, Tống Ngạn Thành vẫn chưa lộ mặt. Quý Tả ngược lại, rất khách khí, tiễn Lê Chi xuống dưới lầu, còn lịch sự nói: “Cô Lê, cô hãy về nhà đọc kỹ lại hợp đồng, có gì thắc mắc cứ liên hệ với luật sư Trương.” Vừa lên xe, Mao Phi Du đã vội vã hỏi: “Thế nào thế nào?” Lê Chi thuật lại đoạn đối thoại vừa rồi, cằm Mao Phi Du như muốn rớt xuống đến nơi: “What?! Anh ta bị mắc bệnh hoàng tử à?” Lê Chi bình thản, cũng không thèm thở dài. “Thế thì khó chiều quá rồi.” Lê Phi Du nói: “Em không muốn đồng ý thì thôi, anh liên hệ lại với chị Tần xem sao, xem tháng sau có vai diễn nào cho em không.” Lê Chi gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Em đã ký hợp đồng rồi.” Mao Du Phi đưa tay sờ trán cô, khó tin hỏi: “Em bị hồ đồ à?” Lê Chi mím mím môi, thành thật nói: “Không, em chỉ cảm thấy, em không tìm được việc nào có thu nhập khác hơn việc này nữa.” Mao Phi Du an ủi cô: “Cuối cùng em cũng hiểu chuyện rồi.” Sau đó, hợp đồng ký được tầm nửa tháng rồi nhưng bên Tống Ngạn Thành lại không có thêm tin tức gì. Ngược lại Lê Chi lại rất căng thẳng, mỗi ngày cô đều nhìn di động đến mất lần, sợ bỏ lỡ cuộc gọi nào. Cô nhất thời có cảm giác, mình giống như cung nữ mỗi đêm đều khổ sở chờ đến ngày hoàng thường thị tẩm. Thứ sáu này, Lê Chi có quay một quảng cáo băng vệ sinh, gương mặt đại diện là Kỳ Lâm Lâm. Hai người đều mới hơn 20 tuổi, nhưng số Kỳ Lâm Lâm may mắn hơn nhiều. Lần trước công ty mua hot search “Nữ phản diện đẹp nhất” cho cô, đã cố ý chọn ra tấm photoshop Lê Chi kỹ càng rồi, thế nào cộng đồng mạng lại chú ý đến Kỳ Lâm Lâm cũng nằm trong tấm ảnh đó, nói mắt cô ta lấp lánh y như tiên nữ. Còn về Lê Chi, không một ai hỏi đến. Chuyện này không khác gì một gáo nước này tạt vào mặt, công ty cô tức đến điên lên, còn thổi tiền mua hotsearch của cô gái đáng thương lên...đúng là không có phận nổi tiếng mà. Ngược lại bên kia, Kỳ Lâm Lâm trong phút chốc biến thành mỹ nữ ngọt ngào, bên cạnh nào là trợ lý nào là thợ trang điểm vây lấy xung quanh. Cô ta bước đến, cười tươi nói với Lê Chi lúc này đang tự mình chọn đồ trang điểm: “Chi Chi, cảm ơn cậu nhé, cảm ơn cậu đã giúp tớ một cách vô tư đến vậy.” “.........” “Tiện thể cho tớ gửi lời cảm ơn đến anh Mao, lúc mới vào nghề, anh ấy chọn cậu, không chọn tớ. Bây giờ nghĩ lại, thật sự phải cảm ơn anh ấy nhiều nhiều.” Lê Chi mỉm cười gật đầu: “Nhất định rồi, nhất định rồi.” Không ngờ chưa kịp nói xong, cô gái xinh đẹp kia đã đen mặt bước đi rồi. Lê Chi nhìn theo bóng dáng yểu điệu đó, chớp mắt một cái, mọi chuyện đều tan biến. Trong cái giới này, lòng người, vận may, đẳng cấp, lợi ích đều có giá cả. Từ lâu cô đã nhận ra, cũng đã thừa nhận. Đối đầu với người ta? Cô có ngu đâu mà tự đi chuốc phiền phức. Nội dung ghi hình rất đơn giản, Lê Chi là một trong những cô gái phải mặc nguyên cái BVS, rồi Kỳ Lâm Lâm hất thuốc đỏ lên trên người các cô, đồng thời chứng tỏ hiệu quả “thấm hút nhanh chóng”. Lê Chi chỉ lộ chân tay, cả người chồng vào một lớp BVS mày trắng, nhìn như cuộn giấy vệ sinh. Đạo diễn hô: “Bắt đầu!” Kỳ Lâm Lâm hất nước về phía Lê Chi. Bên trong là nước nhuộm màu đỏ, trong khoảnh khắc, cả cái BVS màu trắng trên người Lê Chi biến thành màu đỏ. “Người bên phải kia, nói cô đó.” Đạo diễn chỉ tay vào Lê Chi: “Mở miệng ra, sợ, làm biểu cảm sợ đó, có biết diễn không thế! Lại lần nữa!” Lại một đợt nước nhuộm hắt đến, có đến một nửa là hắt lên mặt cô. Lê Chi bị sặc, theo bản năng cúi xuống đất muốn nôn. Kỳ Lâm Lâm giả bộ hoảng hốt, chạy đến nói: “Xin lỗi nha Chi Chi, tớ nhìn nhầm mất.” Cả mặt Lê Chi bị nhuộm đỏ, nước nhuộm chảy từ mặt xuống cả người, nhìn rất chật vật. Cô vốn dĩ không nói nên lên, cổ họng và cả miệng lúc này là mùi nguyên liệu. Đạo diễn là người nóng tính, phất tay: “Kiếm người thay đi, tiếp tục.” Kỳ Lâm Lâm lùi về phía sau, vô tội nói: “Thật là ngại quá, hôm nào đó mời cậu và anh Mao ăn cơm nhé.” Không một ai tiến đến hỏi cô một câu “có sao không”. Lê Chi ướt như chuột lột, một mình vào WC tẩy rửa. Loại nước nhuộm này không biết được làm từ gì mà cọ cả ngày cũng không ra. Lê Chi nhìn cả mặt đầy “máu” của mình, tê tái đến nỗi đứng bất động cả 10 phút. Điện thoại bất chợt rung lên, là số lạ. Lê Chi nhấn nút nghe, một giọng nam dịu dàng vang lên: “Chào cô Lê, tôi là thư ký của ngài Tống, Quý Tả. Xin hỏi bây giờ cô có thời gian không?” Lê Chi ngây người một lúc mới nhớ ra, vị đại ca 10 vạn bắt đầu kinh doanh rồi. Đối phương hỏi rất khách khí nhưng chờ mãi chưa thấy cô trả lời, lại nói tiếp: “5 phút sau, xe của ngài Tống sẽ đến trước cửa, là chiếc Bentley màu đen. Bây giờ? Tìm cô? Làm gì chứ? Không đúng. Lê Chi cúi đầu nhìn bộ đồ BVS đầy “máu”, còn cả khuôn mặt nhuộm máu đỏ kia nữa..... “Cô Lê? Còn 4 phút nữa.” Lê Chi hoàn hồn, vơ lấy túi xách bên cạnh rồi chạy thục mạng ra bên ngoài. Đèn đỏ còn 10 giây, Tống Ngạn Thành duyệt xong mail cuối, gấp máy tính lại. Quý Tả thấp giọng nói: “Dì Minh gọi điện đến, nói Tống Duệ Nghiêu cũng đến rồi, lão gia rất vui.” Tống Ngạn Thành lạnh lùng nói: “Bình thường thì không nhớ gì, cứ thấy anh ấy là lại khỏe lên.” Quý Tả không nói gì, nếu không phải có bác sĩ làm chứng, anh ta cũng nghi ngờ Tống Hưng Đông cố ý giả bệnh. Im lặng một hồi, đèn cũng chuyển màu. Xe lại tiếp tục chạy, từ xa Quý Tả đã tìm kiếm bóng dáng Lê Chi. Tống Ngạn Thành ghét nhất là phải chờ người khác. Quý Tả nhìn một hồi, chuẩn bị gọi điện thoại thì thấy một cái tay vẫy vẫy xe. Anh ta nhìn một hồi, thu ánh mắt lại, sửng sốt, lại nhìn về phía đó, vội vã kêu tài xế dừng xe. Lê Chi vẫn mặc bộ đồ “BVS thấm hút nhanh chóng” , một nửa mặt còn toàn là vết máu. Quý Tả kinh hãi: “Á....cô Lê?” Đồ quá dày, đi đứng bất tiện, Lê Chi như một con chim cánh cụt, tiến đến xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, tôi đang quay quảng cáo.” Cô đến gần, đánh hơi được cái chau mày của Tống Ngạn Thành. Quý Tả theo bản năng liếc nhìn Tống Ngạn Thành, tính toán xem boss đang nghĩ gì rồi mới cười nói với Lê Chi: “Vậy chúng tôi không làm phiền....” “Lên xe.” Tống Ngạn Thành nói. Anh rất mất kiên nhẫn, nhìn đồng hồ, đã trễ rồi. “Đến trung tâm thương mại gần nhất.” 3 km không xa, nhưng mặt của Tống Ngạn Thành đã đen đến mức không thể đen hơn được nữa. Đến nơi, Lê Chi và Quý Tả bước vào. Trong lúc đang chọn đồ, chải tóc, makeup, Quý Tả nhận được tin nhắn từ sếp. “Làm cho cô ta sạch sẽ vào.” Và, “Lần sau thay người.” Bên ngoài trung tâm, tài xế đang điên cuồng xịt nước hoa cho bay mùi. Tống Ngạn Thành đứng bên ngoài, lúc này vẫn chưa hết bực được. Đó mà là nữ minh tinh? Xem ra bây giờ những kẻ không ra gì cũng làm minh tinh được nhỉ. Tốc độ làm việc của Quý Tả rất nhanh, chưa qua bao lâu đã dẫn Lê Chi đi ra.  Sau khi cởi bỏ bộ đồ cồng kềnh kia, cô mặc một chiếc váy màu trắng đơn thuần, mặt mũi cũng được tẩy trang sạch sẽ, lộ ra ngũ quan tinh xảo. Tống Ngạn Thành liếc mắt một cái, ngoại trừ suy nghĩ “cuối cùng cũng có bộ dáng con người” thì đôi mắt vẫn lạnh tanh như cũ.   Lên xe một lần nữa, Lê Chi dán mình sát vào cửa, gió mát đưa hương, ngoan ngoãn im lặng. Đây là đường ra khỏi thành phố, lòng cô thấp thỏm, không biết rốt cuộc phải đi đâu. Cả đường là hàng cây xanh trải dài, cuối cùng cũng đến nơi. Quý Tả lịch thiệp mở cửa xe cho cô, mỉm cười nói: “Cô Lê, sau khi xuống xe, cô không cần nói gì nhiều, chỉ cần đi bên cạnh ngài Tống là được, không cần dịch ra xa quá, đương nhiên cũng không cần phải tiếp xúc quá sát.” Lê Chi nhìn ra được, vị thư ký này mặt cười nhưng thâm tâm nham hiểm, nói chuyện cũng khiến người ta thấy khó chịu. Thôi vậy, làm việc kiếm tiền, nhịn. Nói xong, Tống Ngạn Thanh bên cạnh đã đi trước, cũng không thèm nhìn cô lấy một cái. Bước đi của anh rất lớn, tốc độ cũng rất nhanh, Lê Chi phải vừa đi vừa chạy mới theo kịp. Cửa nhà đã có người mở sẵn, một người phụ nữ tầm 40 tuổi cung kính chào: “Cậu Tống.”  Tống Ngạn Thành gật đầu: “Dì Minh.” Dì Minh là người làm ở nhà này đã hơn 20 năm, tuy là thân phận kẻ ở nhưng tình cảm cũng rất sâu sắc. Bà nhìn Lê Chi đứng sau lưng Tống Ngạn Thành, cũng không lấy làm ngạc nhiên, mỉm cười nhưng không hẳn là nhiệt tình. “Ông nội vẫn khỏe chứ ạ?” Tống Ngạn Thành vừa hỏi vừa tiến vào trong. “Vừa mới uống thuốc xong.” Dì Minh thấp giọng nói: “Anh cậu cũng ở đây.” Mặt Tống Ngạn Thành vẫn thản nhiên, bước lên lầu. Mãi đến lúc này, Lê Chi vẫn không đoán ra được mình đang ở đây làm gì. Cô nhất thời do dự, đứng chần chừ ở cầu thang, không biết nên lên hay không. Tống Ngạn Thành bỗng chợt quay lại nhìn cô, bước chân lên lầu cũng ngừng lại, ánh mắt không vui. Lê Chi lập tức cúi đầu bước lên cầu thang. Đến trước phòng ngủ, nghe giọng một người đàn ông cười cười: “Ông nội, ông còn nhớ tấm hình này không, là hồi đi tháp Eiffel đó....” Tống Ngạn Thành gõ cửa hai tiếng, thân mật gọi: “Ông nội.” Sự lạnh lùng trên người anh tiêu tan đi, chỉ còn lại ý cười cũng sự dịu dàng, mắt cong lên, như là một con người khác vậy. Lê Chi sửng sốt một hồi, mấy giây sau vẫn chưa hoàn hồn lại. Nằm trên giường là Tống Hưng Đông, dưới chân đắp một tấm chăn nhung. Nhìn bên ngoài thì cũng không có gì khác nhưng vẻ mặt trì độn, ánh mắt ngu dại. Vừa thấy Tống Ngạn Thành, ông nhất thời giận dữ, chỉ nghiến răng nói được hai chữ “mày cút”.... Lại bỗng dưng ngưng bặt. Chỉ thấy ánh mắt của Tống Hưng Đông gắt gao nhìn về một phía, hơi ngây người, như là không thể tin được, lại như đang quấn quýt, xuýt xoa. Tất cả mọi người trong phòng cùng nhìn về một phía đó. Lê Chi theo bản năng nhìn về phía sau, tay Tống Ngạn Thành nhẹ nhàng đặt lên lưng cô, vòng lấy eo cô, đây tuyệt đối không phải là một kiểu quan tâm săn sóc mà là cảnh cáo, áp lực. Lê Chi đang ngây người thì nghe giọng nói của Tống Hưng Đông xúc động, ánh mắt nhìn về phía mình nói: “Hồng Dao, bà, cuối cùng bà cũng đến thăm tôi rồi đấy ư.” Lê Chi sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tống Ngạn Thành chọn đúng thời điểm giới thiệu: “Ông nội, đây là Chi Chi, là bạn gái của con.” Giọng nói của anh như nước đá chảy qua, bỗng chốc biến thành nước hồ mùa xuân. Ôi cái từ “Chi Chi” nghe mới dịu dàng làm sao, Lê Chi nghe xong mà hoang mang tột độ. Sau đó, ông nội cũng không ra vẻ ghét bỏ Tống Ngạn Thành nữa, ngược lại mỗi lời phát ra đều rất tỉnh táo, còn nói là ông nhớ bao nhiêu những năm tháng ấy với Lê Chi. Mà Lê Chi lúc này cũng đã ngờ ngợ, nếu đoán không sai thì, ông già này bị bệnh trì độn tuổi già, hơn nữa ông ấy nhầm cô với một người tên là Hồng Dao. Nửa tiếng sau, lúc hai người rời đi, ông nội quả nhiên rất không ngờ, không ngừng nói: “Thường xuyên đến nhé, thường xuyên đến.” Tống Ngạn Thành ngồi bên cạnh ông, đắp chăn ngay ngắn lại cho ông rồi mới đáp: “Vâng.” Vừa ra khỏi cửa phòng, anh đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày. Dì Minh mở cửa cho anh, cười thản nhiên. Tống Ngạn Thành cất bước. Lê Chi nhịn không được, quyết định hỏi dì Minh: “Xin hỏi, dì có biết, Hồng Dao là ai không?” Dì Minh cười nói: “Là mối tình đầu hồi lão gia còn là thanh niên ở nông thôn.” “????” “.......................” Lê Chi như một con rối bằng gỗ, tim đập chậm lại, hơi thở cũng chậm lại. Đợi đến khi cô hoàn hồn thì nhìn bóng dáng người đàn ông anh tuấn trước mặt thì bỗng chốc hiểu hết mọi chuyện.... Bạn gái tôi phải giống với tình đầu của ông tôi. Mẹ nó chứ, hiếu thuận như thế này thì đúng là độc dược thế gian.